Chương 3 : Cô em chồng cùng chị dâu nhỏ
Vở kịch đảo lộn, lúc này tôi ngược lại trợn mắt há mồm sửng sờ tại chỗ.
"Chị..." Tôi giơ ngón tay lên vừa muốn danh chính ngôn thuận chỉ trích cái người công khai không biết xấu hổ tiến dần từng bước đi vào phòng, "Ba" một tiếng, cổ tay lại bị nắm lấy.
Cho nên, đề tài nhất thời xoay chuyển, trở thành: "Chị, chị muốn...làm gì ?"
Mặc dù đây là nhà tôi, người trước mắt dáng người cũng không phải to lớn gì, lại phòng bị ở trong lòng đón chờ nguy hiểm sắp tới.
Nàng...Nàng nàng nhưng là mang theo chín đoạn Thái cực, Thái quyền, tảng đá không đánh không thông a, chẳng lẽ cũng bởi vì bị từ chối vào ở, dưới cơn nóng giận ngạy tại đây đối với tôi trả thù ?!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, ngọ nguậy với lấy chốt cửa trước mắt: Diệp Trình Nhất hẳn còn chưa đi xa, hắn không phải thật sẽ yên tâm đem người này giao cho em gái của mình chứ ?
Ước chừng, trong nháy mắt khi tôi với tay nắm lấy chốt cười, "Vèo" một cái, mọi người không thể tưởng tượng được người nào lại có khí lực lớn như vậy, một tay liền đem tôi lôi trở về trên ghế salon. Vấn đề là động tác kéo về này còn hết sức cao quý ưu nhã, không nhanh không chậm...
Hai mắt tôi mở to nước mắt lưng tròng, không có ai giúp mà ngã trên ghế salon, sau đó liền bị một thân thể mảnh khảnh hoàn toàn ngăn lại ánh mặt trời chắn trước mặt.
Giương mắt nhìn lên, hai tay Qúy Lạc Giác đang khoanh tay trước ngực trên cao nhìn xuống tôi, khóe miệng chứa nét cười, gương mặt một bộ dáng lão thần.
"Chị cuối cùng muốn thế nào ?" Mấy cái từ này có điểm không đúng, làm sao nghe thật giống như tôi một cô gái hiền lành đang bị ép làm kĩ nữ.
"Em cũng thấy đấy, tôi là muốn ở lại nơi này." Quai hàm Quý Lạc Giác giơ lên đường cong ưu mỹ chỉ chỉ hành lý còn để ở một bên.
Gì ? Cái vali này chẳng lẽ mới vừa rồi Diệp Trình Nhất không mang đi ?
Tôi có chút xuất thần, đợi đến khi quay lại, phát hiện Quý Lạc Giác sớm đã dính sát tôi ngồi ở trên ghế sa lon.
Cả cái mông tôi như lửa đốt hướng bên cạnh dịch ra một chút, ai mà biết được, nàng đuổi sát không buông cứ vậy theo tới, cho đến khi hai người dán chặt không còn chút khe hở nào một đường từ phía đông salon dời đến phía tây salon.
"Chị làm sao cứ không biết xấu hổ như vậy ?" Tôi nổi giận, nghiêng đầu đùng đùng nhìn nàng: "Tôi không phải vừa rồi đã nói rõ ràng sao, tôi đã đồng ý cho một người bạn tới ở, không có dư thừa chỗ cho chị ở."
"Không đáng ngại." Quý Lạc Giác bất vi sở động, nửa người dựa vào tôi, giơ tay lên dưới ánh mặt trời thưởng thức bộ móng tay mượt mà đầy đặn của nàng: "Tôi có thể ngủ ở phòng khách."
Trước kia nàng đều có thói quen thỉnh thoảng sẽ đem móng tay đi làm thật xinh đẹp, bây giờ thì sao, cứ như vậy chịu đựng lau sạch sẽ ngay cả chút sơn bóng cũng không bôi ? Chẳng lẽ là vì không muốn ảnh hưởng bảo bối trong bụng ?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, sau đó, tôi vội vàng lắc đầu đem nó bỏ đi: Nàng có vẽ móng tay hay không thì liên quan gì đến mày, Diệp Trình Vương, đầu mày là bị lừa đá đi ?
