Chương 15: Hữu tình lang khó tìm
Một tuần sau, chúng tôi từ bệnh viện trở về nhà.
Giải thích này một chút cũng không khoa trương, tuy nói người nằm viện là Quý Lạc Giác, nhưng tôi cũng coi như đã làm tốt bổn phận cô em chồng chăm sóc cho chị dâu, ngày ngày đều vây ở bên cạnh nàng, tất cả việc to việc nhỏ, cuối cùng dứt khoát ngay cả cửa bệnh viện cũng không có đi ra, ngay cả xin nghỉ cũng là trực tiếp rút điện thoại mà xin.
Ngày xuất viện vừa vặn đúng lúc Tiêu Hiểu nghỉ ngơi, nàng không nói hai lời liền lái xe đưa chúng tôi trở về.
Đem Quý Lạc Giác yên ổn ở trên giường thu xếp tốt, tôi ngồi nghỉ sơ qua một chút lại vào phòng bếp chuẩn bị làm chút cơm trưa gọi Tiêu Hiểu ăn xong rồi đi.
Một tuần không có nhà, cộng thêm khí hậu nơi này bốn mùa như xuân, rất nhiều rau cải tất cả đều rách nát không còn hình dáng. Cũng may, trong tủ lạnh còn có một ít hải sản lúc trước mua dành, còn có khoai tây không dễ bị thối, cà rốt các loại, tôi đại khái tính toán một chút, ngược lại cũng có thể làm được ba bốn món thức ăn, chiêu đãi khách cũng không phải là quá mộc mạc.
Tiêu Hiểu theo lệ ở phòng bếp giúp tôi, một bên gọt vỏ khoai tây một bên hỏi: "Trình Vương, chứng mất trí nhớ của chị dâu cậu có tốt hơn chút nào không ?"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái: Người ta là triệt để quay trở về năm năm trước.
Có lúc tôi cũng hoài nghi, mọi người nói xem làm sao nhẹ nhàng ngã một cái trúng đầu liền thành chứng mất trí nhớ đây ? Mà nếu như là giả bộ, nàng sao có thể đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện của năm năm trước nói rất rõ ràng, liên quan tới những thứ này, rất nhiều chuyện chính tôi cũng còn không nhớ rõ, nếu không phải thường xuyên đem quyển nhật ký lấy ra nhìn, tôi cũng không nhất định có thể nói chính xác được.
"Tiêu Hiểu,..." Tôi chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần: "Cậu nói nàng thật sự là mắc chứng mất trí nhớ sao ?"
Tiêu Hiểu mặt đầy không biết làm sao, vấn đề này từ lúc Quý Lạc Giác tỉnh lại cho đến bây giờ, tôi cũng đã hỏi không dưới mười lần.
"Mình nói một lần cuối nhé, liên quan tới chứng mất trí nhớ, ngay cả máy móc cũng không kiểm tra ra được, chúng ta chỉ có thể căn cứ triệu chứng của người mắc bệnh đại khái suy đoán, không có biện pháp cho cậu một đáp án xác thực, ok ?"
"Cho nên, các cậu kia đại khái suy đoán nàng chính là mắc phải ?" Tôi lại hỏi.
"Coi là vậy đi. Dẫu sao chị dâu cậu từ sau khi tỉnh lại tất cả biểu hiện cũng thật giống đã trở lại năm năm trước... Nga dĩ nhiên, những tin tức này vẫn là do cậu thường ngày xác nhận qua... Hơn nữa nàng trước đây quả thật có bị thương ở đầu, máy kiểm tra cũng phát hiện có một số máu ứ đọng chèn ép thần kinh."
Tiêu Hiểu dừng lại chậm giọng, nói tiếp: "Lại nói, nàng có triệu chứng chấn động não nhẹ, đã được bác sĩ chuyên khoa của bọn mình chuẩn đoán chính xác. Mình cảm thấy... cũng phải tám, chín phần đi."
