Chương 9: Đùa nghịch trong phòng tắm.
Tình cảnh lúc ăn cơm coi như vui vẻ hòa thuận, ít nhất bề thoạt nhìn là như vậy.
Tiêu Hiểu không biết làm sao, ngày hôm nay đặc biệt nói nhiều, có thể là cảm thấy Quý Lạc Giác vừa mới đến, nên đặc biệt chăm sóc một chút. Tính cách nàng vẫn luôn chân thực thiệt tình như vậy, tôi ngược lại cũng không phải lần đầu nhìn thấy.
Nhưng giống như, điều này đối với Quý Lạc Giác ngược lại phản tác dụng.
"Chị dâu trước kia đã từng ăn sủi cảo của Trình Vương làm chưa ? Tôi là sau khi biết nàng mới ăn qua, sau liền không da không mặt mũi quấn nàng, ha ha." Tiêu Hiểu đem tư tưởng xấu xa của chính mình điều hòa bầu không khí, này tinh thần vì nghĩa quên thân không phải ai cũng có.
"Ăn rồi." Quý Lạc Giác mặt đầy thâm ý nghiêng đầu nhìn tôi: "Không chỉ là sủi cảo, tôi còn ăn rồi rất nhiều cơm của nàng làm. Có điều... Mấy năm này cơ bản là cũng chưa ăn..."
Trên mặt Tiêu Hiểu thoáng một tia nghi hoặc, quả thật, bình thường mà nói những năm gần đây thành chị dâu của tôi ăn biết bao nhiêu, làm sao ngược lại còn ít đi ? Điều này thật sự là không hợp với lẽ thường.
Nhưng, nàng vẫn có thể tự mình tìm một đáp án hợp tình hợp lí, cho nên tôi vẫn luôn nói Tiêu Hiểu rất thông minh, chỉ là không biết đây rốt cuộc là chỉ số thông minh cao, hay là tình thương cao đây.
"Là bởi vì sau khi nàng tới bên này của chúng tôi, gặp mặt ít đi sao ?"
Quý Lạc Giác gật đầu một cái: "Ân."
"Cho nên, thật vẫn là rất hoài niệm." Nói xong lời này, nàng lại quay đầu nhìn tôi một cái.
Chẳng lẽ tôi so với sủi cảo càng có sức hấp dẫn hơn ? Cho dù thật là vậy, bây giờ là thời gian ăn cơm, có phải hay không hẳn trước nên ăn cơm, tôi lại đỡ sốt ruột.
"Kia chị dâu ăn nhiều một chút." Tiêu Hiểu hết sức thân thiết thay tôi hữu nghĩa của chủ nhà.
Này nói có một người bạn như vậy thật tốt biết bao, nhiệt tình hào phóng lại tỉ mỉ quan tâm, đến nơi nào cũng không sợ vắng vẻ, tới nơi này của tôi làm một cô vợ trẻ xem ra cũng sẽ là một lựa chọn tốt.
Tôi hướng về phía Tiêu Hiểu ôn nhu cười một tiếng, trong lòng lặng lẽ cho nàng khen thưởng.
Nhưng việc làm này giống như khiến cho người nào đó bất mãn, biểu hiện trực tiếp nhất chính là lại đem những lời lúc nấu cơm còn chưa có hỏi xong tiếp tục tra hỏi.
"Tiêu Hiểu,..." không thể không nói, biểu hiện lúc này của Quý Lạc Giác đặc biệt giống như một chị dâu ôn nhu thể thϊếp, hết sức quan tâm sinh hoạt của cô em chồng. Nếu không phải cảnh tượng bị nàng mặt đầy quyến rũ khıêυ khí©h tối hôm qua còn sâu sắc in ở trong đầu, ngay cả tôi cũng có thể bị biểu hiện giả dối hết sức này của nàng lừa gạt.
"Cô có coi là bạn thân nhất của Tiểu Vương ?"
"Đúng vậy." Tiêu Hiểu sau khi đem sủi cảo trong miệng nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn nàng trả lời.
"Vậy hai người bình thường cùng nhau thì làm gì ?"
