“Cũng không tệ lắm.” Lôi Nghị cẩn thận nhìn cái áo lông Cố Dương chọn một chút, cười thở dài nói, “Rất thích hợp cho ba chúng ta mặc.”
“Anh cũng chưa có thấy qua ông mà, làm sao sẽ biết thích hợp với ông nha?” Cố Dương bĩu môi, tiếp tục xem những kiểu dáng khác.
Lôi Nghị vòng qua đến bên cạnh Cố Dương, cùng hắn lựa, trong miệng không quên giải thích: “Này còn cần gặp qua mới biết sao? Nhìn em không phải đều rõ ràng sao? Có thể có người con trai ưu tú như vậy đẹp trai như Đại Dương của nhà ta, người cung cấp gien chắc chắn sẽ không kém nga!” (chân tó (¬∀¬))
Cố Dương nhíu mày, lời này nghe rất là hưởng thụ nha!
Quả nhiên mọi người đều thích nghe tán dương a!
Cái người này, thực sự là làm hắn mở rộng tầm mắt ni!
Lúc ở chung mới phát hiện, Lôi Nghị người này lúc bình thường nhìn thấy y có thể nói là so với dáng vẻ biểu hiện ra ngoài đơn giản là hai người, cái gì khốc suất cuồng bá duệ, đều là mây bay!
Bất quá nhớ tới câu nói lưu hành kia, con người chỉ có ở trước mặt người quen thuộc nhất mới có thể biểu hiện một mặt chân thật nhất, Cố Dương lại bình tĩnh.
Đây coi như là triệt để nhận thức rõ ràng chân diện mục của Lôi Nghị sao? (chân diện mục: hình dáng thật sự)
Dù sao bất kể như thế nào, Lôi Nghị đều là một người đáng giá để kết giao.
Hai người chọn quần áo tiếp tục theo phong cách lần trước, thấy được liền trực tiếp mua, không do dự cũng không quấn quýt, lại càng không có lãng phí thời gian.
Dĩ nhiên, lúc này đây, Cố Dương kiên trì là tới lượt hắn trả tiền.
Lôi Nghị suy nghĩ một chút, dù sao sau này tiền của y cũng đều là giao cho Cố Dương, dùng để nuôi gia đình, dưỡng bà xã, chăm bé con, hiện tại nếu Cố Dương kiên trì trả tiền, đã nói lên vị vợ yêu này của y là một người cần kiệm chăm lo việc nhà có chừng mực, vậy cứ như vậy đi, tùy hắn vui vẻ.
Lôi Nghị cầm toàn bộ đồ đã thanh toán đều muốn tự mình đến xách.
Cố Dương không có việc gì làm vẫn rất không quen.
“Anh buộc hai bộ áσ ɭóŧ giữ ấm cho tôi, để cho tôi cầm đi, anh cũng không có cách nào đi bộ được nữa rồi.” Cố Dương lần đầu biết đàn ông cũng là có thể mua đồ như thế.
Lập tức tới trung thu rồi, cửa hàng tổng hợp a siêu thị a cửa hàng quần áo a, người cũng rất nhiều, Lôi Nghị sợ hắn bị chen chúc, cho nên xách một đống lớn đồ ở phía trước mở đường, Cố Dương ở phía sau đi theo là được.
“Không có việc gì, lập tức liền xuống lầu, em nán lại ở bên cạnh tiệm cà phê chờ tôi, tôi đem mấy thứ này để trong xe lại tới tìm em.” Lôi Nghị lơ đễnh cười nói.
Đồ tuy nhiều, nhưng đều là loại nhẹ, không nặng.
Sau khi ở chung một chỗ cùng Cố Dương, Lôi Nghị đột nhiên cảm thấy trước đây y mua đồ đều rất qua loa.
Lễ tết vân vân, tuy rằng y cũng thường xuyên sẽ nghĩ mua quà cho ba mẹ a bạn bè a vân vân, nhưng mua cũng là vài thứ đồ tùy loại, sang trọng to lớn có đẳng cấp là được, về phần có thực tế hay không, thôi bàn chuyện khác còn hơn.
Những quà tặng trong nhà y mua mừng lễ năm mới đều chất đống trong kho, có thể thấy được ba mẹ cũng không cần dùng đến những thứ đó.
Cố Dương không giống như vậy.
