Nhà Có Chị Dâu Mang Thai

6.74/10 trên tổng số 50 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: A1809M ( Khánh ) Một đêm phong lưu Diệp Trình Nhất gây ra họa, trong nháy mắt liền không chút khách khí đem cục diện rối loạn đẩy cho Diệp Trình Vương. Tiểu tam mang một bụng bầu vào cửa, cuộc …
Xem Thêm

Chương 6: Tiểu tam cũng ghen ?
Động tĩnh lớn như vậy, trong lòng tôi quả thực có chút sợ sẽ đánh thức Qúy tiểu tam vừa mới vào ngủ không lâu.

Nàng có tính khí lúc mới thức dậy, sẽ bắt đầu nóng nảy, luôn luôn liều mạng, tôi thật sự sợ nàng không nhịn được đem Tiêu Hiểu đuổi ra khỏi cửa.

Nhắc tới cũng thật là xấu hổ, đây rõ ràng là nhà của tôi, làm sao mới một ngày, ngay cả mời bạn tới nhà chơi cũng phải dè dặt chứ ?

Diệp Trình Vương a Diệp Trình Vương, cái người chủ nhân như mày, càng ngày càng hướng Tam Nựu mà dựa vào.

Không biết có phải hay không nghe được trong lòng tôi đang oán hận, Tam Nựu vốn là ở trong nhà của nó lười biếng phơi nắng, dùng thời gian thật như dài bằng cả thế kỉ chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt u oán trợn nhìn tôi một cái.

"Ai, Trình Vương, cậu nhanh nhìn, Tam Nựu nhìn mình thật xinh đẹp."

Tiêu Hiểu hưng phấn reo hò một tiếng, tôi giơ tay lên vừa muốn nhắc nhở nàng nói nhỏ thôi, lúc ngón trỏ sắp đến bên miệng lại rụt trở về.

Lão tử mới không cần cùng Tam Nựu như nhau, đánh thức liền đánh thức, nàng có gan đuổi Tiêu Hiểu đi, bà cô đây liền đem nàng đuổi ra khỏi cửa, ai sợ ai, hừ !

Tôi cầm lên côn gỗ ngày thường Tam Nựu vẫn chơi đùa, đưa vào trong nơi ở của nó gõ vào sau ót một cái: "Này, Tam Nựu, ngươi là con gái, không được thấy ai cũng phóng điện, phải chú ý dè đặt."

Tiêu Hiểu "hì hì" cười một tiếng: "Làm sao ? Theo như lời câu nói, là con gái thì không thể theo đuổi cậu ?"

"Không phải là không thể, nhưng cũng phải xem đối tượng." Tôi bắt chéo hai chân ngồi xuống đất, dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh sau lưng, thuận miệng trả lời một câu.

"Nga ? Vậy cậu ngược lại là nói một chút coi, đối tượng như thế nào thì đáng giá theo đuổi, lại như thế nào thì không ?"

Tiêu Hiểu giống như bị lời này của tôi khơi lên hứng thú, học dáng vẻ của tôi tùy ý ngồi xuống trên mặt đất, ánh mắt trong suốt nhìn lại.

"Muốn biết ?"

Tiêu Hiểu gật đầu một cái: " Ân."

Tôi "Hắc hắc" cười một tiếng, đưa tay về phía trước cố ý đùa giỡn nàng nói: "Bần đạo từ trước đến nay tính toán như thần không sai một phép, chẳng qua phí tổn liền cao một chút, một ngàn khối một quẻ, cầm tới đi."

Tiêu Hiểu sững sờ một chút, sau đó giơ tay lên "Ba" ở lòng bàn tay tôi vỗ một cái, nghiêm túc nói: "Bổn tiên tử tự mình hạ giới tới nay, phàm là giơ tay lên liền ban phúc, không có không linh, cái vỗ tay vừa rồi kia chính là mười ngàn khối, trước tính luôn mười quẻ tới xem một chút đi."

Tôi nhoẻn miệng cười: "Dám hỏi tiên tử, ngài là từ thiên giới tới, như thế nào lại phải cần tới một đạo sĩ nho nhỏ tới bói quẻ ?"

