Nhà Có Chị Dâu Mang Thai

6.74/10 trên tổng số 50 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: A1809M ( Khánh ) Một đêm phong lưu Diệp Trình Nhất gây ra họa, trong nháy mắt liền không chút khách khí đem cục diện rối loạn đẩy cho Diệp Trình Vương. Tiểu tam mang một bụng bầu vào cửa, cuộc …
Xem Thêm

Chương 14: Di chứng sau khi bị thương
Lúc Quý Lạc Giác tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, cho này không gian luôn lộ ra lãnh ý âm u thêm một tầng ấm áp mỏng manh.

Một đêm không có chợp mắt, cánh tay tôi đang chống đầu mơ màng buồn ngủ. Cái đầu tựa như gà con mổ thóc thỉnh thoảng trên dưới lay động, rốt cục vẫn không có tránh được rơi trượt xuống khỏi tay.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra vừa muốn quẹt một chút nước miếng từ khóe miệng rũ xuống, nhưng mơ hồ thấy được đôi mắt Quý Lạc Giác đang nhắm chặt giống như nhẹ nhàng động một chút.

Tỉnh ? Tôi trong lòng giật mình một cái, cơ hồ trước tiên liền tỉnh táo lại.

Theo bản năng đem hai tay nàng nắm lên cầm ở trong lòng bàn tay, lần này ngay cả đầu ngón tay cũng di động theo.

"Lạc Giác ?" Tôi nhẹ nhàng kêu nàng: "Chị tỉnh rồi sao ?"

Mí mắt từ từ tạo ra một kẽ hở, tiếp đó, ngay lúc tôi đang kinh ngạc vui mừng mà chăm chú nhìn, hoàn toàn mở ra.

"Thật tỉnh ? Quá tốt ! Chị có khó chịu chỗ nào, có cần goi bác sĩ không ?" Tôi kích động thiếu chút nữa đã nhảy lên, một mực kéo tay nàng giống như rải đậu liên tục hỏi ra một chuỗi vấn đề.

"Tiểu Nhĩ ?" Quý Lạc Giác nghiêng đầu nhìn tôi, không xác định hỏi một tiếng: "Đây là đâu ? Mình làm sao ?"

Tôi ngẩn ra, tiếng xưng hô này đã quá lâu không được nghe, đầu óc thiếu chút nữa cũng mất đi chức năng đối thoại.

"Chị..."

Tôi vừa muốn mở miệng, nhưng nàng giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn khắp bốn phía một vòng nói: "Nơi này là bệnh viện...Nga, đúng...Chúng ta gặp tai nạn xe...Tiểu Nhĩ, Tiểu Nhĩ, cậu không có sao chứ ?"

Nàng vội vàng nắm tay tôi đem tôi tỉ mỉ nhìn một lần: "Cậu có bị thương không ?"

Tôi máy móc lắc đầu một cái, có chút không hiểu rõ tình trạng đang xảy ra trức mắt này.

Tai nạn xe cộ ? Chẳng lẽ...Là năm cuối đại học ngày ấy... Có thể đây đều là chuyện không biết đã xảy ra khi nào a ?

"Lạc Giác..." Tôi hai tay đỡ bả vai nàng, để cho ánh mắt của cả hai đối mặt.

"Không phải tai nạn xe, là chị..."

"Làm sao lại không phải tai nạn xe ?" Nàng cắt đứt tôi.

"Xe mình vừa mới đi ra khỏi cổng trường, liền bị một chiếc xe đi ngược chiều đυ.ng phải. Tiểu Nhĩ, cậu có phải bị đυ.ng trúng đầu không, làm sao ngay cả những thứ này cũng quên ?"

Tôi đυ.ng phải đầu ? Đại tỷ, bây giờ đầu có vấn đề hẳn là chị mới đúng ?

Chẳng lẽ... Là đang cùng tôi đùa giỡn ? Ta chăm chú nhìn cặp mắt nàng, muốn từ bên trong nhìn ra chút dấu vết.

