Sáng sớm.
Tư Nam mở to hai mắt, liền thấy khuôn mặt to đùng của Uông Phong Lân đang nhìn mình chằm chằm:“A!” Anh ấy vào đây từ khi nào? Hơn nữa còn nằm trên giường!
“Bảo bối, hư!” Uông Phong Lân lấy ngón tay đè lên môi Tư Nam “Bộ dáng ngủ của em hảo đáng yêu nga!”
“Anh, anh vào đây khi nào?” Tư Nam vuốt tay hắn “A Kim đâu?”
“Ở trong tủ quần áo!” Uông Phong Lân thu hồi lại ngón tay trên môi Tư Nam, đặt lại trên môi mình ấn nhẹ một cái “Anh cố tình dậy sớm để đến đây nhìn em, sau đó cùng em nói sớm an.”
“Sớm an!” Tư Nam lộ ra tươi cười đáng yêu.
“Sớm an!” Uông Phong Lân nhân cơ hội hôn trộm thành công lên môi Tư Nam, có A Kim làm trụ cột để luyện tập, bây giờ những động tác này hắn đã làm vô cùng thành thục!
“Ô!” Nhanh chóng che miệng lại, Tư Nam nháy mắt, trừ bỏ hình dạng là con người, nhìn anh ấy thế nào vẫn giống A Kim!
Thấy cậu ngẩn người, Uông Phong Lân liền nằm xuống giường, ôm chặt nửa người trên của Tư Nam mà cọ cọ.
“Hiện tại anh lại muốn làm gì?” Tuy rằng mỗi ngày đều cùng A Kim ngủ trên một cái giường, nhưng dù sao A Kim cũng chỉ là thân thể của một cẩu cẩu, bây giờ lại cùng một nam nhân to lớn ngủ chung, Tư Nam vẫn là có chút khẩn trương.
“Anh muốn ngủ, nhưng mà khách phòng nhà em không thoải mái chút nào.”
“Vậy em rời giường đây!” Tư Nam chuẩn bị đứng lên, lại bị người trên giường đè xuống, trực tiếp đặt dưới thân “Không cần đi, bồi anh ngủ một chút!”
“Hảo! Hảo!” Bị đè như vậy, tim đập thật nhanh a, Tư Nam đẩy đẩy nam nhân ở trên người mình “Em bồi anh, bồi anh, anh nằm sang bên cạnh đi!”
“Hửm?” Uông Phong Lân không có cử động, môi cơ hồ chạm vào môi Tư Nam: “Không phải hôm qua em còn rất kiêu ngạo sao? Như thế nào hiện tại lại khẩn trương như vậy? Không phải em nói là có biện pháp trừng trị anh sao?”
“Nga? Có sao? Nào có? Anh nằm mơ, anh nhớ lầm rồi!” Tư Nam lui cổ, sợ rằng hắn sẽ hôn lên môi mình ngay lập tức.
“Hiện tại anh nói cho em biết, anh cũng có cách để phạt ngược lại em!” Uông Phong Lân một tay chế trụ cái đầu xinh đẹp đang ngọ nguậy kia, hôn lên môi Tư Nam.
“Ô……” Nụ hôn nóng bỏng này làm cho Tư Nam cơ hồ quên đi hô hấp, hai tay không tự chủ được đặt lên gáy Uông Phong Lân, đón hùa ý hôn nồng nhiệt của hắn.
“Ân, đáng chết!” Uông Phong Lân đột nhiên buông cậu ra, ảo não nằm trở lại bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Tư Nam khó hiểu nhìn hắn, tại sao đang hôn nhau nóng bỏng như vậy lại…… Là đột nhiên nhận ra mình chính là nam nhân? Triền miên với nhau là điều anh ấy vẫn chưa chấp nhận được? Nghĩ vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tầng sương mù ai oán.