"Nga, chúng tôi làm rất nhiều chuyện." Tiêu Hiểu cười cười, hết sức lễ phép dừng động tác đang ăn cơm, rất mực chuyên chú trả lời vấn đề lại nổi lên của Qúy tiểu tam.
"Lúc thời tiết tốt sẽ đi ra ngoài leo núi, chèo thuyền, có lúc còn lái xe đi dọc bờ biển dạo hơn nửa ngày." Nói đến chỗ này nàng giống như là nghĩ tới điều gì, cười nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nói: "Là Trình Vương dạy tôi lái xe đấy, tôi lại vụng về, nàng ước chừng dạy đã mấy ngày tôi đều học không được, sau đó nàng phải một tay ôm eo tôi một tay giúp tôi ổn định lại luyện tập suốt một ngày, mới coi như lái được."
Lúc nói đến đoạn "Ôm eo", tôi nhanh mắt phát hiện biểu tình trên mặt Qúy tiểu tam rõ ràng cứng lại một chút.
Nhưng nàng rất nhanh ổn định tốt tinh thần, lần nữa cười hỏi: "Cuộc sống của hai người thật phong phú a, cả ngày lẫn đêm đều ra ngoài chơi."
"Cũng không phải là luôn đi ra ngoài, có lúc sẽ ở nhà. . . Nói ví dụ như thời điểm đến ăn cơm chùa." Tiêu Hiểu cười cười đem ngón tay chỉ ban công: "Lúc này thường là sẽ ở trong phòng xem chút hình ảnh, hoặc là thời tiết tốt mang Tam Nựu đi ra ngoài tản bộ."
"Tam Nựu ?"
Quý Lạc Giác mặt đầy nghi hoặc, tôi lúc này mới nhớ tới vẫn chưa giới thiệu bọn họ với nhau.
"Chính là con rùa mà Trình Vương nuôi a, Trình Vương là ba nó, tôi là mẹ nó."
Sắc mặt Qúy Lạc Giác càng khó coi hơn, nhưng tôi cảm thấy quả thực không có gì không phải. Trước không nói hai chúng ta bây giờ không có quan hệ gì, mà cho dù có, cô có thể ngăn cản tôi cùng một cô gái khác làm ba mẹ Tam Nựu sao ?
"Đúng rồi chị dâu ? Lúc học đại học có phải cùng Trình Vương cũng đặc biệt tốt, hằng ngày cũng bên nhau chứ ?" Tiêu Hiểu cũng trả lễ ném lại mấy vấn đề.
Qúy Lạc Giác giống như là đặc biệt cao hứng khi nhắc đến những chuyện cũ này, trên mặt nụ cười dày đặc, khóe mắt cũng cong thành một vòng cung rất xinh đẹp: "Ân, chúng tôi gần như ngày nào cũng chung một chỗ."
"Thật là khiến cho người khác hâm mộ, hai người nhất định là hảo khuê mật chứ ?"
Qúy Lạc Giác không lên tiếng, ánh mắt đưa tình nhìn tôi một cái nói: "So với khuê mật còn muốn tốt hơn."
Tôi thật ra thì không muốn nghe nàng lại nhắc tới những chuyện này, lúc đó đã thay đổi cuộc đời, đã qua chung quy là đã qua, còn có cái gì cần thiết phải nhắc tới chứ ?
Nhưng là, tôi không thể há miệng mà ngắt lời được, cũng không biết nên làm sao mà ngắt lại. Cho đến khi Tiêu Hiểu lại hỏi ra một vấn đề đối với nàng mà nói thì không cảm thấy có cái gì, đối với tôi cùng Qúy Lạc Giác lại là vấn đề được giữ kín như bưng.
"Kia. . . Hai người tốt như vậy làm sao lại không giữ liên lạc ?"
Cái câu hỏi này thật là hay! Tôi trong nháy mắt lại nhớ đến câu trả lời mà chính miệng Qúy Lạc Giác đã trả lời kia, ngay sau đó, lại sợ. Nàng nói không sai, tôi vẫn luôn nhát gan, đã nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.
