Cố Dương cảm thấy dường như mình đã trải qua một hồi đại chiến, mồ hôi đầm đìa, thắt lưng đau nhức, thân thể giống như bị cắt thành hai đoạn….
Mệt mỏi quá…. Mệt mỏi quá….
“Đại Dương, cực khổ em rồi…” Lôi Nghị không ngừng bận rộn chà lau mồ hôi trên mặt cho Cố Dương, lại không quên cho hắn uống bổ sung lượng nước.
Trình Minh ở bên cạnh ôm bé con đến trước mặt Cố Dương, thấp giọng nói: “Đến xem một chút nhóc con kia là nam hay nữ…”
Cố Dương vốn là nhắm mắt lại đặc biệt muốn ngủ, nghe Trình Minh nói thì miễn cưỡng mở mắt ra, cẩn thận phân biệt đặc thù của nhóc con một hồi, sau đó mới yếu ớt nói: “Bé trai…”
Trình Minh cười cười: “Không sai, là một bé trai, chúc mừng hai anh.”
Cố Dương nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.
Lôi Nghị cúi người hôn Cố Dương một cái, nhìn hắn bởi vì trước đó hô hấp dồn dập hiện giờ từ từ chậm lại, thoáng yên tâm.
Biết hắn quá mệt mỏi, cho nên Lôi Nghị liền không có kêu hắn nữa, sau khi giúp hắn đơn giản lau qua thân thể thì thay quần áo sạch, để hắn ngủ.
Trình Minh tắm sơ qua cho nhóc con kia một cái, những thứ này là chuẩn bị xong ở trong lúc Cố Dương thống khổ hơn ba giờ, ngược lại rất thuận tiện. Trình Minh giúp nhóc con kia trùm lên cái chăn nhỏ mềm mại mà Lôi gia sớm đã chuẩn bị xong, đem nhóc con kia bế đi ra ngoài.
Trong phòng khách ba mẹ Lôi đã sớm nghe tiếng khóc của nhóc con kia, lúc này chính là ở bên cạnh cửa thấp thỏm khẩn trương trông chờ mong đợi.
Nếu không phải lúc trước Lôi Nghị nói để bọn họ ở phòng khách chờ, sợ Cố Dương xấu hổ, bọn họ sớm đã vọt vào cửa.
“Dương Dương nó thế nào? Không có sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, hiện tại phỏng chừng đang ngủ, Lôi Nghị đang cùng anh ấy ni.” Trình Minh cười cười, đem bé con đưa tới, “Ôm nó một cái đi ạ, là một bé trai.”
Cha mẹ Lôi đều tranh nhau muốn ôm bé con, sau cùng vẫn là ba Lôi nhượng bộ, cho bà xã ôm, hai người đều nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng, khóe mắt đuôi mày đều là nét vui mừng.
“Lớn lên giống Tiểu Nghị khi còn bé…”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Bất quá nhìn kỹ, miệng giống Dương Dương… Còn có mũi….”
“Ừ, mặt mày như Tiểu Nghị…”
Hai người lớn còn đang đắm chìm trong vui sướиɠ quan sát đứa nhỏ, Trình Minh ở bên cạnh bất đắc dĩ nhún vai, nhóc con này mới ra đời, chưa có lớn lên ni, có thể nhìn ra đến cái gì nha! Dù sao chính mình là nhìn không ra lớn lên giống ai.
Bất quá người lớn tuổi đều như vậy, có cháu trai mới là niềm vui lớn nhất, về phần lớn lên giống ai, còn không phải là nói cái gì thì là cái đó?
Trình Minh đem bé đưa cho hai bác, vừa định trở về phòng cùng Lôi Nghị nói chút chuyện cần chú ý khi chăm sóc Cố Dương, ánh mắt đảo qua, thoáng nhìn thấy Lâm Mục ở phía sau ba mẹ Lôi cách đó không xa, không khỏi sửng sốt.
Lâm Mục cũng đang nhìn chằm chằm Trình Minh, ánh mắt… hết sức phức tạp.