“Em ngàn lần đừng nghĩ bậy” Vừa thấy trong mắt Tư Nam dâng lên hơi nước, Uông Phong Lân lập tức biết được cậu đang hiểu lầm “Anh……”
Tư Nam nhìn hắn: “Em biết rồi! Anh ngủ tiếp đi!” Xoay người chuẩn bị bước xuống giường, nhưng lập tức bị kéo lại.
“Em không biết đâu!” Uông Phong Lân lại đè lên người cậu, vặn vẹo thắt lưng một chút.
“Anh!” Cảm giác được bộ phận nào đó đang nóng hừng hực, cứng ngắc để lên người mình, Tư Nam liền đỏ mặt.
“Biết rồi chứ?” Uông Phong Lân khẽ cắn môi, âm thanh phá lệ trầm thấp “Em cũng không hi vọng anh sáp em ngay bây giờ chứ?”
“Em biết rồi!” Biết mình đã hiểu lầm hắn, Tư Nam lập tức tươi cười, thẹn thùng lảng tránh ánh mắt của hắn “Cái kia, anh đè em như vầy, sẽ không có việc gì chứ?”
“Em nói đi?” Hơi thở của Uông Phong Lân như sóng nhiệt nhộn nhạo bên tai Tư Nam “Em không nên cử động!”
“Ân.” Tư Nam vốn định co gối lên một chút, nhưng bây giờ lại không dám cử động.
“Sao em lại mê người như vậy chứ?” Uông Phong Lân bất đắc dĩ ghé vào tai cậu thở dài “Em có biết không, hiện tại anh thật sự rất muốn thao em!”
Không dám động cũng không dám nói chuyện, Tư Nam nháy mắt nhìn sắc mặt nhẫn nại của nam nhân phía trên.
“Em còn dám nhìn anh như vậy!” Âm thanh Uông Phong Lân bắt đầu ai oán “Em còn dám nhìn anh như vậy, anh sẽ đem em ăn sạch sẽ!”
“Nga!” Tư Nam nhắm chặt hai mắt lại.
“Em đây là để cho anh ăn em luôn sao?” Uông Phong Lân hít sâu.
“Vậy rốt cuộc thì anh muốn thế nào?” Tư Nam nhỏ giọng phát ra tiếng bất mãn phê bình.
“Anh cũng không biết.” Uông Phong Lân chôn đầu vào xương quai xanh của cậu cọ cọ, giống như A Kim vậy “Bảo bối, anh hảo muốn em……”
“Cái kia, anh……” Tư Nam điều chỉnh lại hô hấp, lại bị hắn cọ sát như vậy, chỉ sợ mình cũng sẽ muốn “Anh muốn vào phòng tắm sao?”
“A?”
Uông Phong Lân dùng sức ngẩng đầu lên, Tư Nam thoáng quay đầu sang nơi khác: “Anh chắc chắn? Cái kia không được….Bởi vì đây là sáng sớm……”
“Không phải!” Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt phấn nộn trước mắt “Sao em lại có thể dụ hoặc đến vậy?”
“Em nào có?” Tư Nam trong nháy mắt ủy khuất, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn “Em, em nghĩ mình muốn đến phòng tắm!”
“Nga!” Uông Phong Lân đành phải từ trên người Tư Nam leo xuống, để cậu chạy đi! Nếu không mình sẽ lập tức muốn em ấy, như vậy là cường bạo a!
Tư Nam lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy đến phong tắm.
“Ha ha,” Nhìn bóng dáng chật vật của cậu, Uông Phong Lân lộ ra tươi cười thật to “Thật đáng yêu!”
Đứng sau cửa phòng tắm, Tư Nam tựa lên vách tường, điều chỉnh lại hô hấp. Hảo ngốc mà! Mình cư nhiên lại mượn nướ© ŧıểυ để trốn tránh việc này! Đều do tên kia, hại mình không biết làm sao cho phải. Nhưng mà khi Tư Nam nghĩ đến vẻ mặt nhẫn nại của Uông Phong Lân, lại kìm lòng không được mà mỉm cười.
“Anh ngủ tiếp đây!” Âm thanh của Uông Phong Lân truyền đến.