Hay là sợ vết sẹo thật vất vả mới khép lại kia bị xé ra, chảy máu đầm đìa phơi bày trước mặt người, nhất là tôi rất không muốn để nàng ấy thấy.
Cho nên, một khắc lúc Qúy Lạc Giác muốn mở miệng kia, tôi đã lên tiếng cắt đứt nàng: "Tốt nghiệp không gặp nhau nữa dĩ nhiên liên lạc sẽ ít a, đây không phải là rất bình thường sao."
Nói xong, tôi còn giả như không có chuyện gì xảy ra câu lên khóe miệng cười hai tiếng, mặc dù tiếng cười kia cùng ngày thường không biết sao nghe có chút khác biệt.
Ánh mắt Qúy Lạc Giác có chút ảm đạm, không biết là bởi vì tôi trốn tránh trả lời, hay là vì tiếng cười khó nghe sau đó.
Bầu không khí nổi lên chút biến hóa nho nhỏ, ngay cả người ngoài như Tiêu Hiểu cũng cảm giác được. Vì vậy, nàng hết sức thân thiết đem cái vấn đề này cho qua, đổi một cái khác.
Cơm tối ăn xong cũng không coi là quá muộn, Tiêu Hiểu nhất quyết giúp tôi thu dọn phòng bếp xong, mới nói tạm biệt.
Qúy Lạc Giác ngồi dựa ở trên ghế sa lon uống sữa bò nóng, vẻ mặt có chút lơ lửng, ánh mắt thỉnh thoảng mê ly, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi xách chăn đệm ở trên cái giường mới làm hôm nay trải xong, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ trước. Quý Lạc Giác đột nhiên lại gần cúi đầu bên tai tôi nói: "Tôi muốn tắm."
Tôi mở mắt nhìn nàng: "Tắm đi, phòng tắm không phải ở đó sao ?"
Chẳng lẽ tôi còn phải hảo hảo đi chuẩn bị tốt nước nóng cho nàng ? Chỉ là một chị dâu nhỏ thôi mà, còn chưa có thể hưởng thụ tôi phục vụ đến mức thân thiết như vậy chứ ?
"Em giúp tôi cởϊ qυầи áo ra."
Bà cô ơi ? Tôi không nghe lầm chứ ? Tôi không tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn nàng: "Cô không có tay sao ?"
Nàng cười mặt đầy hồn nhiên vô hại: "khóa dây sau lưng tôi với không tới."
Vậy xin hỏi, quần áo này ngài là làm sao mặc vào vậy ?
Tôi mặt đầy nghi ngờ, nàng ấy, cũng không nói chuyện, liền như vậy nhìn tôi, thật giống như chỉ cần tôi không cởi khóa kéo ra, nàng có thể cứ như vậy mở mắt nhìn tôi cho đến sáng.
Coi như, có vài người, là không nói được đạo lý.
Tôi đành cam chịu số phận ngồi dậy giúp nàng kéo giây khóa kéo cho đến hết, cũng ở lúc nàng xoay người lại qua loa lấy lệ cười: "Được rồi, thân ái chị dâu nhỏ."
Nàng cuối cùng hài lòng gật đầu một cái, nhưng sau đó lại hỏi: "Trong phòng tắm của em có phòng ngừa đệm không, tôi sợ lúc tắm sẽ vô tình ngã xuống."
Cô lớn như vậy lúc tắm có ngã qua sao ? Cũng không phải là trẻ con ba tuổi hay người già hoạt động bất tiện.
Tôi chống lên mí mắt chăm chú nhìn nàng: "Không có."
Muốn tắm không tắm, làm sao lại nhiều chuyện như vậy chứ ?
"Kia...Em bồi tôi cùng đi tắm đi, nếu không vạn nhất có gì ngoài ý muốn sẽ không tốt, dù sao...Tôi bây giờ cũng bất tiện."
Tôi cố ý nhìn về phía vùng bụng như cũ bằng phẳng của nàng: "Chị bây giờ có cái gì không tiện chứ ?"