Nàng cũng giống vậy chăm chú nhìn tôi, hai tròng mắt trong suốt, không có lời giải đáp, nghi hoặc còn có một chút chắc chắn mãnh liệt, nhưng không thể nào tìm ra một chút đùa giỡn hay là cố ý.

Này cũng không hợp với lẽ thường a, chưa từng nghe nói phụ nữ có thai vô tình động bào thai sẽ còn làm chấn động luôn cả đầu óc ? Hoặc là thời điểm nàng bị tôi đẩy ngã chạm phải đầu cho nên mất trí nhớ ?

Nguyên cái đầu lớn của tôi, vốn là tràn đầy lo lắng cùng áy náy, đều đang chuyển hóa thành dở khóc dở cười.

"Lạc giác,..." Tôi mặt đầy nghiêm nghị nhìn nàng, mở miệng nói: "Tôi rất là lo lắng, chị đừng giỡn nữa có được không ?"

"Giỡn ?" Nàng vô tội nhìn tôi, cặp mắt lập tức nhuộm một mạt thần sắc ủy khuất.

"Minh tại sao phải cùng cậu giỡn, Tiểu Nhĩ, ngươi đang nói gì vậy ?"

Nàng bình tĩnh nhìn tôi, biểu tình kia, giọng nói kia, cực kỳ giống năm năm trước Thật chẳng lẽ...?

"Lạc Giác,..." Tôi trấn định để biểu tình trên mặt thật nghiêm túc: "Bây giờ không phải là thời điểm để đùa, chị... Chị nếu như lại như vậy đùa giỡn tôi, tôi... Tôi liền trực tiếp để cho anh tôi đón chị về !"

Tôi ném ra đòn sát thủ, như thế nào, lực độ uy hϊếp như vậy cũng đủ đi, nhìn chị còn thể diễn tiếp hay không ?

Nào ngờ, Quý Lạc Giác vẫn như cũ là mặt đầy mờ mịt không chút sơ hở nào để tấn công: "Anh cậu ? Tiểu Nhĩ, anh cậu tới đây làm gì ? Cậu rốt cuộc là đang nói gì vậy ?"

Tôi đang nói gì...Tôi...Tôi cũng không biết nên nói cái gì...

Tôi mặt đầy bất đắc dĩ nhìn nàng: "Còn đùa đúng không ? Vậy tôi chỉ có thể gọi bác sĩ đến phơi bày chị, đến lúc đó đừng trách tôi ngay trước nhiều người như vậy không cho chị mặt mũi."

Quý Lạc Giác mặt đầy rơi sương mù, thậm chí theo thói quen giơ tay lên dùng ngón tay trỏ búng một cái trên trán tôi.

"Được a, tôi nghĩ nên để cho bác sĩ tới xem một chút, chị có phải bị tai nạn xe cộ đυ.ng trúng đầu hay không, nhìn xem một hồi là chị hay tôi làm trò cười cho thiên hạ ?"

Tôi thành công bị làm cho kinh hãi, cũng không phải là bởi vì nàng khıêυ khí©h, mà là... Cái động tác kia.

Chúng tôi hai người chắc cũng xấp xỉ, nhưng tôi nhìn so với nàng còn cao hươn một chút, Quý Đại tiểu thư không phục, vô luận nói như thế nào cũng không để tôi vượt qua nàng, ất cả mọi thứ đều muốn hai người giống nhau, ngay cả chiều cao cũng không ngoại lệ.

Cho nên, không biết từ lúc nào bắt đầu, nàng liền có thêm thói quen búng trán tôi. Tôi không phục kháng nghị, Đại tiểu thư lại hết sức lý trực khí tráng (!) chống lại, còn nói cái gì mà làm như vậy thì tôi cũng sẽ không cao lên nữa, hai người có thể ở cùng một độ cao.

Rất ngây thơ có phải không ? Nhưng yêu trúng phải kẻ ngu ngốc, sẽ luôn có những suy nghĩ cùng hành động ngây thơ mà người bình thường không nghĩ tới, mà quái lạ đâu phải chỉ có một chuyện như vậy, bao gồm cả cây kẹo đường làm nàng hết giận lúc thức dậy....

