Chương 4 : Bị tiểu tam chọc ghẹo
Bữa cơm đầu tiên không chút gợn sóng trôi qua, tôi như thường ôn hòa không có gì khác biệt, như cũ là một bát cơm, một bát canh, hơn nữa hoàn toàn không để mắt đến con người đặc biệt kia. Có điều, xương của con cá hôm nay so với bình thường nhiều hơn một chút, tôi tổng cộng ăn không tới mười miếng, lại thiếu chút nữa ba lần bị mắc xương, sau đó dứt khoát buông đua xuống thở hổn hển: "Được rồi, tôi ăn no. Chị ăn xong cứ để đấy, lát nữa tôi sẽ dọn."
Mặt bình tĩnh đi đến bàn trà nhỏ trước ghế salon, đưa lưng về người phía sau bưng ly nước lên một hồi uống như điên, lại vội vàng vuốt vuốt cổ đến nửa ngày mới đem cái xương cá thật nhỏ nơi cổ nuốt xuống.
Sau lưng mơ hồ truyền tới một hồi tiếng cười khẽ, tôi làm như không nghe, hùng dũng oai phong nghiêng đầu hướng phòng ngủ.
Nằm ở trên chiếc giường duy nhất trong nhà, tôi lần nữa băn khoăn: Trước khi tới cũng không nói tôi nhất định phải đem phòng ngủ nhường lại cho nàng ở, không đạo lý vì một chuyện như vậy cưỡng ép một người phụ nữ ủy khuất ngủ trên ghế salon ? Hơn nữa, mọi người vẫn luôn công kích chỉ trích tiểu tam, mình tại sao còn có thể ngược lại vâng vâng dạ dạ nàng, mượn việc này dung túng một vài người kiêu căng chứ ?
Nghĩ lại một chút, dù gì người ta cũng là một phụ nữ có thai thân thể mảnh mai yếu ớt, ngủ ở trên ghế sa lon có thể hơi lạnh luồn vào khiến đau nhức eo không nói, vạn không cẩn thận nửa đêm lại lăn xuống, lần nữa nguy hiểm, mình quả thực cũng không có biện pháp a.
Lăn qua lộn lại đang không biết nên làm như thế nào quyết định, Quý tiểu tam, nga không, là chị dâu nhỏ, một bước mang theo vòng eo đong đưa bước vào. Nhìn một chút bộ dạng của hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ này, nàng chính là dùng một dạng này thành công đem Diệp Trình Nhất lên giường đi ?
"Nghĩ gì đó, nhập thần như vậy ?" Quý Lạc Giác thành thực mà ngồi ở mép giường, nâng tay lên vô tình cố ý mà rơi vào chân tôi đang chống trên giường.
Tôi giống như bị hỏa thiêu vậy "Vèo" một cái liền nhấc chân tránh ra, ánh mắt hiển nhiên hung tợn trợn mắt nhìn nàng một chút: "Làm gì ? !"
"Ha ha,..." Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nhiều năm không gặp, em vẫn còn thuần khiết như vậy, chạm một chút liền sợ chạy..."
Tôi vẫn còn thuần khiết hay không liên quan gì đến chị ? Chẳng lẽ muốn tôi giống như chị, không chịu được tịch mịch một chút liền leo lên giường của đàn ông ?
"Chị có chuyện gì thì nói, đừng nói những chuyện không liên quan." Tôi tức giận trả lời một câu.
"Nga, được a." Quý Lạc Giác đặc biệt phối hợp, thật bắt đầu nghiêm trang nói chuyện.
"Tôi tối nay ngủ ở đâu ?"
Thật là na hồ bất khai đề na hồ (!), tôi cũng là bởi vì chưa nghĩ ra tối nay chị ngủ ở đâu, mới buồn thành như vậy.
(!): (Na hồ bất khai đề na hồ" [哪壶不开提哪壶], là thành ngữ ý chỉ : "Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào." Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.")
"Chị..."
Tôi lời còn chưa ra khỏi miệng, nàng ngay sau đó lại hỏi một câu: "Em tối nay ngủ ở đâu ?"
Một cái giường, một ghế sa lon, không phải chị ngủ thì chính là tôi ngủ đi, đáp án này rất khó đoán sao ?
"Tôi..."
Vẫn là chưa có nói xong lại nữa bị cắt đứt, Quý Lạc Giác chẳng biết lúc nào đã nghiếng người nằm trên giường, một tay chống đỡ đầu, khóe mắt mang nụ cười chậm rãi nói: "Tôi là phụ nữ có thai, không thể ngủ ghế sa lon, cho nên phải ngủ cái giường này."
Trong lòng đều đã có quyết định còn hỏi cái rắm ? Một ngày không đùa bỡn người khác để thỏa mãn thú vui Đại tiểu thư chị trong lòng là chịu không nổi đúng không?
Tôi mang đầy lửa giận "tăng" một phát từ trên giường ngồi dậy, đưa tay kéo chăn gối tới ôm vào trong ngực, mặt không cảm giác nói câu: "Được, vậy tôi đi ngủ ghế salon."
