Chương 5: Tự mình tới cửa
Ăn điểm tâm một chút cũng không yên, Quý tiểu tam một hồi yêu cầu đưa rau trộn đến bên cạnh nàng, một hồi lại đòi hỏi trong cháo nên có một chút đường trắng, thật vất vả yên tĩnh một hồi, ngẩng đầu một cái liền thấy người phụ nữ đối diện vừa vặn lại ném tới một ánh mắt quyến rũ hàm xuân.
Tôi như bị sặc ở trong cổ họng, không lên được cũng chẳng xuống nổi, thiếu chút nữa là bị nàng làm cho nghẹn chết.
Đem cơm không còn bao nhiêu trong bát ăn hết giống như gió cuốn mây bay, tôi trịnh trọng trang nghiêm rút ra khăn giấy lau miệng một chút, nói: "Tôi no rồi, chị từ từ ăn."
Quý tiểu tam hiển nhiên không tin: "Em mới ăn một cái bánh bao, nửa chén cháo."
Tôi tiếng như chuông lớn trả lời một câu: "Giảm cân!" Sau đó cũng không quay đầu lại lên sân thượng.
Quý Lạc Giác rất nhanh cũng buông chén đũa xuống theo sau, cái này làm cho tôi hết sức hoài nghi, mục đích nàng ngồi ở trước bàn căn bản cũng không phải là vì ăn cơm, mà hoàn toàn là muốn tìm tôi đùa giỡn. Nếu không thì lúc tôi ăn cơm nàng rất là thỏa mãn, tôi vừa rời đi, nàng lập tức liền không ăn nữa ?
Hồ ly tinh cấp bậc cao thâm như vậy, ý nghĩ trong lòng của nàng, một tiểu dân phổ thông bình thường như chúng ta há lại có thể đoán được ?
Thước đo cẩn thận, ô vạch vẽ xong, tôi đem tạp dề lúc nấu cơm mang lên người, lại tìm cái khăn lông màu trắng che lêи đỉиɦ đầu, một tay cầm búa, một tay nắm đinh, làm xong dáng điệu vừa muốn đập xuống, Quý Lạc Giác đột nhiên "phốc" một tiếng tại chỗ bật cười.
"Em... Em đây là cái bộ dáng gì a, thật là cực kỳ giống cái ca sĩ đó, tên gì nhỉ..."
"A Bảo!" Tôi tức giận tiếp một câu, vốn là tăng nhiệt huyết dâng cao lập tức biến mất dạng.
"Tôi nói chị dâu nhỏ, lão nhân gia chị nếu đã ăn uống no đủ, liền làm phiền chị muốn làm cái gì thì nhanh đi làm đi, chớ tổng vây quanh tôi lởn vởn có được hay không ?"
"Không được." Quý Lạc Giác cười híp mắt khoog biết lúc nào đã dời tới ngồi lên ghế nằm, mặt đầy tò mò nhìn tôi: "Em đang làm gì ?"
Có tấm ván, cưa điện, có búa lại có đinh, chị nói tôi còn có thể làm gì ?
"Làm thợ mộc." Tôi hết sức qua loa lấy lệ trả lời một câu, cầm búa lên đem hai khối tấm ván đã được xử lí tốt đinh đinh đóng lại với nhau.
Lúc này nàng ngược lại không nói gì nữa, đỡ quai hàm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn một hồi, mới bừng tỉnh hiểu ra nói: "Em không phải đang làm giường chứ ?"
"Ân." Tôi từ trong mũi hừ một tiếng xem như trả lời, toàn bộ tâm trí tôi đều đặt ở tấm ván trên tay, hoàn toàn không rảnh rỗi mà ngoảnh lại.
"Tôi làm sao lại không biết em còn có loại tay nghề này."
Thứ chị không biết còn nhiều...Tôi ngoài miệng mặc dù làm bộ không đáp lại, nhưng lỗ tai lại đem toàn bộ lời nàng nói không sót một chữ.