"Khách....Phòng khách cũng không được, đây cũng là nhà tôi mà."
"Nga ?" Lời này giống như làm cho Quý Lạc Giác hứng thú cực lớn: "Phân giường ngủ sao ? Bạn nam giới ? Nga....Không đúng, cho dù là bạn nữ giới, đến nơi này của em thật ra cũng không thể chúng chăn gối nhỉ."
Phi ! Tôi có cùng chung chăn gối với người ta hay không thì có gì liên quan đến tiểu yêu tinh chị ? Đừng cho là chị thật sự hiểu tôi như vậy....
Tôi hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, không có sức lực nào tức giận phản kích một câu: " Ân...Là bạn bè gì cũng không liên quan đến chị, tóm lại, nơi này của tôi không dư thừa chỗ mà chia sẻ, mời chị mau đi đi !"
"Như vậy a..." Quý Lạc Giác tựa hồ rất phiền não, chân mày liễu diệp tinh xảo nhẹ nhàng nhíu lại, nói: "Anh em trước khi tới đây đã nói lời tàn nhẫn, nếu tôi dám trở về, liền ép tôi đến bệnh viện bỏ đi đứa trẻ...."
Biểu tình nàng đau thương, một bộ nước mắt lã chã muốn khóc, giơ tay lên nhẹ che trên cái bụng bằng phẳng: "Aizz, hài tử đáng thương a, xem ra con chỉ có thể cùng mẹ ngủ ngoài đường thôi...."
Tôi lập tức nghẹn cả hong, cũng không phải là cảm động, mà thuần túy là không biết nói gì.
Đại tiểu thư cô bình thường tùy tiện tiêu xài một bữa cơm đã đủ ở cái thành phố nhỏ bé này của chúng tôi tìm một quán trọ hạng cao, yên yên ổn ổn trước một tháng, ngủ ngoài đường ? Lừa gạt kẻ ngu sao ? !
Sự thật chứng minh, kẻ ngu mặc dù không phải là khắp nơi đều có, nhưng hết lần này tới lần khác trước mắt thì có một kẻ.
"Ách....Thật ra thì người bạn kia của tôi không phải là không thể bàn bạc lại."
Nói thế nào cũng là cháu ruột mình không phải sao, sao có thể thật để hắn ngủ ở ngoài đường, quay đầu lúc sinh ra còn không đối với "Ác cô" chưa từng gặp mặt này mà sinh lòng oán hận ?
"Được, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, lát nữa đem tài khoản của nàng cho tôi, lập tức chuyển tiền qua."
Trên mặt Qúy tiểu tam trước một giây còn điềm đạm đáng yêu, giống như ảo thuật tựa "ba" một tiếng liền thu về. Hời hợt lại ngang ngược mười phần quăng ra một câu như vậy, sau đó có chút lười biếng cả người dựa trên người tôi: "Mang thai chính là muốn ngủ, đừng động, tôi trước ngủ một lát."
Không phải....Tôi vừa mới rồi chỉ nói là thương lượng lại đi....Làm sao đột nhiên thế cục chuyển đổi, lão nhân gia ngài liền đánh trống kết án vậy ? Có nhiều tiền như vậy cho người khác, tại sao không tự cầm lấy ra ngoài thuê nhà ở ?
Tôi ở trong lòng không tốt gầm thét một trận, vừa định hết sức khí phách đem cái người này đẩy ra. Lúc cúi đầu lại đột nhiên nhìn thấy hàng lông mi dưới mắt nàng không biết là do ánh nắng của mặt trời quá mức sáng chói hay là do ngủ chưa đủ nên hình thành quầng thâm, vốn là lực đạo mười phần ở tay đang đặt trên đầu vai, đột nhiên liền mềm nhũn.
