Thời gian nghĩ trưa ở Uông thị.
Tầng mười tám.
“Tư Nam,” Thước Nhã tò mò nhìn Tư Nam “Ngày mai bọn tôi sẽ đến nhà cậu mở tiệc nướng, cậu không có ở nhà sao?”
“Chị Thước Nhã cũng đi?”
“Đúng vậy, quản lí Đường cũng có mời tôi” Thước Nhã gật gật đầu “Tu, anh cũng sẽ đi chứ?”
“A?” Tư Nam quay đầu nhìn về phía hành lang.
“Có!” Tu cũng gật đầu “A Kha cũng sẽ đến.”
“Không thể nào?” Tư Nam lắc đầu một cái “Tôi muốn bỏ trốn a, nhưng mọi người ai cũng đều đi, vậy thì tôi bỏ trốn hình như không tốt lắm nhỉ?”
“Phải đó!” Thước Nhã cười “Nếu cậu dám chạy trốn, tôi nghĩ nhà cậu sẽ có chung vận mệnh với dãy trường thành năm đó!”
“Là sao?”
“Thì mấy cô gái trong công ty sẽ biến thành Mạnh Khương Nữ ngồi ở nhà cậu khóc lớn!”
( Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.
Ở đây ý nói nhà Tư Nam sẽ sụp đổ như một đoạn của Vạn Lý Trường Thành:>>)Tư Nam cảm thấy chán mình bắt đầu chảy mồ hôi lạnh: “Kia, có lẽ tôi không nên đi ra ngoài nữa, vốn là định sẽ đến bờ biển.”
“Gâu!” [Anh cũng muốn đến bờ biển!]
“Ai, không biết khi nào Phong Lân mới tỉnh lại đây!” Tu nhăn mặt nhíu mày nhìn về phía văn phòng tổng tài.
“Có việc?” Thước Nhã hỏi.
“Đúng vậy.” Ánh mắt của Tu hướng ra ngoài cửa sổ “Tỉnh gia không biết đã hỏi ý của Phong Lân chưa, mà dám ngang nhiên chuẩn bị hôn lễ!”
“Ý anh là hôn lễ của Uông tổng và Tỉnh Thượng Đan?” Thước Nhã trừng lớn hai mắt.
“Đúng vậy!” Tu nhíu mi, ánh mắt hướng về phía Tư Nam “Tôi thực sự không tin là Phong Lân sẽ cưới người phụ nữ đó đâu!”
“Tôi thấy Tỉnh Thượng tiểu thư cũng rất được mà.” Tư Nam tựa vào bàn Thước Nhã, tuy rằng miệng nói lời này đều là thật, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi thương tâm.
“Như vậy mà xinh đẹp?” Tu cười cười “Chỉ Phong Lân nói muốn phụ nữa, thì nữ nhân xinh đẹp hơn cô ta gấp mấy lần đứng xếp hàng vòng quanh Uông thị cỡ mười vòng ấy chứ?”
“Nhưng cô ta không phải là vị hôn thê sao?” Nghe Tu khoa trương, Tư Nam chỉ cười cười “Chắc bọn họ rất yêu nhau đi?”
“Tổng giám đốc mà thích cô ta thì chỉ có quỷ mới tin!” Thước Nhã bĩu môi.
“Ha ha” Tu cũng gật đầu “Phong Lân có chết cũng không thích cô ta đâu!”
“Vì sao? Có gia thế, có nhan sắc, không phải nhà giàu ai cũng thích dạng người như cô ta sao?” Tư Nam nghi hoặc nhìn hai người trước mắt.
“Gâu gâu!” [Tính ra hai người cũng rất tinh mắt!]
“Cậu xem, A Kim cũng không tin là Uông tổng sẽ thích người phụ nữ kia!” Thước Nhã cười, nhìn biểu tình của A Kim, cư nhiên thấy được một tia coi thường, đúng là một cẩu cẩu quái dị.
“Phong Lân thoạt nhìn rất đào hoa, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không thích loại người mà đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu đâu” Tu giải thích “Tôi nghĩ, trong lòng cậu ta đã có người mình yêu rồi!”
“Gâu!” [Người đó chính là em đấy!] A Kim nhìn Tư Nam.