Sắc mặt tôi buồn bã, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng một lần nữa lại nghe được câu trả lời như vậy, cũng khó tránh khỏi nản chí ngã lòng.
Tiêu Hiểu thấy vậy vỗ vai tôi một cái: "Aizz, cậu cũng đừng quá lo lắng, dù sao lấy những tin tức trước mắt chúng ta hiểu được, chứng mất trí nhớ sẽ không tạo nên tổn hại gì đối với người bệnh, chẳng qua là thời gian khôi phục không thể chắc chắn mà thôi."
Tôi xoay người, ai oán nhìn nàng một cái: "Chẳng lẽ liền không có phương pháp trị liệu nào tốt hay sao ?"
Tiêu Hiểu không nói trợn mắt nhìn tôi một cái: "Vấn đề này mình cũng đã trả lời cậu bao nhiêu lần rồi, không có, không có, hoàn toàn không có. Ngay cả nguyên nhân còn chưa rõ, có thể có phương pháp trị liệu gì tốt đây ?"
"Chẳng lẽ việc có thể khôi phục hay không, chỉ có thể đánh cuộc vào vận khí ?"
Tiêu Hiểu đem khoai tây đã rửa sạch sẽ đi đến thả xuống tấm thớt một cái, hơi lỏng đầu vai buông hai tay: "Không sai biệt lắm."
Không sai biệt lắm ? Đây không phải là nói hoàn toàn xong đời ? Tôi từ nhỏ đến lớn vận khí luôn kém đến khác thường, chỉ trừ năm đó gặp được Quý Lạc Giác... Có điều mọi việc sau đó cũng đã thật chứng mình... Vận khí vẫn còn kém...
Tiêu Hiểu nhìn tôi mặt đầy miễn cưỡng không thể tin, quả thực trong lòng không đành, suy nghĩ một chút mở miệng đề nghị: "Bằng không, cậu nói anh cậu tới đón chị dâu cậu về ? Thời gian hai người họ bên nhau so với cậu hẳn là nhiều hơn ? Nói không chừng, anh cậu có thể khiến cho nàng hồi phục nhanh hơn."
thời gian bọn họ chung sống thật nhiều hơn tôi sao ? Nói thật, đối với điểm này, trong lòng tôi duy trì phản đối.
"Không được." Tôi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt đề nghị của nàng.
Tiêu Hiểu mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao ?"
"A ? Nga... Là như vầy... Nàng, nàng không là mới vừa mất trí nhớ sao...Chung quy, dù sao cũng phải cần chút thời gian thích ứng... Hơn nữa, chị dâu mình ở nơi này thanh ra như vậy, anh mình nếu biết, còn không gϊếŧ mình đi... Hay là để... Mình suy nghĩ lại một chút... " Lời nói của tôi không mạch lạc, vừa nói vừa giương mắt nhìn Tiêu Hiểu, nội tâm luôn có cỗ trực giác, thật giống như nàng đã biết chút gì đó.
Quả nhiên, nàng giương mắt nhìn tôi, giống như là muốn nói gì như lại không biết làm sao mở lời. Mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn cắn môi một cái bỏ qua.
"Được rồi, vây coi như mình chưa nói gì là được. Cậu... Cậu tự mình xử lý đi, dù sao cũng là chuyện nhà của cậu."
Nghe nàng như vậy nói, tôi lại có chút ngượng ngùng, dẫu sao người ta cũng là thật lòng vì tôi mà nghĩ, hơn nữa, lần này Quý Lạc Giác bị bệnh Tiêu Hiểu bận bịu trước bận bịu sau cũng hết lòng.
Tôi nhìn nàng há miệng cười một tiếng, cố ý làm bộ ung dung đáp một câu: "Aizz, thật ra thì cậu nói cũng đúng, mình trước hết để cho nàng ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, chờ thân thể khôi phục lại, nếu chứng mất trí nhớ còn không tốt, liền gọi điện thoại cho anh mình, dẫu sao người ta cũng là vợ chồng, coi như chăm sóc cũng thuận lợi hơn phải không ?"