Tiêu Hiểu ứng đáp thật trôi chảy: "Thực không dám giấu giếm, ta lần này hạ giới, còn có một nhiệm vụ quan trọng, chính là đánh giả, đặc biệt đối phó với mấy tên đạo sĩ thúi như ngươi đây."

"Ha ha" Tôi quả thực không nhịn nổi, nghiêng đầu không kiềm chế được mà cưới lớn: "Cho nên ngài đây là đang lấy thân thể dẫn dụ ta mắc câu ?"

Bộ dáng trên mặt Tiêu Hiểu giả nghiêm chỉnh cũng không chịu được, nàng cười đưa tay trên đầu vai tôi vỗ một cái: "Đúng vậy đúng vậy, đã sợ chưa ?"

"Sợ, làm sao không sợ đây ? Trong ba mươi sáu kế tôi sợ nhất là mỹ nhân kế."

Tiêu Hiểu như cũ "Hì hì" cười, cố ý tiến tới trước mặt hỏi tôi: "Làm sao ? Ta có thể coi là mỹ nhân ?"

"Có thể a, làm sao lại không tính ?"

Tôi vừa nói chuyện, đồng thời đưa tay phải ra, đầu ngón tay tựa như nét bút đi trên mặt nàng họa: "Nhìn một chút tiêu chuẩn này khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, cặp mắt mỏng, mắt to, còn có này sống mũi cao, miệng anh đào, chặc chặc, có ai dám nói không phải là mỹ nhân đây ?"

Lời nói xong, tôi bày ra một bộ dáng dấp nói năng tùy tiện, ngón trỏ khơi mào quai hàm của nàng: "Nếu là có một mỹ nhân như vậy tới đây đối với ta dùng mỹ nhân kế, tại hạ tuyệt đối đầu hàng tại chỗ!"

Khóe miệng tôi lộ ra một nụ cười hư hỏng, ý nghĩ nông nổi nhất thời, còn hướng nàng ném tới một ánh mắt quyến rũ.

Tiêu Hiểu sững sờ, khóe miệng đang cười giống như bị đứng hình không có nhúc nhích. Trong lòng tôi thầm vui cười: Hắc hắc, ngay cả Tiêu Hiểu đều bị hù dọa, xem ra kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tồi.

"Khụ khụ." Âm điệu ho nhẹ tận lực đề cao từ phía sau lưng truyền tới, tôi thu hồi tay phải nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng lập tức "Lộp bộp" một chút: Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Quý tiểu tam quả nhiên bị đánh thức!

Tiêu Hiểu theo tầm mắt của tôi nhìn lại, thấy được Quý Lạc Giác rõ ràng sửng sốt một chút.

"Trình Vương, nhà cậu có khách ?" Nàng mặt đầy mờ mịt hỏi.

Khách ? Khí thế người ta như vậy còn hơn cả chủ nhà mình đây!

Tôi từ dưới đất đứng lên, thuận tiện đem Tiêu Hiểu cũng ngồi đưới đất kéo dậy, đi tới trước mặt Qúy Lạc Giác đang đầy vẻ sâu không lường được, ngượng ngùng cười một tiếng: "Đã tỉnh ? Tới, giới thiệu với mọi người một chút, đây là bằng hữu thân cận nhất của tôi, Tiêu Hiểu."

"Tiêu Hiểu" Tôi xoay người nhìn Tiêu Hiểu: "Vị này, là...ách...chị dâu nhỏ Quý Lạc Giác của mình, nàng đang mang thai, được anh mình sắp xếp tới đây dưỡng thai."

Chỉ cần không nói là tiểu tam, tôi nghĩ hẳn là người ngoài sẽ không nghĩ tới thân phận thật sự của Qúy Lạc Giác, chị dâu nhỏ giải thích ra, nhiều nhất cũng chỉ là một cách gọi thân mật hơn đối với chị dâu thôi.

Quả nhiên, Tiêu Hiểu hết sức tự nhiên từ khóe miệng nở ra một nụ cười, tự nhiên hào phóng đưa tay phải ra: "Chị dâu khỏe."