“Nga.” Lợi ích trong hôn nhân ai mà không muốn, với lại anh ấy đã có người mình yêu rồi? “Tư Nam, anh yêu em, em có yêu anh không?” Nghĩ đến những lời nói ngày hôn qua của Uông Phong lân, trái tim Tư Nam bắt đầu quặn đau, thân thể lại có chút hư không cùng ngộp thở.
“Tư Nam, cậu không khỏe sao? Sắc mặt sao lại đỏ như vậy?” Thước Nhã nhìn Tư Nam, thật lạ, sao đột nhiên lại thành thế này?!
“Tôi không sao.” Tư Nam cười cười lắc đầu “Tôi đi nhìn Phong Lân một chút, xem anh ấy có tỉnh hay không!” Nói xong xoay người đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Anh ấy có tỉnh lại chưa?” Tư Nam hỏi Phan Già.
Lắc đầu, Phan Già ngồi ở bàn làm việc, xoay đầu nhìn Tư Nam: “Cậu có việc sao?”
“Không có!”
“Vậy cậu trông anh ta giúp tôi một lát, tôi muốn đi mua socola.” Phan Già đứng lên “Không có socola để ăn, tinh thần thật kém.”
“Ha ha, được rồi!”
“Lát nữa tôi trở về, có cần tôi mua giùm cậu một phần?”
“Được, cám ơn!”
“Ok!” Phan Già sửa sang lại vạt áo đi rồi đi ra ngoài.
Lẳng lặng ngồi xuống, nhìn người đang thâm trầm ngủ trên giường: “Nếu như những điều anh nói là sự thật, em biết phải chấp nhận như thế nào đây? Nếu anh thực sự yêu em, em đượng nhiên sẽ nguyện ý cùng một chỗ với anh. Nhưng mà em không thể để anh rơi vào hoàn cảnh khó xử khi bị người khác chỉ trỏ, dù sao anh cũng là một nhân vật nổi tiếng, còn em thì hoàn toàn trái ngược, không ai thèm để ý.” Tư Nam nhỏ giọng khẽ nói.
Nghe được rồi nha! A Kim nãy giờ áp tai vào cửa, nghe thấy những lời nói ôn nhu của Tư Nam, liền xoay người đi vào một nơi bí mật.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say, đầu ngón tay lướt qua đường cong tuyệt mỹ kia, ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi ôn nhuận khêu gợi……
“Anh rất tốt! Không tin em sờ thử xem.” Âm thanh đột nhiên vang lên, dọa Tư Nam nhảy dựng.
“Anh tỉnh?” Tư Nam vội vàng thu hồi tay lại.
“Trong phòng rất nóng sao?” Uông Phong Lân sờ sờ hai má Tư Nam “Sao mặt lại hồng như vậy?”
“A?” Tư Nam hơi lùi về sau một chút, sau đó cũng sờ sờ mặt mình “Có hồng sao?”
“Ha ha” Phản ứng sao lại đáng yêu đơn thuần như vậy chứ “Có!”
“Cái này……Tôi, tôi chỉ là giúp Phiên Gia ngồi đây một chút” Tư Nam đứng lên “Anh tỉnh rồi, vậy tôi đi……” Thân thể nhanh chóng di chuyển lại gần Tư Nam, Uông Phong Lân ôm lấy người trước mặt, cùng nhau ngã trên giường.
Uông Phong Lân ôm chặt Tư Nam, nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng đem môi ấn lên môi cậu.
“Tư Nam, tôi đã mua……” Phan Già mở cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh hồng phấn này, liền bất động ở cửa.
“Anh……” Tư Nam một phen đẩy Uông Phong Lân ra, quay đâu lại, thì thấy Phan Già đang há hốc miệng nhìn mình “Cái kia, tôi, anh ta……”
“Các người, các người cứ tiếp tục đi!” Phan Già xoay người đóng cửa lại, tựa vào cửa, cảm giác mắt mình đã bị cái hình ảnh hồng phấn kia làm hỏng mất rồi, ban nãy là nhìn nhầm sao? Hai người kia vừa mới hôn môi……
“Em ngẩn người làm gì a?” Trên giường Uông Phong Lân nằm trên giường buồn cười nhìn Tư Nam đang đứng ngẩn người.