Cây kẹo đường....Tôi trong lòng đau xót, đột nhiên từ trong trí nhớ hồi thần lại. Cây kẹo đường đã không còn là chỉ hai ta biết, còn nói đến nó làm gì chứ ? Càng tăng thêm chua xót thôi !

Tôi đổi một cái biểu tình, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn biến thành chất vấn.

"Đùa giỡn tôi chơi rất vui có phải không ? Nếu chị đã lựa chọn cùng anh tôi ở chung một chỗ rồi thì mời chị tự trọng, đối với hắn thật tốt, đối với đứa trẻ của hai người thật tốt, tất cả những chuyện lúc trước của hai ta đều đã qua rồi, tôi hy vọng chị sau này cũng không còn nhắc lại nữa."

Lúc nói lời này, trong đầu tôi đều là bộ dáng lúc nàng nói chuyện điện thoại nũng nịu với anh tôi, còn có "Cây kẹo đường" của riêng hai chúng ta, miệng mặc dù không nói, nhưng trong lòng, cũng đã sớm cam chịu số phận đón nhận cái mối quan hệ nhất định có chút không được bình thường giữa nàng với anh tôi là sự thật.

Nếu nói trong lòng tựa giống như chết nguội thì thật có chút khoa trương, nhưng mà thật sự trong lòng đã từng ảo tưởng chân thực như thế !

Cho nên, lúc này biểu tình trên mặt tôi, hẳn là nặng nề, không biết làm sao, bên ngoài thêm một chút xíu buông bỏ, ít nhất có thể để cho nàng nhìn ra được quyết tâm "Chuyện xưa đừng nhắc lại" của tôi.

Tôi cho là làm đến mức này, nàng tuyệt đối có thể biết trước sau mà thu hồi cái trò lừa bịp kém chất lượng, ngoan ngoãn tiếp nhận thực tế.

Có thể...

Trên mặt nàng quả thật hiện ra thần sắc hốt hoảng, nắm tay tôi cầm chặt hơn, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là...

"Tiểu Nhĩ, cậu rốt cuộc đang nói gì ? Tại sao nhất nhi tái tái nhi tam nhắc tới anh cậu ? Mình...Mình hình như căn bản cũng chưa từng gặp mặt anh ấy a. Còn có cậu mới vừa nói cái gì đó.... Đứa trẻ ? Đây lại là xảy ra chuyện gì ?"

Tôi trong lòng dâng lên một cỗ hoài nghi, ngoẹo đầu ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Chị thật không phải là đang giỡn với tôi ?"

Biểu tình trên mặt nàng cũng ngưng trọng, giống như là nghĩ tới điều gì.

"Mình không có. Tiểu Nhĩ, có phải hay không....Chuyện gì xảy ra ? Mình...Mình hiện tại thế nào?"

Thanh âm của nàng có chút hốt hoảng, theo bản năng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng.

"Nơi này đúng là bệnh viện, chẳng lẽ...Chẳng lẽ chúng ta không phải là bị tai nạn xe...Vậy rốt cuộc..."

Lần này tôi cũng đã hoảng hồn, chẳng lẽ...Thật để cho tôi đυ.ng phải chuyện ly kỳ như vậy ? Vận khí này làm sao mà gánh vác nổi chứ ?

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay trấn an nàng, suy nghĩ một chút vẫn là trực tiếp nhấn vào chuông gọi đầu giường.

Bác sĩ tới rất nhanh, tôi nghĩ có thể Tiêu Hiểu đã giúp tôi chào hỏi, để cho đồng nghiệp của nàng đối với Quý Lạc Giác nhiều quan tâm hơn.

"Diệp tiểu thư, thế nào ? Quý tiểu thư tỉnh rồi sao ?"

Bước vào chính là bác sĩ Lục nguwoif hôm qua vừa giúp Qúy Lạc Giác giải phẫu, vị tỷ tỷ mà chính miệng Tiêu Hiểu nói kỹ thuật so với nàng còn tốt hơn một chút.