“Cậu là…” Mẹ Lôi cùng ba Lôi cũng đã nhận ra sự khác thường của Trình Minh, quay đầu lại theo ánh mắt của anh nhìn sang, phát hiện người thanh niên tuấn mỹ không quen biết, không khỏi vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Con là bạn của Cố Dương, đặc biệt đến thăm cậu ấy….” Lâm Mục vẻ mặt tươi cười mà trả lời, bước đến nhìn đứa bé trong lòng mẹ Lôi một chút, “Con cũng ở trong phòng mấy tiếng rồi, người cùng bác trai đều không phát hiện ra con…”
“Nga nga… Nguyên lai là bạn của Dương Dương…” Ba mẹ Lôi bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giải thích, “Vừa rồi quá khẩn trương… Không có chú ý tới con…”
“Không có chuyện gì, con muốn vào thăm cậu ấy…” Lâm Mục thấy Lôi gia thế này, cũng biết Cố Dương được bọn họ coi là bảo bối, nên chắc sẽ được chăm sóc rất tốt. Cậu nhìn một cái rồi đi.
“Được, bất quá hiện tại nó có thể đang ngủ, con đi xem đi…” Mẹ Lôi cười nhường ra một đường cho Lâm Mục đi qua.
Trình Minh vẫn còn ở phía sau bà, ánh mắt vẫn rơi trên người Lâm Mục không có thu hồi, Lâm Mục lại không có nhìn anh ta nữa, mà là trực tiếp lướt ngang vai mà qua, đi vào phòng ngủ.
Ánh mắt Trình Minh theo Lâm Mục đang tới gần mà chậm rãi thu hồi, nhưng vẫn như có như không mà rơi vào trên người Lâm Mục.
Lâm Mục vào cửa, Lôi Nghị thấy là cậu, hướng cậu cười cười, nhẹ giọng nói: “Cậu cũng tới?”
“Ừ.” Lâm Mục nhìn Cố Dương ngủ mê mang trên giường, cũng nhỉ tiếng lại, “Cậu ấy có khỏe không?”
“Vẫn tốt, chỉ là quá mệt mỏi, để cho em ấy ngủ một hồi tôi sẽ gọi em ấy dậy cho em ấy ăn chút gì đó.” Lôi Nghị rất là săn sóc mà tính toán nói.
“Cậu ấy chính là bạn tốt nhất của tôi, anh đối với cậu ấy thật tốt.” Lâm Mục không có nói nhiều lời khác, chỉ nói câu này.
“Không cần cậu nói tôi cũng sẽ.” Ánh mắt Lôi Nghị chuyển hướng đến gương mặt Cố Dương đang ngủ, nhu tình hàng vạn hàng nghìn lần.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Mục có chút ao ước cảm tình của Cố Dương và Lôi Nghị.
Bọn họ ở chung cũng chỉ gần nửa năm, từ lúc hai người hoàn toàn không biết gì cả đến bây giờ đã ở chung hòa hợp, không xa không rời, có thể thấy được đều là thật tâm mà qua lại.
Mặc dù nói lúc mới bắt đầu có nhiều nhiều ít ít nhân tố không xác định, nhưng bọn họ đều khắc phục, cũng đem chuyện bé con nói được rất rõ ràng.
Không sai, Cố Dương đã cùng Lâm Mục nói qua, ý tứ của Lôi Nghị là, có bé con tất nhiên tốt, thế nhưng lúc mới bắt đầu y có cảm tình đối với Cố Dương nhưng cũng không phải là bởi vì đứa bé.
Thẳng thắn thành khẩn và cho nhau bao dung để đi tiếp mới là ưu thế lớn nhất của bọn họ.
Quả nhiên, không phải người nào cũng đều có thể nhận được tình yêu và hạnh phúc viên mãn như vậy.
Nhất là… loại người như bọn họ vậy.
Lâm Mục rất nhanh thì từ phòng ngủ đi ra, lúc trở lại phòng khách, ba mẹ Lôi đã ôm bé con trở về nhà đối diện, trong phòng khách chỉ có Trình Minh.
Lâm Mục không để ý đến anh ta, từ trong túi hành lý của mình lục lọi ra quà tặng và đồ chơi cho Cố Dương còn có cho tiểu bảo bối, quen thuộc dễ dàng đặt ở trong ngăn kéo phía dưới TV, sau đó kéo túi hành lý rời khỏi.
“Lâm Mục.” Trình Minh rốt cuộc mở miệng, kêu cậu dừng lại.
Lâm Mục dừng bước chân, không quay đầu lại.