Tư Nam rửa mặt, sau đó ra khỏi phòng tắm, A Kim đã ngồi xổm ở cửa, mà Uông Phong Lân thì đang tiếp tục hôn mê trên giường của mình. Tư Nam mỉm cười nhu nhu đầu A Kim, thanh âm ôn nhu:“Cám ơn anh.”
“Gâu!” [Đứa ngốc!] Anh đương nhiên sẽ không thể làm em lúc này, không những khiến em bị thương, mà còn mang đến những phiền toái không cần thiết.
“Đi thôi, chúng ta xuống lầu!” Tư Nam đi ở phía trước, A Kim lẽo đẽo theo phía sau, đẩy cửa đi ra, lại gặp được Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ.
“Đường tiên sinh!” Mạnh Tam vẻ mặt lo lắng “Uông tổng không có ở trong phòng!”
“Ở trên giường của tôi.” Tư Nam chỉ chỉ phòng mình.
“Hả?” Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ trăm miệng một lời.
“Anh ấy nói khách phòng không thoải mái, liền chuyển sang phòng của tôi.” Tư Nam cười cười “Đi thôi, xuống dưới ăn sáng!”
“Làm phiền!” Tư Nam đẩy Kiệt Nhĩ cùng Mạnh Tam vẫn còn đang khϊếp sợ ra một bên.
Tối hôm qua cùng nhau tắm rửa, hôm nay lại ngủ chung giường. Mạnh Tam nhìn Tư Nam, chẳng lẽ……
“Gâu gâu!” [Giống như cậu nghĩ vậy đó!] Nhìn ra Mạnh Tam đang nghi hoặc, A Kim lập tức kêu lên, đáng tiếc là cho dù có giải thích rõ ràng thì Mạnh Tam cũng không hiểu.
“Uông tổng của các con không xuống ăn cơm sao?” Mẹ Đường nhìn thấy Tư Nam liền hỏi.
“Anh ấy còn đang ngủ.” Tư Nam liến nhìn A Kim.
“Tư Nam, để cho khách và A Kim ăn cơm cùng nhau không tót lắm đâu?” Mẹ Đường nhìn A Kim đang chuẩn bị ngồi lên ghế.
“Ha ha, không phải ba đã nói, A Kim là vợ của con sao? Vậy thì cứ xem nó là vợ của con đi!” Tư Nam cười cười nhìn về phía Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ.
“Gâu gâu!” [Anh là chồng của em!]
“Nói bậy! Làm gì có cẩu cẩu đực nào đi làm vợ người khác?” Mẹ Đường trừng mắt nhìn đứa con nhỏ của mình, thằng nhóc này, càng ngày càng thái quá.
“Không sao đâu mẹ Đường.” Kiệt Nhĩ lập tức xua tay,“A Kim cũng coi như là đồng nghiệp của bọn cháu vậy!”
“Hai đứa không ngại là tốt rồi!” Mẹ Đường đi vào nhà bếp nấu canh.
Tư Nam cười cười nhìn cẩu cẩu bên người đang khó chịu, sau đó dùng lực chà xát đỉnh đầu lông vàng của A Kim.
“Gâu gâu!” [Anh là chồng!]
“Được rồi!” Tư Nam hiểu được hắn muốn nói cái gì “Đã biết!”
“Ẳng?” [Thật sự!]
“Ngu ngốc!” Tư Nam trừng hắn.
Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ xem đến trợn tròn mắt, bình thường ở công ty, bọn họ cũng đã nhìn thấy Tư Nam cùng A Kim đùa giớn với nhau, nhưng lại không có ái muội như vậy! Cảm giác này, một người một cầu tựa hồ đều hiểu đối phương đang nói cái gì, có qua có lại, thực không giống như quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng.
“Hai người mau ngồi đi a!” Đường Tư Viễn nhìn Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ đứng ngẩn người, y chỉ biết bọn họ bị đệ đệ nhà mình dọa sợ rồi.