Tôi không để ý tới cùng nàng chào hỏi, trực tiếp với tay kéo người đến bên giường, chỉ Quý Lạc Giác nói: "Đúng là đã tỉnh, nhưng nàng giống như có điểm không đúng a, nàng nói những thứ kia... Aizz, tôi cũng không thể nói rõ ràng, tóm lại là bác sĩ Lục chị nhanh kiểm tra cho nàng một chút, nhìn có phải là những nơi khác của nàng xảy ra vấn đề, ví dụ như đầu óc các loại."

"Đầu óc ?" Bác sĩ Lục nghi ngờ ngẩng đầu nhìn tôi: "Quý tiểu thư có cử động gì khác thường sao ?"

Quả nhiên là bác sĩ chuyên nghiệp, câu nói đầu tiên liền vào thẳng điểm chính.

Tôi vội vàng gật đầu một cái: "Nàng thật giống như... Mất trí nhớ."

Càng tiếp tục nói, tôi cũng có chút ngượng ngùng. Chuyện không hợp với lẽ thường như vậy, nói đến mọi người khẳng định không tin, không chừng còn ha ha cười lớn đem chúng tôi thành kẻ cực ngu dốt.

Nhưng bác sĩ Lục một chút đều không cười, không hổ là bệnh viên tư nhân được xem như tốt nhất toàn thành phố, tư chất bác sĩ rất là cao. Tôi len lén trong lòng giơ ngón tay cái, nhưng bản thân lại chột dạ một mực không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Nửa ngày không có động tĩnh, bác sĩ Lục không chỉ không cười, ngay cả lời đều không nói.

Tôi nghi ngờ trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang áp ống nghe ở vị trí tim của Quý Lạc Giác kiểm tra, sau lại mở ra mí mắt kiểm tra mắt của nàng một chút

"Quý tiểu thư, cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không ?"

Quý Lạc Giác vặn mi, nàng nghiêng đầu mang thần sắc hỏi thăm nhìn về phía tôi, hẳn là bởi vì không quen thuộc cho nên không rõ có nên trả lời câu hỏi của bác sĩ Lục hay không.

Tôi liền vội vàng tiến lên nắm nàng tay trấn an nói: "Lạc Giác, vị này là bác sĩ Lục trước đã giúp chị điều trị."

Nàng gật đầu một cái yên lòng, ngước mắt nhìn bác sĩ Lục, đúng sự thật trả lời: "Đầu có chút mơ màng nặng nề, sau đó...Bụng có chút không thoải mái, còn những cái khác hình như không có sao."

"Bác sĩ, tôi đây là làm sao vậy ?"

Nàng không kịp chờ đợi hỏi một câu, bác sĩ Lục cũng không có trả lời ngay, mà là nhìn nàng cười một tiếng.

"Quý tiểu thư không cần lo lắng, thân thể cô không có vấn đề gì to tát, chỉ cần an tâm nghỉ ngơi là tốt rồi."

Nói xong, nàng xoay người nhẹ nhàng ở bên tai tôi nói một câu: "Diệp tiểu thư, một lát mời đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

"Nga, được." Tôi nhẹ giọng đáp ứng.

Bác sĩ Lục cùng Quý Lạc Giác nói chút lời trấn an, sau đó liền mang theo trợ lý rời khỏi phòng bệnh.

Tôi cũng không dám trì hoãn nhiều, mượn cớ giúp nàng mua cơm mượn đi ra ngoài, quay đầu đến phòng làm việc của bác sĩ Lục.