Tiêu Hiểu gật đầu cười, mới vừa muốn nói, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng trong trẻo: "Cậu nói ai là vợ chồng ?"
Thân thể tôi cứng đờ, từ từ xoay người lại, quả nhiên chỉ thấy Quý Lạc Giác đang vịn tay nơi tường đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt ác liệt, không nháy một cái nhìn chằm chằm tôi.
"Ai... Ai là vợ chồng..." Tôi theo bản năng thấp giọng lặp lại câu hỏi của nàng, một khắc kia đầu óc giống như là tràn đầy dịch đặc, dính lại một chỗ hết sức hỗn độn, thật là không biết trả lời như thế nào.
Nhắc tới tôi cũng thấy kì quái, một tuần nằm viện này, tôi từ đáy lòng vẫn không tiếp thụ nổi sự thật là nàng mất trí nhớ, chung quy trong lòng vẫn tồn tại ảo tưởng nàng không phải cố ý giả bộ. Vì vậy, cũng không có đem gần năm năm... Đương nhiên, chủ yếu chuyện phát sinh gần một tháng này hướng nàng xét hỏi.
Tôi cùng Tiêu Hiểu đều bị nàng hỏi làm sững sờ tại chỗ, nhưng cũng may, Tiêu Hiểu biết nàng bây giờ mất trí nhớ, hướng tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người tiếp tục gọt củ cà rốt, đem cục diện này toàn quyền giao cho tôi giải quyết.
Tôi trong đầu nghĩ, bây giờ giống như cũng không phải là thời điểm tốt nhất để nói chuyện này cho nàng, vì vậy đem nguyên liệu nấu ăn trong tay buông xuống, kéo nàng vào phòng ngủ.
"Thế nào ?" Nàng mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao không trả lời vấn đề của mình ?"
Không phải là không trả lời, mà còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào cho tốt ?
"Hai người nói là anh mình..."
Thật ra thì đây cũng xem như là một thời cơ tốt, nếu chính nàng đã mở miệng hỏi tới, tôi thuận lý thành chương đem tất cả sự tình nói ra là cách làm hoàn mỹ nhất, cũng không biết là làm sao, lúc câu trả lời đến bên miệng lại cua một cái biến thành: "Tôi cùng... Là tôi cùng Tiêu Hiểu đùa giỡn, chính là nói về một đồng nghiệp.... Một người đồng nghiệp của tôi, khôn có liên quan đến chị."
"Thật ?" Quý Lạc Giác giương mắt nhìn tôi, mặc dù là câu hỏi ngược lại, tôi lại nhạy cảm phát hiện trong giọng nói của nàng không hề có chút hoài nghi.
Nàng vào thời điểm này, quả nhiên vẫn là trước sau như một tin tưởng tôi.
Trong lòng ấm áp, ngoài trừ cảm động, còn kèm theo chút mừng rỡ khó thành lời.
"Ân." Tôi gật đầu một cái: Dù sao tôi nói dối nhiều lần, lần này cũng không ngoại lệ.
"Nga, vậy cậu lại nấu cơm đi, mình đói."
Nói xong câu này, Qúy Lạc Giác đột nhiên sáp tới gần ở tôi trên môi nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó cuwoif cười xoay người nằm lại trên giường.
Đầu óc tôi "ông" một tiếng, thật lâu cũng không phản ứng kịp chuyện gì mới xảy ra.
Nàng... Hôn tôi ? Cứ như vậy tùy tùy tiện tiện, nói cũng không nói một tiếng liền hôn tôi ?