Nhưng mà Trình Minh một hồi lâu cũng nói không ra được lời gì, Lâm Mục cuối cùng vẫn là không quay đầu lại mà bước đi.
Sau khi cậu đi, Trình Minh tê liệt ngồi trên ghế sô pha, khẽ thở dài một cái.
Không nghĩ tới, sẽ gặp lại ở trong tình cảnh này.
Lôi Nghị rón rén đem ga trải giường chăn đệm vân vân đều thay đổi, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.
Thấy Trình Minh ngồi đờ ra trên ghế sa lon, y có chút kinh ngạc: “Lão tam, cậu làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“Con tôi đâu?” Lôi Nghị hỏi, vừa rồi cũng không nhìn kỹ, lúc này muốn nhìn kỹ kết quả người không ở nơi này.
“Bác trai bác gái đã ôm đi đến bên kia rồi, sợ bé khóc quá lớn ầm ĩ Cố Dương ngủ.” Trình Minh đứng dậy, hướng Lôi Nghị nói: “Tuy rằng Cố Dương là nam, thế nhưng trong một tháng kế tiếp, chính là phải điều dưỡng chăm sóc thật tốt, không nên đυ.ng nước, cũng đừng mệt mỏi…”
Lôi Nghị nghiêm túc nghe Trình Minh nói những thứ cần chú ý, thường thường gật đầu, lại hỏi mấy vấn đề y không chắc chắn, Trình Minh cũng đều nhất nhất giải đáp.
“Được rồi, không có chuyện gì tôi liền đi trước, có việc lại gọi điện thoại cho tôi.” Trình Minh muốn đi, Lôi Nghị lại lôi kéo không cho cậu ta đi, “Cậu hai ngày này tạm thời ở chỗ của tôi đi, có chuyện gì cũng tiện tìm cậu. Chờ tình huống của Cố Dương ổn định lại rồi cậu lại đi.”
Lôi Nghị đều đã nói như vậy, Trình Minh cũng không có cự tuyệt, dọn dẹp xong dụng cụ thiết bị chữa bệnh mới đi đến cửa đối diện.
Lôi Nghị cũng muốn cùng đi qua xem con trai của mình một chút, bất quá nghĩ đến bên này chỉ còn dư lại có một mình Cố Dương, còn là ở cử, y gửi đi cho Trình Minh một tin nhắn, để cho cậu ta nói cho mẹ, đem con trai ôm tới cho y cũng nhìn ôm một chút.
Hiệu suất Trình Minh không tệ, mới chưa được hai phút, mẹ Lôi liền ôm nhóc con kia tới rồi. Ba Lôi cùng qua đến, cầm trong tay một bình sữa, bên trong đã pha tốt sữa bột.
Những chuyện liên quan tới làm sao pha đống sữa bột này, ba Lôi coi như là quen việc dễ làm, năm đó chính là chăm sóc Lôi Nghị như vậy.
Dĩ nhiên, lúc ấy Lôi Nghị có nhũ mẫu cho ăn, so với con của y không biết hạnh phúc gấp bao nhiêu lần.
Nhóc con kia đại khái là khóc mệt, lúc này rầm rì hai tiếng cũng không có khóc, uống vài ngụm sữa liền ngủ.
Lôi Nghị không dám ôm, cảm thấy quá non mềm, tay duỗi nhiều lần đến sau cùng lại rút tay lại, thấy mẹ Lôi không ngừng lắc đầu.
Cho nên nói a, tuổi trẻ còn chưa từng trải qua, phải để lão già bọn họ ra tay mới có thể làm được.
Trình Minh không biết từ khi nào cũng qua đến, đưa cho Lôi Nghị một lọ thuốc: “Lúc thuận tiện xứt thuốc cho Cố Dương…”
Lôi Nghị hiểu rõ mà nhận lấy, gật đầu.
Cái giường trẻ em này có thể phát huy công dụng.
Lúc mẹ Lôi bọn họ mang giường trẻ em qua cũng đổi mới qua rất nhiều , bỏ thêm đệm nhỏ chăn nhỏ gối đầu nhỏ, xung quanh giường nhỏ còn bọc một vòng vải bông xanh dương nhạt , đặc biệt có bầu không khí để đi ngủ.
Mẹ Lôi mang nhóc con kia nhẹ nhàng đặt đến trên giường trẻ em, ba Lôi lại đắp lên cái chăn nhỏ cho nhóc con kia.