“Tất cả đều là tại anh!” Tư Nam cau mày “Như vậy…… Như vậy……”
“Ha ha, anh chắc chắn là Phiên Gia muội muội sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu!” Uông Phong Lân ngồi dậy, đem Tư Nam ôm vào ngực “Thừa nhận là yêu anh đi!”
“Cái kia…… Tôi…… Này……” Nhìn bộ dạng không biết làm sao của cậu, Uông Phong Lân nhịn không được, ngoan ngoãn hôn lên đôi môi phấn nộn kia.
Nụ hôn dài chấm dứt, Tư Nam vì thiếu dưỡng khí nên khuôn mặt ửng hồng lên, lông mi dài chớp chớp mấy cái, Uông Phong Lân thật sự là bị mê hoặc bởi hình ảnh tuyệt sắc trước mắt.
“Tư Nam, sao em lại thích cúi đầu như vậy chứ?”
“Tôi……” Tư Nam ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn đầy sủng nịch của Uông Phong Lân, thần kinh bắt đầu rối loạn “Em yêu anh đấy, thì sao?”
“Ha ha ha ha, cuối cùng em cũng thừa nhận rồi.” Uông Phong Lân thoải mái cười to “Chỉ cần em yêu anh là tốt rồi!”
“Có cái gì mà tốt?” Tư Nam khó hiểu nhìn hắn.
“Bởi vì anh cũng yêu em!” Uông Phong Lân thổi hơi vào cái mũi đang nhăn lại của cậu “Như vậy, chúng ta có thể cùng một chỗ rồi.”
“Sao? Cùng một chỗ?”
“Sao vậy? Em không muốn?”
“Không phải!” Tư Nam nghĩ nghĩ “Chỉ là……”
“Không phải em rất muốn như vậy sao?”
“Nào có?”
“Tư Nam, không cần lo lắng nữa, được không? Em sẽ không phá hỏng thế giới của anh, ngược lại, em còn làm thế giới của anh tươi sáng hơn.” Uông Phong Lân để ngón tay lên mặt Tư Nam vuốt ve “Tin tưởng anh, có được không?”
Ngón tay của hắn giống như là đang trấn an cùng dụ dỗ, Tư Nam thật sâu hít một hơi, khẽ gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu: “Không đúng, thời gian chúng ta bên nhau ngắn như vậy, anh làm sao có thể yêu em được?”
“Cái này……” Uông Phong Lân giương lên khóe miệng cười “Nhiều năm trước, anh đã cứu một tiểu mỹ nhân và một cẩu cẩu, sao đó anh liền thích người đó, sau này lại biết mỹ nhân đó là nam, anh cũng liều mạng mà yêu người nam nhân này!”
“Ân?” Tư Nam khó tin nhìn hắn “Thật sự?”
“Ha ha.” Cười mà không nói, tạm thời không nên kể cho em ấy nghe về cuyện A Kim, dù sao chuyện đó cũng rất hoang đường “Tư Nam, anh chỉ cần em tin anh, anh thật tâm yêu em, chúng ta yêu nhau thì có gì mà không đúng, cho nên, em phải mạnh mẽ lên, được không?”
“Ân.” Tư Nam gật đầu, cậu cảm thấy cảnh trước mắt cứ như đang mơ vậy.
“Tuy rằng anh rất muốn ở riêng với em, nhưng mà, bây giờ anh có việc phải làm.” Nghịch mái tóc mềm mại của cậu, Uông Phong Lân nhìn về phía cửa “Giúp anh kêu Tu và Thước Nhã vào đây, được chứ?”
“Được.” Tư Nam đứng lên.
“Khoan đã” Uông Phong Lân giữ cậu lại “Em có muốn ở trong đây một chút, rồi mới ra ngoài không?”
“Hửm?”
“Mặt em vẫn còn rất hồng nga!”
“Vậy sao!” Vuốt vuốt mặt mình, ánh mắt Tư Nam lưu chuyển không thèm nhìn người nằm trên giường đang tươi cười sủng nịch, chỉ đối diện với cửa hít sâu một chút.
Tò mò quá! Tu nhìn Tư Nam: “Tư Nam, cậu bị bệnh?”
“Không có!” Tư Nam nhanh chóng lắc đầu.
“Nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi.” Tu nhìn vào bên trong, thấy Phan Già đang nhàm chán ngồi ở cửa, khóe mắt thi thoảng lại ngắm Tư Nam.