Thật ra thì, vào lúc năm năm trước thì đây là một chuyện rất bình thường, bình thường đến mức một ngày nếu không xảy ra bảy tám lần, chúng tôi liền sẽ cảm thấy giống như thiếu đi một chút gì, cả người không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ dù sao cũng không phải là năm năm trước, quan hệ giữa chúng tôi, cũng sớm đã không còn thuần chân tốt đẹp như thuở ban đầu, ở dưới tình cảnh này, bất ngờ không kịp đề phòng tiếp nhận một nụ hôn như vậy, tôi thậm chí còn không kịp thưởng thức một chút nó cùng trước kia có gì bất đồng, cảm giác kia đã biến mất.
Tôi liền giữ cái tư thế này đứng tại chỗ một phút, trong lòng vẫn còn quấn quít biểu tình lúc này nên là tức giạn hay vui vẻ, Qúy Lạc Giác lần nữa mở miệng.
"Tiểu Nhĩ,..." Nàng nở nụ cười yêu kiều gọi tôi, giống như trước đã từng gọi qua trăm ngàn lần vậy: "Cậu ngốc ? Ngớ ra làm gì ?"
Tôi phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên lại là xấu hổ: Vô luận như thế nào, đã là một nữ thanh niên trưởng thành, bị người ta nhẹ nhàng hôn một cái liền mất hồn, cũng quá là mất mặt đi.
"Nga, tôi.... Tôi đang suy nghĩ một chuyện ... Giờ đã nghĩ xong, lập tức đi nấu cơm ngay, chị đợi một hồi a, rất nhanh liền có."
Tôi vội vội vàng vàng nói xong, xoay người cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng bếp, Tiêu Hiểu đã đem những thứ nên gọt, nên rửa, nên cắt, toàn bộ đều đã xử lý xong, tôi cảm thấy rất có lỗi, nhận lấy dụng cụ trong tay nàng, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi a, nói là mời cậu ăn cơm, lần này vừa vặn, ngược lại thành cậu mời mình ăn cơm, chuyện gì cũng khiến cậu dính líu."
Tiêu Hiểu cười một tiếng: "Cậu còn cùng mình khách khí ? Chúng ta là quan hệ gì a."
"Quan hệ tốt thì về quan hệ tốt, nhưng cậu lần này giúp mình một chuyện lớn như vậy, mình thật hẳn nên cảm ơn cậu." Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, cười đề nghị: "Một lát mời cậu một bữa, như thế nào ? Coi như báo đáp cậu."
"Báo đáp?" Con ngươi Tiêu Hiểu xoay tít chuyển một cái, tiến lên nắm cằm tôi mặt đầy khinh thiêu nói: "Không bằng lấy thân báo đáp a, chị đây càng thích phương thức như vậy hơn."
Tôi không chút nghĩ ngợi "Ba" đánh rớt tay nàng, cố ý nói: "Như vậy vội vàng tự mình lấy thân báo đáp, chẳng lẽ giá trị con người mình thấp như vậy ?"
"Cái này mà còn thấp, coi như không tệ cũng không tốt, cậu cũng không nên nâng giá lên quá cao như vậy a ?"
"Mình đi." Tôi xoay người hung hăng trừng nàng một cái: "Bà đây chỉ đáng giá như vậy ? Chưa từng nghe nói tới 'Dễ có vô giá bảo, khó tìm hữu tình lang' sao, chị đây a, là vô giá !"
Tôi cười híp mắt nhìn nàng, còn cố làm ra vẻ hiển nhiên nhướng nhướng mày.
"Hữu tình lang ?" Tiêu Hiểu nhỏ giọng thầm thì một câu: "Cậu đúng là..."
Tôi mới vừa mở ra dầu ăn chuẩn bị xào, thanh âm xào nấu đem thanh âm vốn không lớn của nàng toàn bộ đè xuống, tôi nghiêng đầu nhìn nàng, thoáng đề cao âm lượng hỏi một câu: "Cậu nói cái gì ?"
"Không có gì." Tiêu Hiểu toét miệng cười một tiếng, vỗ đầu vai tôi một cái, xoay người đi ra ngoài.
---------------------------------
Ed : Hiện tại mình đang đẩy nhanh tiến độ bộ kia nên sẽ thư thưu bộ này lại nhé ^.^