Cuộc sống thật đúng là khắp nơi đều tràn đầy kinh ngạc mừng rỡ, ai có thể nghĩ tới, mới vừa gặp mặt tôi và cô như thế nào lại hình thành mối quan hệ phức tạp như vậy ?
Tôi cười khổ một tiếng, tay với lấy gối dựa kệ dưới đầu nàng, lặng lẽ di động thân thể từ trên ghế salon đi ra ngoài.
Cam chịu số phận xách lên vali vào phòng ngủ, đem quần áo trong tủ của mình treo gọn lại một chút, dành ra một phần lớn cho vị khách không mời mà đến, lại từ trên giường lấy ra tấm chăn mỏng, trở lại phòng khách rón rén phủ lên cho người ta.
Cháu nhỏ a cháu nhỏ, tiểu cô đây đối tốt với con, cũng coi như hết tình hết nghĩa.
Qúy Lạc Giác một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, nàng đến sống cũng không có làm ảnh hưởng đến hơi thở cuộc sống của tôi, buổi tối đúng bảy giờ, như thường lệ đến giờ chuẩn bị cơm.
Thật ra thì có thêm một người sống cũng không có gì không tốt, chỉ là khi nấu cơm thì nhiều thêm một muỗng gạo, sau khi ăn xong nhiều hơn một bộ bát đũa...Chỉ chút chuyện như vậy mà mỗi tháng có được ba nghìn đồng, Diệp Trình Vương, đây là chuyện tốt trên trời rơi xuống, ai không nhận người đó chính là kẻ ngu ngốc !
Tôi một bên vừa nấu cơm vừa nói nhỏ, từ tủ lạnh lấy ra bó rau cải tươi mới đi đến bên cạnh bồn rửa, suy nghĩ một chút mở tủ lạnh lấy ra con cá chép hôm qua mới mua ở siêu thị: Cá để lâu không tốt, bình thường một người không ăn hết, bây giờ có hai người, thuận tiện làm ăn luôn đi.
Tuyệt đối không phải cố ý bồi bổ dinh dưỡng cho tiểu tam kia, tôi giấu đầu hở đuôi trong lòng nói thêm một câu: Chỉ là thuận tiện, lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ không phải sao ?
Xào thức ăn ngon, kho cá thơm, lại hết sức tiện tay làm một bát canh cà chua trứng.
Đang làm cơm thật không biết làm sao đột nhiên lại muốn ăn sống cá trái cà chua, một nửa còn thừa không thể bỏ lại vào tủ lạnh, liền tiện tay làm một bát canh đi, người ta cũng nói trước khi ăn cơm uống một bát canh dáng người có thể thon thả sao, cúi đầu nhìn một chút vòng eo không có tí mỡ thừa nào của mình: Phòng ngừa trước khi xảy ra, trước khi mập vẫn nên giảm cân !
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, tôi nhìn từng dĩa từng dĩa thức ăn được mang lên, dư quang lại liếc Qúy Lạc Giác vẫn không có giấu hiện tỉnh ngủ.
Kêu tỉnh không tỉnh, thân mến có ăn hay không, đến lúc đó thức ăn lạnh cũng là đáng đời chị, lúc tôi nhận tiền cũng không có nói sẽ phục vụ chị ăn cơm.
Nhưng, dù sao cũng là đứa cháu nhỏ của mình, còn nhở như vậy mà phải ăn canh thừa thịt nguội thật không tốt ? Hơn nữa, dù có hâm nóng lại đồ ăn thì tiền điện cũng không phải do mình trả ?
Tôi bất đắc dĩ đến bên ghế sa lon, mở miệng gọi một tiếng: "Này, ăn cơm thôi !"
Qúy Lặc Giác đã ngủ thẳng đến bây giờ, tôi cho là lần này sẽ tỉnh, ai mà biết người trên ghế salon lại không hề nhúc nhích một chút.
Tôi không biết làm sao, hắng giọng gia tăng âm lượng: "Này, ăn cơm !"
Vẫn là không có phản ứng, hô hấp đều đặn sắc mặt tường hòa, ngay cả một chút dấu hiệu muốn tỉnh cũng không có.