Lôi Nghị ở bên cạnh không có việc làm, cúi đầu nhìn con trai mấy lần, cuối cùng quyết định đi phòng ngủ chăm sóc Cố Dương.
“Con chăm sóc Dương Dương thật tốt đi, mấy ngày nay chúng ta chăm sóc nhóc con kia trước.” Mẹ Lôi nói.
Kỳ thực Lôi Nghị cũng chỉ có thể chăm sóc Dương Dương, thanh niên bọn họ làm gì có kinh nghiệm trông trẻ con nha, huống chi là hai người đàn ông…
“Vậy được rồi, cực khổ mẹ cùng ba, con giúp hai người đem giường trẻ em khiêng qua đi.” Lôi Nghị thấp giọng nói, rất sợ ầm ĩ con trai nhà mình ngủ.
Vừa vặn Trình Minh còn ở nơi này, vì vậy Lôi Nghị gọi cậu, hai người khiêng giường trẻ em đi đến phòng khách cửa đối diện, phía dưới giường trẻ em ngược thật ra là có mang bánh xe, bất quá bởi vì có hai cái bậc cửa của cửa, cho nên Lôi Nghị mới nói khiêng, hiện tại khiêng qua rồi cũng không cần cậu.
Nếu như ba mẹ muốn dịch chuyển vị trí, trực tiếp đẩy đi là được.
Tối hôm đó Lôi Nghị cơ hồ là một đêm không ngủ.
Bởi vì lo lắng thân thể Cố Dương có thể sẽ không chịu nổi, vạn nhất phát sốt a hay là có cái tình trạng gì đột phát, y phải tỉnh ngủ chút mới được, còn phải xức thuốc cho Cố Dương… Cho nên cách một chút Lôi Nghị lại lập tức xem tình trạng của Cố Dương.
Trong nửa đêm Cố Dương xác thực tỉnh lại qua vài lần, Lôi Nghị uy hắn uống một chút nước: “Cảm giác thế nào? Khó chịu không?”
Cố Dương chậm rãi chớp chớp mắt, sau đó cứ như vậy nhìn chằm chằm Lôi Nghị.
Lôi Nghị bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên: “Có đói bụng hay không? Tôi giúp em nấu chút cháo nha!”
“Không cần, tôi ăn không vô…” Bây giờ Cố Dương còn cảm thấy bụng có chút đau âm ỉ, tinh thần cũng không ổn, thật muốn ngủ một giấc đến khi thân thể hồi phục như cũ a! Làm việc tiêu hao như vậy, thực sự quá khó khăn rồi!
“Cực khổ em…” Lôi Nghị hôn hắn một cái, ôn nhu nói, “Con trai hết thảy đều tốt, ba mẹ đang chăm sóc nó, bọn họ có kinh nghiệm trông trẻ rất phong phú, em nhìn tôi một chút liền biết. Cho nên không cần lo lắng cho con… Ngược lại em, nếu như có cái gì cần cứ mở miệng gọi, biết không? Trình Minh còn đang ở phòng khách cửa đối diện, không thoải mái cũng nói có thể đem cậu ấy tùy thời gọi đến.”
“Vẫn tốt…” Cố Dương tuy rằng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng có thể là do thể chất của hắn, cảm giác khó chịu hơn ngược lại không có, chính là mệt, thân thể đặc biệt hư nhược, đại khái cũng có liên quan đến việc thiếu máu của hắn, lần này vô luận như thế nào cũng là mất máu, choáng váng đầu, không còn chút sức lực nào.
“Vậy là tốt rồi, ngủ đi, không còn sớm…” Lôi Nghị đắp kín mền cho Cố Dương, y lại hoàn toàn ở bên ngoài chăn, không có cùng Cố Dương ngủ một ổ chăn, bởi vì mình phải thường đứng dậy xem Cố Dương, sợ gió vào, hại Cố Dương sinh bệnh nữa, nếu vậy cái được bù không được cái mất rồi.
“Ừ.” Cố Dương không có cậy mạnh, trái lại nhắm mắt lại, tiếp tục bồi dưỡng giấc ngủ.
Lôi Nghị đột nhiên nói: “Đúng rồi, Lâm Mục đã tới, bất quá khi đó em đang ngủ, cậu ấy đến thăm thấy em ngủ lại liền đi, nói hôm nào trở lại. Cậu ấy còn nói đem quà cho em với bé con để lại, phỏng chừng đặt ở phòng khách rồi, tôi còn chưa kịp xem.”