"Thật tốt, tại sao phải làm thêm giường, ghế sa lon không tốt sao ?" Nàng bắt chéo hai chân, cố ý cúi người xuống xích lại gần tôi, giống như là cố ý muốn cho tôi thấy khuôn mặt đầy chế nhạo của nàng.
Nói nhảm! Ghế sa lon tốt sao chị không đến mà ngủ ?
Tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, trên tay cố ý đem tấm ván dời đến một góc. Vốn muốn cùng người phụ nữ lộn xộn này kéo ra khoảng cách, không nghĩ tới nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng dậy đẩy ghế dựa lần nữa đến gần.
Tôi không thể nhịn được nữa, "Ba" một cái đem búa để xuống đất, xoay người lại nhìn nàng.
"Chị cách xa tôi một chút có được hay không ? !"
Tôi dù sao cũng không phải là thợ mộc chuyên nghiệp, gõ gõ đánh đánh này vốn chỉ là việc nghiệp dư yêu thích, nếu lỡ không chú ý chẳng may làm nàng bị thương... Ai, thật là một chút cũng không để cho người tĩnh tâm!
"Không được." Nàng không ngờ vẫn là cái dáng vẻ dầu muối không vào.
Tôi không có biện pháp, đem từng cái tấm ván tạm thời không cần chồng đứng lên, vận đủ khí lực mang đến bên chân nàng để xuống, giống như một dải ngân hà đem tôi và nàng ngăn cách.
Tôi ở trong lòng cười đắc ý cười, để lại cho nàng một ánh mắt khıêυ khí©h "Để xem chị còn làm được gì", xoay người lại ngồi chồm hổm xuống tiếp tục làm.
Quý tiểu tam cuối cùng vì vậy cũng đàng hoàng một lát, thật đúng cũng chính là một lát, chờ tôi đem cấu trúc giường đại khái cố định tốt, tấm ván ngăn giữa chúng tôi càng ngày càng ít, cho đến lúc cuối cùng chỉ còn lại một khối, nàng rốt cuộc lần nữa cười xông tới.
"Tiểu Vương, không nhìn ra tay nghề em cũng không tệ."
Nàng vừa nói chuyện, đứng dậy tò mò ở trước giường mới vừa cố định được một thanh ranh ngồi xuống, hết sức rướn người lắc lắc cái giường chân tối vừa mới cố định.
"Lạch cạch" một tiếng, đây là âm thanh chân sau của ván giường tách ra rơi xuống đất. Trong lòng tôi một trận bực mình, còn chưa kịp nổi giận, Đại tiểu thư nàng đã trước một bước vịn tường "khanh khách" cười lên.
"Tôi nói cái chân giường này vừa đυ.ng liền rớt, em nằm trên đó còn không lập tức đổ ?"
Cái chân giường này là vừa mới được gắn lên, còn chưa có được gia cố có được hay không ???
Tôi nghiến răng nghiến lợi nghiêng đầu nhìn nàng: "Chị dâu nhỏ, ngài có thể hay không làm một việc tốt, đừng có làm loạn thêm ?"
Quý Lạc Giác mặt đầy vô tội, hai tay bày ra trả lời một câu: "Tôi là vì tốt cho em, nếu không phải tôi mới vừa rồi tốt bụng giúp em kiểm nghiệm một chút, nói không chừng buổi tối em giường sập em cũng không biết."
"Tôi cám ơn chị, tôi làm giường cho mình, coi như có sụp ngã chết, tôi cũng vui vẻ, được chưa? Cũng không phiền ngài phí tâm."
Giống như nhìn ra sắc mặt tôi quả thực khó coi, Quý Lạc Giác lần này ngược lại thức thời không nói gì nữa, đàng hoàng trở về ngồi trên ghế dài tiếp tục làm khán giả.
Tôi mặt đầy bất đắc dĩ đem chân giường bị nàng làm nứt nhặt lên, lại y theo tiêu chuẩn của ba cái chân còn lại, các góc ở trên dưới trái phải cũng cầm đinh cố định, lúc này mới đứng dậy đại khái thưởng thức một chút tác phẩm cả một buổi sáng của mình.