“Nga, ngồi! Ngồi!” Kiệt Nhĩ phục hồi lại tinh thần đầu tiên, nhanh chóng thúc giục Mạnh Tam cùng ngồi.
“Lên đây!” Nhìn hai người kia đã ngồi xuống, Tư Nam cũng ngồi xuống, ý bảo cẩu cẩu bên cạnh cũng leo lên ghế ngồi.
“Gâu!” [Anh muốn cái kia!]
“Muốn chân giò hun khói sao?” Tư Nam hỏi.
“Ẳng!” [Phải đó!]
“Cho mày chân giò hun khói này! Còn trứng thì sao?”
“Gâu!” [Cũng muốn luôn!]
“Hảo!” Tư Nam đem bữa sáng đến trước mặt A Kim “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn!”
“Ẳng!” [Đã biết.]
“Cái kia……” Mạnh Tam rốt cục nhịn không được, hiếu kì hỏi “Các người mỗi ngày đều như vậy?”
“Đúng vậy!” Tư Nam trả lời, thuận tay đem chân giò hun khói mình đã cắt nhỏ đưa cho A KIm.
“Hai người cũng đừng trách Tư Nam” Đường Chính Sâm mở miệng “Tư Nam a, từ nhỏ đã đi theo A Kim, nên thằng nhóc này đối với cẩu cẩu đặc biệt tốt.”
“Nga!” Đặc biệt tốt? Hình như cái này là quá đặc biệt đi?
Tư Nam đem sữa đổ vào chén của A Kim:“Ăn chậm một chút!”
“Gâu gâu?” [Sao em lại không ăn?]
“Lo ăn đi, không được nói chuyện!” Tư Nam nói xong, giúp A Kim lau thức ăn dính ở khóe miệng.
“Không cần khách khí, hai người cứ ăn tự nhiên!” Đường Tư Viễn tiếp đón Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ rất hiếu khách, hy vọng bọn họ không cần nhìn cái hình ảnh một người một cẩu kia.
“Phải đó, các người không cần khách khí!” Tư Nam chuyển hướng sang Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ “Hai người xem A Kim như vợ của tôi là được rồi!”
“Tư Nam, lại ăn nói lung tung!” Mẹ Đường ngăn cản con nói tiếp, thay Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ múc một chén canh “Tư Nam hay nói đùa vậy đó. Nào, đến, ăn canh!”
“Cám ơn mẹ Đường!” Mạnh Tam nói lời cảm tạ trước.
“Gâu gâu!” [Đã nói anh là chồng mà!] Uông Phong Lân vội vã thay đổi lại thân phận.
“Không biết mày đang nói cái gì!” Tư Nam nhăn mũi với A Kim, nhưng trong lòng đã đoán được ý tứ của hắn.
“Được rồi, các con đừng nháo nữa!” Đường Chính Sâm cũng không nhịn được nữa, tại sao Tư Nam càng ngày càng tót với cẩu cẩu? Trước kia mình chỉ thuận miệng đùa giỡn nói A Kim là vợ của Tư Nam, Tư Nam còn ngăn cả mình, hiện tại thằng nhóc này lại tự mình nói ra chuyện này, thật sự là rất lạ a!
“Đúng vậy! Hai đứa đừng có ái muội như vậy nữa. Ăn xong giúp anh xuống tầng hầm đem mấy dụng cụ chuẩn bị cho tiệc nướng lên đây đi.” Đường Tư Viễn thành công làm cho Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ cúi đầu ăn, không ngẩn lên nhìn cái hình ảnh bát quái kia nữa. Đúng vậy, hai tên kia giống như là đang liếc mắt đưa tình! Tuy rằng cái hình ảnh này rất không thực tế, nhưng cũng chẳng có từ nào tốt để hình dùng.
“Hảo, đã biết! A Kim, mau ăn!” Tư Nam cười cười nhìn A Kim, ai, hình như hành vi của mình cũng rõ ràng quá đi? Cho nên mới bị ca ca dùng cái từ kia để hình dung.
“Ẳng!” [Được.] vẫn là nên thu liễm một chút, bằng không sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.