"Ai, chờ một chút." Nàng nâng mí mắt lên nhìn tôi một cái, trong mắt kia dùng mọi phong tình lưu chuyển, thiếu chút nữa đem tôi này một tiểu bạch làm hoa mắt.
"Em là chủ nhà, dĩ nhiên cũng không lý nào lại ngủ ghế salon." Nàng chậm rãi khoan thai lần nữa nói ra một câu.
Cho nên ? Tôi mặt đầy suy tính... Chị có cần phải, tôi có quyền, vậy rốt cuộc... Cái giường này nên thuộc về người nào ngủ ?
Quý Lạc Giác từ từ xê dịch thân thể áp sát ta, một tay khoác lên chăn trong ngực tôi, một tay nâng lên khẽ vuốt ve gương mặt tôi, thổ khí như lan ở tai tôi như vậy nỉ non: "Cho nên...Chúng ta ngủ chung là thích hợp nhất..."
Đầu óc tôi trong nháy mắt trống không, sau đó phản xạ có điều kiện "Ba" một tiếng xua bàn tay trên gương mặt: "Chị có bệnh không ?"
Quý Lạc Giác nhưng cũng không nổi giận, thậm chí tính khí rất tốt cười cười lần nữa đem cả hai tay vòng qua cổ tôi.
"Chúng ta đều là phụ nữ, cùng ngủ ở trên một cái giường, này có gì không thể ?"
Nói xong lời này, mí mắt nàng thiêu lên, khẽ nâng cằm hướng về phía tôi nháy mắt.
Con mẹ nó...Nàng đây là đang...Câu dẫn tôi sao ? Trong đầu chợt vọt ra một cái suy nghĩ như vậy, lúc lần nữa cúi đầu nhìn Quý Lạc Giác, phát hiện thân thể nàng giống như không xương dính sát tôi, một chân nâng cao khoác lên ngang hông tôi, thân thể còn như có như không nhẹ nhàng vặn vẹo một chút. Trong nụ cười ánh mắt mang mị hoặc nhẹ nhàng khiêu một cái, thật là vô hạn phong tình.
Một khắc kia, đầu óc tôi trở nên máy móc, lại không biết nên điều khiển thân thể làm ra phản ứng như thế nào.
Rồi sau đó...Chính là hoảng hốt.
Cái này... Thật sự là Quý Lạc Giác mà tôi biết sao ? Trước một giây mới từ trên giường người đàn ông khác xuống, một khắc sau, ở nơi này dáng dấp quấy nhiễu tìm cách khıêυ khí©h tôi ?
Là cảm thấy tôi thật sẽ đói bùng đến mức vơ quàng, hay là, nàng thật trở nên hèn hạ như vậy...?
Này trong lòng tôi hơi nhói, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi đem người vẫn luôn quân trên người mình đẩy ra, ôm chăn một đường ra cửa cũng không ngoảnh lại.
Này một đêm nhất định là mất ngủ, với tôi, có lẽ là với cả người khác.
Một phút trước Diệp Trình Nhất vừa gửi một tin nhắn đến: "Anh đã an toàn về đến nhà, không cần suy nghĩ nhiều. Chiếu cố thật tốt Lạc Giác, cảm ơn."
Không hổ là văn chương của giáo sư, gửi cái tin nhắn cũng phải chú ý chữ viết cẩn thận. Tôi từ trong mũi cười nhạo một tiếng: Vậy làm sao lúc sau lưng vợ vụng trôm, không có một chút tu dưỡng đạo đức cơ bản của thái độ làm người chứ ?
Thời khắc này trong lòng là có một chút nho nhỏ vặn vẹo, mặc dù tôi quả thực không muốn thừa nhận.
Trên đời này có người, thiếu niên đắc chí, hăng hái, lên đường thuận buồm xuôi gió, khắp nơi đều là đường bằng phẳng, ở nhà có hiền thê mỹ quyến, con cái vây quanh, bên ngoài còn luôn có những người hâm mộ như ong như bướm vây quanh không mong báo đáp. Có thể hết lần này tới lần khác qua lại đối với minhg mà nói là thứ trọng yếu, đến trong mắt người ta, nhưng lại không đáng giá một đồng.
Tương phản này....Mọi người nói xem rất buồn cười nhưng lại không thế cười ?
Phòng khách không có mở đèn, tôi cười cười không chút tiếng động, giơ tay lên lau hai giọt nước không biết làm sao lại rơi xuống.
Ngày thứ hai, sáng sớm thức dậy tôi tới thị trường vật liệu xây dựng cách đó không xa, khéo léo từ chối ý tốt mang đồ lên lầu giúp của anh trai giao hàng. Lúc dọn nhà cố ý chọn xe đẩy loại nhỏ, lúc đi thang mãy dễ dàng đẩy xe một đường về nhà.
Nói đùa, nhà còn có một người phụ nữ mang thai lả lơi không biết đã tỉnh ngủ hay chưa, ngộ nhỡ đẩy cửa một cái đi vào, đúng lúc thấy bộ dáng nàng quần áo không ngay ngắn, kia....Đừng nói anh trai giao hàng, bản thân mình không biết còn toàn mạng không, cũng không thể biết được...