Kêu cũng đã kêu, bây giờ lựa chọn công dã tràng cũng không phải kaf chuyện mà Diệp Trình Vương này sẽ làm, vì vậy tôi cúi người xuống, môi cơ hồ cách sát mặt nàng, lại kêu một tiếng: "Ăn cơm !"
Qúy Lạc Giác vẫn là không có phản ứng, đang lúc tôi đưa tay lên bả vai nàng muốn lay tỉnh, người không có dấu hiệu muốn tỉnh trên ghế sa lon người đột nhiên mở mắt, làm tôi trong lòng không có phòng bị gì liền giật mình, hai chân theo bản năng lui về sau một bước, giơ tay lên chỉ chất vấn nàng: "Gọi cũng không nói một tiếng liền tỉnh, muốn hù chết người a ?"
Qúy Lạc Giác không lên tiếng, vẻ mặt nàng nhàn nhạt, thật ra thì cũng không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng tôi khó hiểu cảm thấy biểu tình kia khác thường phức tạp, một chút mê mang, một chút thất vọng còn trộn lẫn chút thương cảm.
Chết ! Chỉ là không ngủ đủ bị người khác đánh thức mà thôi, có đến nỗi ủy khuất thành như vậy ?
Tôi vừa định mở miệng nói chút gì, nàng đột nhiên một tay đỡ ghế salon chậm rãi đứng lên.
"Em mới vừa rồi kêu tôi là gì ?" Nàng hỏi.
Mới vừa rồi ? Tôi bắt đầu cố gắng hồi tưởng: Tôi có sử dụng xưng hô sao ? Ê ? Này ?
"Không kêu tên gì cả." Tôi nói thật.
Nàng đem chăn từ trên người gỡ xuống, giơ tay lên bỏ qua một bên, đứng dậy ưu nhã bước đến trước người tôi.
" Ê ? Này ? Lúc nói chuyện với chị dâu em, em cũng xưng hô như vậy sao ?"
A...Không phải...Tôi vừa rồi cũng chỉ thuận miệng gọi, căn bản não không có suy nghĩ... Ai ? Không đúng... Chị có nghe tôi gọi ? Vậy tại sao không tỉnh sớm một chút ?
Thật là một người phụ nữ tâm tư thâm trầm, nguyên lai là ở chỗ này chờ bắt thóp tôi ?
"Vậy chị muốn tôi phải xưng hô thế nào ?" Tôi buông tha đi suy tính, trực tiếp đem cái vấn đề này ném trở về cho nàng.
Qúy Lạc Giác nghe vậy, cười nhạt: "Trước kia gọi thế nào, bây giờ gọi như thế."
Trước kia ? Tiểu Lạc? Tiểu Giác? Hay là Tiểu Lạc Giác ? Xin lỗi, tôi quên.
Tôi từ khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười: "Chuyện trước kia tôi cũng không nhớ, nhưng dầu gì chị cũng đã lên giường của anh tôi, coi như là nửa chị dâu của tôi, vậy không bằng tôi kêu chị... Chị dâu nhỏ, như thế nào ?"
Qúy Lạc Giác trên mặt thật nhanh thoáng qua một biểu tình bi thương, nhưng rất nhanh liền che giấu đi.
Nàng xem như không có gì xảy ra nở lên nụ cười: " Được a, chi dâu nhỏ thì sao, tôi so với chị dâu chính thức của em trẻ trung hơn, đây chính là vốn liếng, ai biết được người có được Trình Nhất cuối cùng là ai ?" Nàng vừa nói vừa nghiêng người về phía trước từ từ đến gần tôi, đầu ngón tay nhẹ khiêu cằm tôi, mị hoặc khẽ ngâm một câu: "Em nói có đứng không ? Thân ái... Cô em chồng."
------------------------------------------------------
Editor : Nghe cái câu "Trước kia gọi thế nào thì giờ gọi thế đấy." là thấy mùi rồi.....Hờ hờ