“Tôi thật sự là không có gì! Phong Lân đã tỉnh, muốn anh và Thước Nhã vào trong.”
“Hảo.” Tu gật gật đầu, đẩy cửa phòng nghỉ ra thì thấy Uông Phong Lân đang ngồi trên giường ngây ngô cười “Phong Lân, cậu không bị gì chứ?”
“A?” Uông Phong Lân ngẩng đầu, thu liễm lại mạt tươi cười hạnh phúc, thay bằng cái mỉm cười của thường ngày “Tôi rất tốt, tốt đến nỗi không thể tốt hơn. Hôm nay có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
“Có! Đây là báo cáo, bên Tỉnh Thượng gia cùng phụ thân cậu đã chuẩn bị hôn lễ cho cậu và Tỉnh Thượng Đan” Tu cảm thấy Uông Phong Lân có chút không bình thường, mặc dù thường ngày vị đại nhân này đều mỉm cười, nhưng hôm nay tựa hồ là xuất phát từ nội tâm.
“Nga? Vậy cứ để bọn họ chuận bị đi! Dù sao, cũng không lấy tiền của chúng ta.”
“Uông tổng, anh thực sự kết hôn với cô ta sao?” Thước Nhã không biết vì cái gì khi mình hỏi câu này, khoé mắt không nhịn được hướng về phía Tư Nam.
“Cô cảm thấy có khả năng sao?” Uông Phong Lân cười cười, ánh mắt cũng nhìn Tư Nam.
Tư Nam thấy vậy liền đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người, nhìn ra bên ngoài.
“Chắc là không?” Thước Nhã liếc Tu một cái “Ha ha, ban nãy Tu nói là anh đã có người mình yêu rồi.”
“Đúng vậy.” Uông Phong Lân cũng không kiêng dè, trực tiếp gật đầu “Hơn nữa, tôi sẽ yêu em ấy cả đời, nguyện không tách rời”
“Ha ha, lời nói này của anh phải nói cho người cần nghe nó chứ?” Khó có thể nhìn thấy Uông Phong Lân trịnh trọng hứa hẹn như thế này. Nhưng mà đại ca à, anh nói cho những người không liên quan như chúng tôi thì làm được gì, Thước Nhã trong lòng không khỏi thở dài.
“Em ấy sẽ nghe thấy.” Uông Phong Lân cười cười “Tu, bất luận bên kia có làm ra động tĩnh gì, thì chúng ta cũng không cần đáp lại.”
“Tại sao?” Tu nhíu mày.
“Hừ, muốn bắt tôi đi theo con đường mà họ bày ra? Rồi tôi sẽ cho họ biết, ‘lấy giỏ trúc múc nước; công dã tràng’ là như thế nào.” Ánh mắt lại nhìn về phía Tư Nam đang đứng bên cửa sổ “Công ty chúng ta gần đây có tổ chức hoạt động gì hấp dẫn không?”
“Có, là hoạt động bình dân.” Tu trả lời.
“Nga?” Đến nhà Tư Nam mở tiệc nướng chứ gì, tôi đương nhiên là biết rồi! Hại tôi không thể đi bờ biển được.
“Quản lí Đường ở bộ phận tuyên truyền, cũng là ca ca của Tư Nam, mời chúng ta đến nhà Tư Nam mở tiệc nướng?” Thước Nhã trả lời.
“Tư Nam? Tôi cũng muốn đi!” Uông Phong Lân nhìn bóng dáng Tư Nam, không biết em ấy suy nghĩ cái gì nhỉ?!
“Hả?” Tư Nam quay người lại, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Uông Phong Lân “Ngày đó anh sẽ tỉnh lại sao?”
“Anh cũng không biết!” Chỉ cần anh ở nhà em, vậy thì anh có thể dễ dàng cùng A Kim trao đổi thể xác rồi.
“Phong Lân, lỡ như cậu bất tỉnh thì sao, tôi nghĩ cậu không nên đi” Tu lãnh tĩnh nói.
“Không sao đâu!” Uông Phong Lân tiếp tục nhìn Tư Nam “Nếu tôi hôn mê, thì có thể nằm trên giường Tư Nam ngủ a!” Giường của em ấy rất thoải mái đó!
“Anh nói thật?” Tư Nam khó có thể tin nhìn người nằm trên giường.