Tôi vội vội vàng vàng đẩy cửa vào, bác sĩ Lục giống như đã sớm có chuẩn bị, mời tôi ngồi xuống cái ghế trước mặt nàng, trực tiếp mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

"Diệp tiểu thư, là như vầy, thật ra trước kia lúc tôi làm giải phẫu cho Quý tiểu thư, từng kiểm tra ở phía sau gáy nàng có chút nhô ra, giống như là thương tích bị đυ.ng trước đây không lâu, nhưng lúc đó cũng chỉ là bị sưng lên làm ứ máu, cũng không có những triệu chứng gì nghiêm trọng hơn, liền không để trong lòng. Nhắc tới điều này hẳn cũng coi là tôi chưa làm tròn bổn phận, tôi nghĩ vấn đề mất trí nhớ của Qúy tiểu thư mà cô vừa nhắc đến hơn phân nửa cùng việc này liên quan."

Nếu không phải mặt nằng đầy vẻ nghiêm túc, tôi thật sẽ cho là nàng cùng Quý Lạc Giác đã thượng lượng lừa gạt tôi.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể tin tưởng.

"Bác sĩ Lục, chị có phải nhầm lẫn gì rồi hay không, nàng...Nàng không phải là trong lúc ngã xuống dẫn đến động thai ư, làm sao đứa nhỏ đã không sao, người mẹ lại bị mất trí nhớ chứ ? Cái này có phải cũng... Cũng thật là có điểm bất khả tư nghị đi..."

Bác sĩ Lục giơ tay lên, giống như là muốn trấn an tâm tình tôi đang cuống cuồng lên.

"Diệp tiểu thư, cô nghe tôi nói, thật ra thì trên đời này có rất nhiều thứ y học cũng khó mà giải thích được. Nói ví dụ như mất trí nhớ, cô có thể cảm thấy chẳng qua là trong phim ở trên ti vi tùy tiện hư cấu, sự thực thì không phải vậy. Bệnh viện chúng tôi trước đây cũng đã gặp qua nhiều ca bệnh như vậy, có người bởi vì vô tình đυ.ng đầu, có người bởi vì bị kí©h thí©ɧ quá độ, thậm chí còn có những chuyện khó hiểu như chỉ đơn giản là ngủ mê man mấy ngày sau tỉnh lại liền không nhớ rõ những chuyện đã từng phát sinh trong quá khứ đến mấy năm."

"Cho nên, Quý Lạc Giác mất trí nhớ là thật, không phải đang lừa tôi ?"

Bác sĩ Lục mặt đầy kinh ngạc, giống như không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, ở góc độ của nàng mà nhìn, một người bình thường làm sao lấy thân thể mình ra làm trò đùa ? Tôi chỉ có thể nói, đó là bởi vì trước đây nàng chưa có gặp Quý Lạc Giác, nếu không, nàng liền tin tưởng trên đời có người chuyện gì cũng dám làm.

"Diệp tiểu thư,..." Nàng suy nghĩ một chút vẫn là cân nhắc trả lời: "Cái này tôi thật không có biện pháp cho cô một đáp án xác thực. Liên quan đến chứng mất trí nhớ vẫn luôn là ẩn số đối với y học, bất kể là căn nguyên hay là phương pháp trị liệu, trước mắt cũng không có một lí luận khoa học uy tín nào giải thích, cho dù là dùng máy móc cũng khó mà kiểm tra được."

Cho nên... Đây là ý gì, Quý Lạc Giác mất trí nhớ rốt cuộc là thật, hay là giả bộ ?

Bác sĩ Lục nhìn tôi một cái, nói tiếp: "Tôi nghĩ lấy hiểu biết của cô với Qúy tiểu thư, hẳn so với chúng tôi càng có thể phán đoán chính xác nàng có phải là mất trí nhớ hay không. Tôi chỉ có thể nói, Quý tiểu thư nàng quả thật từng bị thương ở đầu, này có thể là căn nguyên chứng mất trí nhớ của nàng, cũng có thể không phải, càng có thể giống như cô nói, nàng cũng không có mất trí nhớ. Dĩ nhiên là một bác sĩ, chúng tôi vẫn hy vọng là vế sau."

Nơi nào, vì sao, nhỉ ? Tôi trong lòng thật là phát loạn: Chẳng lẽ là muốn chính tôi đến phán đoán ?

Thêm Bình Luận