“Ừ…” Cố Dương mơ mơ màng màng, nhưng thật ra nghe thấy được, thế nhưng lười đáp lời, vô ý thức lên tiếng, tựa hồ rất nhanh liền ngủ.
Lôi Nghị cười cười, duỗi tay ôm chầm Cố Dương nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, liền nằm ở một bên, giống như ngủ lại không phải ngủ mà trông coi một đêm.
Bọn họ bên này coi như là an bình, thế nhưng cửa đối diện cũng không giống vậy.
Tiểu bảo bối dù sao cũng mới ra đời, mặc dù có ông bà nội chăm sóc, thế nhưng cùng đứa nhỏ bình thường có ba mẹ chăm sóc vẫn có chênh lệch nhất định, hơn nữa được cho ăn chính là sữa bột mà không phải là sữa mẹ, mặc dù sữa bột là hàng rất tốt thì cũng thế.
Tiểu bảo bối khóc nháo lên vẫn rất có lực kinh hãi, mẹ Lôi cùng ba Lôi cũng là vội vàng bận rộn một đêm.
Chính là khổ Trình Minh.
Trình Minh nghủ ở phòng khách bên này, vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục trở mình.
Ngoại trừ tiếng trẻ con khóc, Trình Minh còn đang suy nghĩ đến chuyện của Lâm Mục.
Nghĩ đến có chút thất thần, ngủ không yên.
Ngày hôm sau.
Người lớn ai cũng đều đội lên mắt một vòng đen, Lôi Nghị tốt hơn một chút, ba mẹ Lôi cùng với Trình Minh đều rất nghiêm trọng.
Duy nhất ngủ ngon chính là tiểu bảo bối cùng Cố Dương.
Trình Minh lập ra thực đơn một tháng kế tiếp cho Cố Dương, hơn nữa sau khi đứa nhỏ ra đời mấy ngày đầu cũng phải chú ý ăn uống, về điểm này Lôi Nghị như cũ thập phần nghiêm túc ghi tạc trong đầu.
Liên tiếp ba ngày, Trình Minh đều bị Lôi Nghị giam giữ ở nhà của y không cho cậu đi, thẳng đến khi xác nhận Cố Dương không có gì đáng ngại mới để cậu rời đi.
Mà Cố Dương ngủ đủ ba ngày, thân thể khôi phục một ít, cũng lên tinh thần không ít.
Có hứng thú trêu chọc con trai rồi.
Mới ba ngày mà thôi, tiểu bảo bối so với lúc mới vừa ra đời tốt hơn rất nhiều, ba mẹ Lôi đã tìm ra được quy luật vui chơi và ngủ của tiểu bảo bối, chăm sóc càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Trong thời gian này, Lôi Nghị ngoại trừ phải chăm sóc Cố Dương, còn cùng ba mẹ học xong pha sữa bột như thế nào.
Đừng nói cái này đơn giản, phải cho bao nhiêu bột sữa, cho bao nhiêu nước, nhiệt độ nào có thể cho tiểu bảo bối uống, cũng đều là phải chú ý.
Tên của tiểu bảo bối còn chưa có đặt, bởi vì mọi người bất đồng ý kiến quá.
Lôi Nghị vẫn muốn để cho bé con này họ Cố, dù sao cũng là Cố Dương mất thật nhiều khí lực mới sinh ra được, chỉ có điều để cho bé con họ Cố, so với nỗ lực của Cố Dương, thực sự không đáng giá nhắc đến.
Ba mẹ Lôi tuy rằng hơi có chút khó chịu, nhưng là tôn trọng đề nghị của con trai.
Ngược lại Cố Dương, tương đối nghĩ thoáng, một dòng họ mà thôi, họ gì đều không quan trọng, trong thân thể của đứa nhỏ này chảy dòng máu của hắn và Lôi Nghị là đủ rồi, họ Lôi hay là họ Cố, kỳ thực cũng như nhau.
Hơn nữa, hắn nghĩ, ba mẹ của chính mình cũng không bắt bẻ cái này.
Cho nên, cuối cùng, Cố Dương gõ nhịp nói, đứa nhỏ này vẫn là họ Lôi đi.