Vốn tưởng rằng đã nói đến đây, nàng sẽ ngoan ngoãn nên làm gì thì làm cái đó, ai có thể nghĩ tới tôi đã đánh giá thấp năng lực nhõng nhẽo kiên cường của người này.
"Coi như hoạt động vẫn chưa đến mức bất tiện, lỡ như xảy ra ngoài ý muốn thì phải làm sao ? Đến lúc đó em làm sao hướng anh em giải thích ?"
Ai u, không tệ lắm, còn biết đem anh tôi ra áp chế tôi. . . Đáng tiếc. . . Bà cô cũng không thua đâu.
"Không sao đâu, anh tôi chắc cũng sẽ không nói gì." Tôi cố ý cười tươi mặt đầy ngây thơ vô hại, ngẩng đầu nhìn nàng.
Bà đây không có ăn chay, không cùng cô so đo là bởi vì lười phản ứng, cũng không phải là sợ đâu.
Quý Lạc Giác giống như là không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn nói trực tiếp như vậy, không mảy may giữ lại chút tình cảm nào. Vốn là con ngươi trong suốt mất sắc, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi một cái, rốt cuộc không nói gì nữa, xoay người hướng phòng tắm đi.
Hừ hừ hừ, con cọp không phát uy, thật đúng là vẫn sẽ bị khi dễ sao ?
Đáng tiếc, tôi đắc ý cái niềm vui sướиɠ này không duy trì được quá hai phút , liền xì hơi. Chỉ vì, trong phòng tắm đột nhiên truyền tới một tiếng kêu sợ hãi của Qúy tiểu tam.
Tôi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong lòng giống như trực tiếp bị dâng tới cổ họng, không chút nghĩ ngợi từ trên giường đứng dậy, ngay cả dép cũng không chú ý mang vào, chạy thẳng vào phòng tắm.
Không phải thật tà môn như vậy bị nàng nói trúng chứ ?
Cuống cuồng hoảng sợ đẩy cửa ra, còn không thấy rõ được tình huống trước mắt, miệng trước một bước hỏi ra cấp bách trong lòng: "Thế nào, làm sao, xảy ra chuyện gì ?"
"A ? Em làm sao vào đây ?" Quý Lạc Giác biểu tình kinh ngạc, tôi định thần nhìn lại, mới phát hiện nàng đang thật tốt đứng ở trước mặt tôi, không có ngã cũng không có đυ.ng, chỉ là...Toàn thân cao thấp không mảnh vải.
Tôi theo phản xạ trước tiên quay người sang, vừa xấu hổ vừa giận: "Không có việc gì cô vớ vẩn lớn tiếng kêu làm gì ?"
"Tôi vô tình mở nước lạnh, nước lạnh quá, đột nhiên tắm trên người liền không nhịn được kêu một tiếng, cái này rất bình thường đi ?"
Bình thường ? Người bình thường sẽ không thử nhiệt độ trước mà cứ như vậy xối thẳng lên người sao ?
Đầu óc tôi trống rỗng, trước mắt tất cả đều là vóc dáng ngọc mỹ vừa thấy của nàng, nhất thời lại quên mất tiếp theo nên làm những gì hay nên nói gì.
"Cho dù làm sao, nếu đã tới, cứ tới đây giúp tôi điều hòa chút nhiệt độ là được rồi."
Tôi dĩ nhiên không dám xoay người nhìn nàng, lời này thật ra thì có chút kỳ quái, đầu là con gái, tôi vừa rồi lại đối với nàng có ý nghĩ không an phận, nhưng tại sao không dám nhìn thân thể của nàng chứ ?
Nghĩ đến Quý tiểu tam lúc này cũng là nghĩ như vậy, bởi vì sau lưng truyền tới tiếng cười khẽ của nàng: "Hay là nên nói, em không dám nhìn thân thể tôi ?"
——————————————————
Có cảm giác văn phong edit của mình hơi cứng phải không ? 🤔
Mình edit xong thì đăng luôn, chẳng kịp beta nên nếu có sau sót câu cú gì thì mọi người cứ cmt nhé !