Tôi đứng ở một bên, trong lòng lo lắng bất an hồi hộp. Biểu hiện của Tiêu Hiểu tôi dĩ nhiên không lo lắng, tôi sợ là "Hỉ nộ vô thường" Quý Đại tiểu thư, đang bị quấy rầy mộng đẹp, có thể hay không xảy ra phản ứng quá kích động.

"Cô khỏe." Cũng may, Qúy Lạc Giác hết sức giữ mặt mũi đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Tiêu Hiểu, thậm chí trên mặt còn mang nét cười, thân thiết hàn huyên một câu: "Là bạn tốt của Tiểu Vương ?"

"Đúng vậy ạ." Tiêu Hiểu cười trả lời nàng một câu, lại hỏi: "Chị dâu là mới tới sao, em cũng không có nghe Trình Vương nói qua."

Qúy Lạc Giác vẫn cười, mặc dù nụ cười này không biết như thế nào lại khiến lòng tôi không ngừng sợ hãi.

"Ngày hôm qua vừa mới tới, nàng có thể là còn chưa kịp nói thôi." Qúy Lạc Giác kéo Tiêu Hiểu ở trước ghế sa lon ngồi xuống, thân thiết giúp nàng rót một ly nước đưa tới, nói: "Đừng kêu chị dâu, tôi rõ ràng già đi không ít, gọi là Lạc Giác đi, tôi cũng trực tiếp kêu Tiêu Hiểu, có được hay không ?"

"Được." Tiêu Hiểu gật đầu đáp ứng.

Hình ảnh hai người này nói chuyện lại hài hòa tốt đẹp chưa từng thấy, tôi chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, ngược lại có chút dư thừa.

Đây là chuyện gì đây, chẳng lẽ, đây không phải là nhà của tôi sao ? Trong lòng tôi thật muốn bắt đầu hoài nghi.

"Hai người mới vừa rồi trò chuyện gì đấy ? Vui vẻ như vậy." Qúy Lạc Giác thờ ơ hỏi một câu, đem tâm trí đang dần bay xa của tôi kéo trở về.

Tiêu Hiểu ngượng ngùng "ha ha" cười một tiếng: "Chúng tôi chỉ đùa giỡn chút thôi."

Nga ? Hình ảnh mập mờ như vậy, còn luôn miệng nói cái gì mà "Mỹ nhân" "Dẫn dụ", là đùa giỡn thôi ? Qúy Lạc Giác trong lòng hừ nhẹ một tiếng, trên mặt vẫn là đầy ôn nhu, nụ cười yêu kiều: "Phải không ? Quan hệ hai người tốt như vậy, thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ."

Nàng vừa nói chuyện, ánh mắt vô tình cố ý lại ở trên người tôi nhìn lướt qua.

Tiêu Hiểu đối với Qúy Lạc Giác không chút nào đề phòng, hơn nữa theo quán tính nghề nghiệp, hết sức tốt tính hữu vấn tất đáp.

"Nào có, chúng tôi tính khí tương đối hòa hơp, thật ra thì thời gian quen biết cũng không lâu." Tiêu Hiểu nói chuyện, đồng thời giương mắt hướng tôi cười một tiếng: "Đúng không Trình Vương ?"

"Ân... Đúng không..."

Ánh mắt hai người tựa như trao đổi rất tốt, đồng loạt quét về tôi. Các nàng đối với câu trả lời này tất không hài lòng, lòng tôi biết rõ. Thật là, hai vị bà cô, các người muốn tôi phải trả lời sao a ?

Trái với sự thật mà nói phải không ? Chung quy nhất định sẽ khiến Tiêu Hiểu hoài nghi.

Nhưng trả lời đúng như sự thật, trong lòng Qúy Lạc Giác làm sao thoải mái ? Đừng hỏi tại sao, tóm lại tôi chính là có thể cảm giác được vấn đề của nàng không có đơn giản như bề ngoài, ngay cả nụ cười trên mặt, cũng giống như cất giấu đao.

Lòng lại có chút không hiểu: Một mình cô trên danh nghĩa chị dâu nhỏ, phải như vậy quan tâm tới sinh hoạt hàng ngày cùng giao thiệp của tôi sao ?

"Phải thì phải, không phải thì không phải, câu nói này của em coi là trả lời ?"