Cũng may, lúc ra ngoài giúp nàng đóng chặt lại cửa phòng ngủ, Qúy Lạc Giác còn chưa có tỉnh.
Tôi đến bây giờ mới bắt đầu cảm thấy, câu nói "Mang thai rất là buồn ngủ" chiều hôm qua của nàng có lẽ không phải là mượn cớ quyến rũ tôi, mà là nói thật.
Buổi sáng chín giờ, so với thời gian bình thường ăn bữa sáng thì chậm một chút, lúc ló đầu vào cửa phòng ngủ nghe ngóng thấy không có động tĩnh gì, tôi cuối cùng quyết định đị bộ lên sân thượng dọn dẹp chút mái tôn.
Dù sao thì cũng phải làm nóng lại thức ăn cho người ta, chi bằng chờ nàng thức giấc rồi làm cơm luôn. Dù sao....Cũng không phải rất đói...
Tôi giả vờ như không có nghe tiếng kêu từ bụng phát ra, cầm lên thước đo đi tới một góc nơi sân thượng.
Lúc Qúy Lạc Giác tới, tôi đang ngồi chồm hổm trên đất, khuôn mặt toàn bộ tinh thần đều chăm chú ở chân tường vẽ vạch ngang.
"Làm gì vậy ?"
Sau lưng đột nhiên có thanh âm truyền tới, tôi bị dọa sợ toàn thân run run một cái, thước thẳng cùng bút chì song song rơi trên đất.
"Cô đi tới làm sao một chút âm thanh cũng không có ? Sẽ dọa chết người ta có biết không? !" Tôi xoay người, nổi giận đùng đùng giơ tay lên chất vấn nàng, đầu ngón tay hoàn mỹ hơi run biểu đạt giờ phút này hỏa khí trong lòng rất mãnh liệt cùng sợ hãi nho nhỏ chưa tiêu tán.
Quý Lạc Giác không cho là đúng bĩu môi, một thanh niên đã hơn hai mấy tuổi, cho dù là mặt hướng lên trời, tóc dài xõa ngang vai, mắt lim dim buồn ngủ, mặt đầy thanh thuần vô hại ngây thơ, nhưng em thật chẳng lẽ có thể đem mình u mê lầm tưởng thành đứa trẻ ba tuổi sao ? Còn mếu máo ?
Được rồi, mặc dù tôi thừa nhận vẻ mặt nàng giờ phút này không chút nào xa cách.
"Tại sao không nói là em nhát gan ?" Nàng theo thói quen trả đũa.
Không biết sao, tôi đột nhiên có chút ảo giác đây mới thật sự là Quý Lạc Giác.
Không có quần áo khoa trương, không có phảng phất mị thái quyễn rũ sẵn có, càng không có hết sức khıêυ khí©h câu dẫn, bây giờ đứng trước mặt tôi, bởi vì thức dậy tức giận liền rõ ràng tâm tình không tốt, đang buồn bực gạt đi mái tóc có chút xộc xệch, thật giống như đây mới thật sự là nàng, là nàng của trước kia.
"Này ? Ngốc ?"
Một đôi trắng nõn tay ở trước mắt quơ quơ, tôi vội vàng lấy lại tinh thần, không tự nhiên dời đi tầm mắt, cố trấn định lần nữa từ dưới đất cầm lên thước thẳng cùng bút chì.
"Chị mới ngốc. Ngủ một giấc đến tận bây giờ, coi như là người bình thường cũng ngủ mà ngốc."
Quý Lạc Giác hậu tri hậu giác xoay người lại nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách.
"Thật đúng là, cũng đã trễ thế này ?" Nàng nhẹ lầm bầm nói một câu, ngay sau đó khom người tiến lên kéo theo một mạt mị tiếu quen thuộc, uốn éo lả lướt hỏi một câu: "Vậy, xin hỏi đã có điểm tâm để ăn hay chưa ?"
Tôi cả người lập tức nổi lên một tầng da gà: Nữ nhân chết bầm này, trở mặt thật đúng là nhanh.
"Không có." Tôi cứng rắn đáp một câu.
Quý Lạc Giác không để ý chút nào, chậm rãi nâng ngón trỏ tay phải lên, tỉ mỉ mô tả hình dáng viền tai tôi, mang đến chút ngứa ngáy, giống như đột nhiên móng vuốt của con mèo ở trước ngực cào một chút.
Tôi né tránh rụt cổ một cái, buông xuống bút chì đẩy tay nàng ra.
"Được rồi, chị đi rửa mặt đi, tôi bây giờ đi làm cơm."
"Không ngại..." Thanh âm nàng tinh tế truyền tới, hai tay câu lên cổ tôi: "Tôi không vội."
Coi như, chị không vội thì tôi cũng vội đây, là phải nhanh chóng tránh xa chị !
Tôi luống cuống tay chân đem nàng từ trước người đẩy ra, đứng lên hướng phòng bếp đi cũng không có quay đầu lại, sau lưng truyền tới Quý Lạc Giác mang nụ cười trêu đùa: "Làm sao luôn nhát gan như vậy..."