“Thật!” Đôi mắt Uông Phong Lân chớp chớp vài cái, mím môi, làm ra vẻ đáng thương “Đi mà, mang anh đến nhà em đi!”
Thước Nhã cảm thấy cằm của mình đang chịu tác dụng của lực hút trái đất, xém chút nữa là trật quai hàm.
“Như vậy sẽ làm phiền người khác đó!” Tu than thở.
“Được rồi! Vậy thì cứ đến đi!” Tư Nam gật đầu, anh ấy muốn cái gì đây? Cư nhiên ở trước mặt Tu và Thước Nhã lại làm nũng với mình!
“Tư Nam, em là tốt nhất!” Uông Phong Lân cười tươi như hoa.
Lúc này, cái cằm của Tu cũng đã thân thiết cảm nhận được lực hút của trái đất.
“Tu, cậu có biết số sản phẩm mạch điện Mini của công ty chúng ta là nhập từ công ty nào hay không?” Uông Phong Lân biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc hỏi Tu.
“Là Tỉnh Thượng!” Tu trả lời.
“Ân” Uông Phong Lân gật đầu, nếu không phải nhờ vào thân phận của A Kim, chắc hắn sẽ vĩnh viễn không biết trong công ty có nhiều bí mật như thế! “Cậu mau cho người đi điều tra một ít tư liệu của số sản phẩm đó!”
“Đã biết” Tu gật đầu đáp ứng, ngay cả lúc hôn mê mà cũng phát hiện ra vấn đề, thật sự là bội phục Uông đại nhân nga.
“Mang cẩu cẩu nhà tôi đi?” Đường Tư Viễn nhìn mỹ nữ trước mắt “Không được! A Kim đã mười ba tuổi, không thể giao phối được nữa.”
“Nhưng mà, A Kim thông minh như vậy, có A Kim làm ba ba, mấy cẩu cẩu nhỏ nhà tôi cũng sẽ rất thông minh đó!” Mỹ nữ Thiên Thiên của bộ phận ngoại giao chống tay trên bàn Đường Tư Viễn, trước ngực là hai cái bán cầu làm Đường Tư Viễn muốn phát hoảng.
“Không được!” Tiểu Thanh bưng cà phê tiến vào “A Kim là một soái cẩu cẩu thông minh, mấy con cẩu bình thường làm sao xứng đáng với nó?”
“Nhưng mà Coco nhà tôi cũng là loại cầu lông vàng!” Thiên Thiên nói.
“Tóm lại là không được!” Tiểu Thanh lắc đầu.
“Đúng, không được!” Đường Tư Viễn cũng lắc đầu, bất quá, không biết A Kim cùng Coco day dưa sẽ ra hình dạng gì nhỉ? Vì cái gì mình lại chờ mong nhìn thấy bộ dáng A Kim lúc đó như vậy chứ?
“Quản lí Đường……” Thiên Thiên bắt đầu phóng điện, nháy mắt với Đường Tư Viễn.
“Như vầy đi, cô có thể mang A Kim đi, nhưng mà nếu A Kim mất hứng, thì cũng đừng có trách tôi.” Đường Tư Viễn làm bộ không phát hiện ra tia điện cao thế kia “Dù sao thì A Kim cũng chỉ nghe lời một mình Tư Nam”
“Hảo, tôi sẽ cẩn thận.” Để lại một kilowat điện lực, Thiên Thiên quay đầu, bỏ người chạy lấy cẩu.
Tiểu Thanh oán niệm: “Quản lí Đường, nhân phẩm của anh thực kém!”
“Làm sao vậy?”
“Chỉ vì hai cái bán cầu vô dụng kia, liền đem trinh tiết của A Kim bán đứng!”
“Trinh tiết?” Đường Tư Viễn bắt đầu xem thường “A Kim đã mười ba tuổi, còn trinh tiết á? Sớm duyệt qua vô số cẩu cẩu rồi!”
“Hừ!” Tiểu Thanh cầm lấy ly cà phê, “rầm” một tiếng, đặt mạnh lên bàn Đường Tư Viễn, bỉu môi xoay người đi ra ngoài.
“Vì A Kim mà phát giận?” Đường Tư Viễn thở dài, vì sao mà ai gặp qua A Kim đều trở nên quái dị như thế này!