Ân, hình dáng đơn giản rộng rãi, quả nhiên cũng không tệ lắm, nếu là sơn lên một tàng nước sơn, phỏng đoán cũng có thể trực tiếp đem đi bán, nhất định sẽ có được một chút tiền không tệ.
Tôi đang dương dương tự đắc, Quý tiểu tam lần nữa chưa từ bỏ ý định xông tới, khom người đem các chỗ giáp nhau của tấm ván tách một ra, cuối cùng lại dè dặt ngồi lên thử một chút, chắc chắn rất vững chắc, lúc này mới nhìn tôi thật lòng tán dương một câu: " Không tệ, vẫn còn chịu đựng được."
Tôi hết sức xem thường: Không tệ cần chị tới đánh giá sao ?
Tôi cầm ra công cụ đã chuẩn bị trước, đem mấy tấm ván ở ngoài cùng twungf cái mài bằng phẳng. Quý Lạc Giác ở bên cạnh nhìn một chút, đột nhiên bất ngờ nói ra một câu: " Chờ bảo bảo của tôi sinh ra, em giúp nó làm một cái nôi đi được không ?"
Động tác trong tay dừng lại, trong ánh mắt có ưu tư gì đo hơi phức tạp chợt lóe lên.
"Chẳng ra làm sao." Tôi tiếp tục động tác trong tay, hời hợt trả lời một câu.
Quý Lạc Giác hẳn đã sớm nghĩ tới tôi sẽ cự tuyệt, vì vậy đem ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn tiếp tục khuyên nhủ: "Dì gì đây cũng là cháu em, em là cô cô cũng không thể lại bực bội như vậy chứ ?"
Cháu ? Tôi trong lòng đau nhói, im lặng cười khổ: Quý Lạc Giác a Quý Lạc Giác, chị là cố ý hay vô tâm, phải thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi là chị đang mang thai đứa trẻ của anh tôi sao ?
"Tôi từ trước đến giờ tham tiền vừa hẹp hòi, điểm này chị hẳn trước kia rất sớm đã biết, cần gì còn phải hỏi câu này ?" Tôi mặt không cảm giác xoay người, dư quang khóe mắt như có như không ở trên mặt nàng quét qua một chút.
Quý Lạc Giác sửng sốt, tôi không biết chỉ là bởi vì lời nói này, hay bởi vì nàng đang nhớ lại điều gì khác, nói thí dụ như, giao dịch tiền bạc rất lâu về trước.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, trùng hợp bầu trời bên ngoài cửa sổ có gió lạnh thổi qua, đem mặt trời hoàn mỹ che lại, toàn bộ ánh sáng bên trong phòng trong nháy mắt mờ đi không ít.
Tôi cúi đầu làm công việc trong tay, không nói lời nào, cũng không nghiêng đầu nhìn người phía sau.
Cứ như vậy ước chừng qua hơn mười phút, đang lúc tôi cho là Quý Lạc Giác đang mang thai đã bất tri bất giác ngủ rồi, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng sâu kín: "Tôi cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy em là người như vậy, bây giờ là vậy, trước kia cũng vậy."
Sau đó chính là tiếng ma sát, tôi biết là nàng đứng dậy rời đi.
Không cảm thấy ? Kia có có quan hệ gì, lại có thể thay đổi được gì ? Tôi khống có ý thức dừng lại động tác trên tay, vẻ mặt hoảng hốt, giống như vùi vào trí nhớ âm thầm mà xa xôi.
Tôi không kịp ngừng nghỉ, trước hoàn thành xong các món cuối cùng của bữa trưa, như vậy lát nữa khỏi phải ảnh hưởng đến nguwoif nào đó ngủ trưa, không chừng còn rước lấy những phiền toái không cần thiết.