Lần này lúc cùng Cố Dương mua hết các món quà, Lôi Nghị học được không ít thứ.
Cố Dương mua đều là đồ thực dụng.
Trung thu mọi người đều mua bánh trung thu đóng gói không thiết thực lại đắt chết người không đền mạng, Cố Dương lại không mua, mà là mua hai bộ quần áσ ɭóŧ giữ ấm cho ba mẹ hắn, mỗi người một cái áo lông. Mặc dù có thể là trong lòng áy náy vì lễ mừng năm mới cũng không có biện pháp về nhà mới cân nhắc đến quần áo mùa đông, nhưng tốt xấu những thứ này đều rất thực dụng.
Sau đó, lại đặc biệt mua riêng cho mẹ khăn quàng cổ, một đôi bao tay và mũ, cộng thêm máy xay và máy ép trái cây, mua cho ba máy massage, buổi chiều còn phải đi tiệm sách mua các loại sách có liên quan đến thư pháp trứ danh a.
Tất cả đều là thực dụng.
Lôi Nghị có thể tưởng tượng đến biểu tình vui sướиɠ mà thỏa mãn khi hai bác nhận được quà.
Trách không được lúc ba mẹ mình nhận quà đều là tiện tay để qua một bên ni, nguyên lai là chính mình không để tâm,
Lôi Nghị tự mình kiểm điểm, ánh mắt nhìn Cố Dương càng thâm tình.
Cố Dương: “?”
“Tôi yêu em.” Lôi Nghị mở miệng cười, dấu chấm hỏi trên đầu Cố Dương càng lớn hơn.
Người này lại phát bệnh gì đây?
Lôi Nghị không nói thở dài, có thể trì độn như vậy sao? Nói chút lời ngon tiếng ngọt tại sao không thu được phản ứng nên có ni?
Quên đi, kinh hỉ vẫn là lưu lại đến lúc ăn tối đi!
Cố Dương ở tiệm cà phê tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi một ly cà phê cho Lôi Nghị, chính mình vừa chơi điện thoại vừa chờ y.
Sau đó đột nhiên nhớ tới, tên Lâm Mục kia hình như đã lâu không có liên lạc với hắn, Cố Dương nhất thời nổi giận, gọi điện thoại qua cho Lâm Mục.
Thật lâu sau Lâm Mục mới nhận, mới vừa bắt máy, Cố Dương liền bùm bùm dạy dỗ Lâm Mục một trận: “Cậu chính là bạn thân của tôi sao? Như thế nào thời gian dài như vậy cũng không có liên lạc với tôi?”
“Ây da! Tôi tưởng là ai, nguyên lai là bạn học Cố a!” Đầu kia Lâm Mục âm dương quái khí nói: “Thế nào, đại gia ngài rốt cuộc nhớ tới tôi rồi? Lại còn người xấu mà đi cáo trạng trước… Là tôi không liên hệ cậu sao? Rõ ràng là cậu trọng sắc khinh bạn, không liên hệ tôi mới đúng chứ?”
Cố Dương: “….”
Hắn thừa nhận, mấy ngày này cùng một chỗ với Lôi Nghị, hắn quả thực là đem trung tâm cuộc sống chuyển đến trên gia đình và bé con, Lâm Mục không có tìm hắn, hắn cũng liền tạm thời không nghĩ tới Lâm Mục. Hôm nay cũng là đột nhiên nghĩ tới mới gọi điện thoại cho cậu ấy, bằng không không chắc lúc nào mới liên hệ với cậu ấy ni.
“Được rồi, tôi sai rồi, ngày nào rãnh rỗi a, qua nhà của tôi ăn.” Cố Dương biết nghe lời nói.
Hắn cùng Lâm Mục ở chung chính là như vậy, Lâm Mục nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, Cố Dương ni tùy tiện vô tâm vô phế, cho nên thông thường, nếu như hai người gặp phải bất đồng gì, Cố Dương tuyệt đối là người nhận sai bồi lễ nói xin lỗi trước. (tâm đậu hủ: dễ mềm lòng – vô tâm vô phế: không tim không phổi, ý chỉ người không để ý suy nghĩ nhiều về chuyện xung quanh)
Bằng không a…. Ngươi cùng một người có khả năng chiến tranh lạnh cả một năm tranh cãi, vậy không phải là thua đến thất bại thảm hại sao?