Qúy Lạc Giác bày ra dáng điệu, tôi nhìn một cái cũng biết, nàng đây là định đào bới vấn đề, đem chi tiết mọi chuyện của tôi và Tiêu Hiểu tất cả đều phải vặn hỏi rõ mới được.

Chuyện cười, tôi có nghĩa vụ gì phải khai báo cuộc sống riêng của tôi với chị đây ?

Tôi trong lòng cười lạnh một tiếng, quay mặt lại nhìn Tiêu Hiểu: "Cậu vừa rồi nói muốn buổi tối ăn gì ? Sủi cảo đúng không ? Vậy chúng ta có thể phải đi chuẩn bị từ giờ thôi, nếu không..." Tôi cố ý cười liếc Qúy Lạc Giác một cái: "Buổi tối nói không chừng cậu phải ngủ lại ở đây."

Tiêu Hiểu ngẩn ra, ngay sau đó lại trở về nghi ngờ cười một tiếng: "Nói cũng quá khoa trương đi, túi cá sủi cảo còn có thể mè nheo đến sau nửa đêm sao ?"

"Hay nên nói, cậu là mong đợi mình ở lại đây một đêm ?" Nàng cười xấu trêu đùa tôi.

Mặc dù ngay trước mặt Qúy Lạc Giác, tôi cũng không tị hiềm chút nào, dựa theo thường ngày thói quen mặt đầy phóng túng, cười trở về: " Thân ái, cậu cần gì phải phơi bày điểm xấu xa của người ta như vậy chứ ?"

Dứt lời, tâm tình rất tốt còn lần nữa tặng thêm một cái mị nhãn. Ném một cái ánh mắt quyến rũ mà thôi, làm sao không được ?

Qúy Lạc Giác mặt mày vui vẻ cũng không chịu nổi, khuôn mặt giăng kín mây đen, tối tăm mù mịt giống như trước khi bão tới.

Tôi làm bộ như không có nhìn thấy, đi tới trước ghế sa lon cầm tay Tiêu Hiểu kéo nàng dậy, còn hết sức xấu xa ở lúc nàng xoay người vỗ xuống cái mông nhỏ tròn trĩnh sau lưng: "Đi thôi, thân ái."

Tiêu Hiểu cười càng đậm hơn, tay tạo thành quyền không chút nghĩ ngợi liền hưỡng đầu vai tôi oán giận: "Cậu cái người này, càng ngày càng quá phận, được voi đòi tiên đúng không, có tin hay không mình kiện cậu quấy rối ?"

"Kiện a." Tôi chẳng biết xấu hổ trả lời một câu: "Có điều trước khi kiện trước hết nên để mình đem tội danh này thành sự thật một chút ?"

"Em vẫn còn chưa dừng lại đúng không ?"

"Dĩ nhiên, hai chúng tôi làm sao mà xong được..."

Chúng tôi vừa nói vừa cười vào phòng bếp, lúc sắp vào cửa tôi quay đầu nhìn lại, cặp mắt Qúy Lạc Giác tựa như lửa cháy, đang hung tợn nhìn chằm chằm tôi.

Làm sao, chẳng lẽ là không ưa tôi cùng người khác thân mật như vậy, ghen ?

Vậy cũng thật là ông trời cười nhạo.

Giờ khắc này không thể phủ nhận, trong lòng có chút thoải mái, nói như thế nào đây ? Có chút giống như trẻ con sau khi bị người ta đoạt đồ chơi, giận dữ bất bình nghĩ hết biện pháp ở lúc người ta trở về làm cho người ta ngã nhào, cái loại kɧoáı ©ảʍ haha cười to lúc trả thù.

Mặc dù, đồ chơi mất đi cũng không có lấy về được.

Mặc dù, đùa dai nho nhỏ này quả thực không đủ để đền bù thống khổ khi mất đi đồ chơi....

Tỉ mỉ nghiên cứu trên thưc tế là cần thiết, nhưng, ai quy định làm việc nhất định phải có lý do, lão tử cao hứng, không được sao ?

------------------------

Tội nghiệp Lạc Giác quá điiii ~~~

Thêm Bình Luận