Có thể, người tính không bằng trời tính, Quý Lạc Giác mới vừa ngủ không bao lâu, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi phản xạ điều kiện từ ghế salon nhảy lên một cái, ba chân bốn bước đi tới trước cửa, cũng không để ý hỏi trước một chút là ai, "ba" một tiếng liền mở cửa phòng ra.
"Trình Vương!" Người ngoài cửa trong tay xách bao lớn bao nhỏ, ngẩng đầu vui sướиɠ hướng tôi cười một tiếng, cao hứng kêu lên.
"Tiêu Hiểu ?" Tôi lăng lăng nhìn nàng, không chút nghĩ ngợi mở miệng hỏi: "Cậu làm sao lại tới ?"
"A ?" Tiêu Hiểu giống như không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, mặt đầy nghi ngờ cau mày suy nghĩ một hồi, không xác thực mở miệng hỏi: "Hôm nay không phải chủ nhật sao ?"
Đầu óc tôi cũng có một chút chập mạch, không có biện pháp, từ hôm qua chào đón vị khách không mời mà đến này, đến này còn chưa trở lại trạng thái bình thường đâu.
"Đúng vậy, thì sao ?" Tôi nói.
Tiêu Hiểu lúc này mới yên lòng khẽ thở ra một cái: "Này, mình còn tưởng là mình phải thay ca đến mức hôn mê, lại đem thời gian nhớ nhầm."
Nàng nhìn tôi còn rất mông lung, tốt bụng nhắc nhở: "Mấy ngày trước tụi mình nhắn tin câu mời mình chủ nhật tới nhà cậu ăn cơm, chúc mừng chuyển đến nhà mới, câu quên rồi sao ?"
Nga, đúng vậy, dường như chính là có chuyện như vậy. Tôi phiền muộn giơ tay lên đánh vào đầu: Làm sao Quý tiểu tam vừa tới một cái, cuốc sống liền trở nên lộn xộn, ngay cả chuyện đáp ứng người khác cũng không nhớ.
Tôi đem Tiêu Hiểu đón vào cửa, lại nhận lấy đồ đạc trong tay nàng, trong lòng hết sức áy náy: "Hai ngày này nhiều chuyện, lại quên mất, xin lỗi nhé."
"Không sao không sao." Tiêu Hiểu khoát khoát tay, giúp tôi đem đồ tới phòng bếp.
"Cậu tới thì cứ tới thôi, làm sao còn mang nhiều đồ như vậy." Lời này ngày thường tôi có thể đơn thuần khách khí mà bỏ qua, hôm nay liền không đúng, dẫu sao là mình có thẹn với người ta, khó khăn từ trong lòng thanh cao một trận.
Tiêu Hiểu giương mắt cười một tiếng: "Mình là sợ tới đây cậu lại để mình ăn mì gói, cho nên liền tính toán trước mang tới, cũng không phải là vì cậu."
"Được rồi, tôi lại hẹp hòi như vậy sao ? Tuy nói tổng cộng cũng không mời câu ăn được bao nhiêu lần, nhưng dù gì cũng đều là thịt cá mà ?"
Đây cũng là lời nói thật, nhưng ít nhiều vẫn còn tồn tại, chúng tôi một tiểu dân chúng, tiền lương mỗi tháng trả tiền thêu phòng, thật cũng chỉ có thể không bị chết đói, thỉnh thoảng mời nhau ăn cơm, chỉ cần không phải sạp ven đường, liền có thể xem là cực tốt.
Nếu đổi là người khác, tôi cũng không thể mặt không đỏ tim không đập nói những lời này, nhưng Tiêu Hiểu lại không giống vậy, chúng tôi mặc dù biết nhau còn chưa lâu, nhưng cũng coi là tri kỷ, nói chuyện chẳng để tâm nhiều, thổi phồng mọi chuyện không những không bị cười nạo, còn có tồn tại một loại tình nghĩa đặc biệt.
---------------------------------------------------
Editor : Chị dâu nhỏ cũng thật là nhây a =))))