Dĩ nhiên, đối với Cố Dương, Lâm Mục rất ít khi tức giận hay chiến tranh lạnh, cậu cũng biết Cố Dương nhất định sẽ nhường cậu.
Đây là cách ở chung của hai người.
“Không đi, cậu lại muốn tôi tự mình làm cơm cho cậu có đúng hay không? Cậu làm cơm quá khó ăn, tôi mới không lạ gì!” Lâm Mục không chút lưu tình đả kích Cố Dương.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Mục nghiêm mặt nói. “Đây không phải là chạy cho kịp song lễ sao? Tiệm đúng lúc mới khai trương, mấy ngày nay tôi thật bận rộn. Còn cậu, cứ chăm sóc chính mình thật tốt, không có việc gì đừng gọi điện thoại cho tôi. A, được rồi, tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu, cậu cùng vị kia…. sống chung như thế nào?”
“Ừ… Cũng không tệ lắm. Hiện tại hai chúng tôi ở cùng một chỗ.” Cố Dương không có gạt bạn chí cốt.
“Ai gu, tốc độ rất nhanh a, nếu phát triển đến bước này cứ tiếp tục phát triển thật tốt ha, anh em không thể giúp cậu được cái gì, cũng chỉ có thể chúc phúc.” Lâm Mục vui vẻ nói.
“Ừ, yên tâm đi, tôi có chừng mực. Cậu cũng đừng quá mệt mỏi a, tiền kiếm bao nhiêu cũng chê ít, nhưng thân thể mới là tiền vốn để làm cách mạng đúng không?” Cố Dương khuyên vài câu, “Có cơ hội tới nhà tôi tụ hội đi, anh ấy làm cơm cũng không tệ, so với tôi làm ăn ngon hơn nhiều.”
Lâm Mục ở đầu kia trêu chọc: “Ngài đây là khoe khoang hay là lấy le a? Bất quá cậu cuối cùng cũng có thể tự mình hiểu lấy mình a, rốt cuộc biết cơm mình làm khó ăn rồi?”
“Đó là cậu kén chọn có được hay không!” Cố Dương quở trách, “Chưa từng thấy qua ai kén chọn như cậu!”
Đang cùng Lâm Mục trò chuyện, Lôi Nghị đi bãi đỗ xe cất đồ đã trờ lại tiệm cà phê tìm hắn, Cố Dương đem cốc cà phê đẩy cho Lôi Nghị, sau đó hướng y cười cười.
Lôi Nghị thấy hắn đang gọi điện thoại, dùng khẩu hình dò hỏi: “Ai nha?”
“Lâm Mục….” Cố Dương cũng dùng khẩu hình im lặng trả lời.
Lôi Nghị hiểu rõ mà gật đầu, đem sữa tươi chính mình từ trong xe lấy tới cắm ống hút vào đưa cho Cố Dương, bản thân thì bưng cốc cà phê lên chậm rãi uống cà phê của y.
Đầu kia Lâm Mục bỉu môi nói: “Thôi đi, với cái thiểu năng về mỹ thực này của cậu sẽ không có cách nào thảo luận cái này, cậu không hiểu.”
Lâm Mục nhìn đồng hồ, sốt ruột vội vàng lật đật nói, “Được rồi a, tôi không nói chuyện với cậu nữa, trong tiệm quá bận rộn, tôi phải dán mắt vào chút, trung thu vui vẻ, cậu trải qua thật tốt a! Bye bye!”
“Được, bye bye.” Cố Dương nghe âm thanh đô đô vang lên ở đầu dây đã sớm gác máy kia nhún vai, vốn còn muốn cùng Lâm Mục nói một chút chuyện hắn gặp mẹ Lôi, cũng muốn nói chuyện mình chỉ góp tiền nhưng không giúp đỡ tiệm lẩu, kết quả tên kia bận quá, vậy quên đi.
“Cậu ấy gần đây hình như rất bận rộn?” Lôi Nghị hỏi.
“Ừ, Cậu ấy có một chi nhánh gần đây mời khai trương, tranh thủ song lễ còn có thể hoạt động sôi nổi, cho nên gần đây đều sắp bận điên rồi.” Cố Dương thở dài, “Đáng tiếc a, tôi không giúp được gì.”
“Còn cần phải hỗ trợ cái gì? Nếu không thì tôi giúp em tìm mấy người qua giúp cậu ấy một chút?” Lôi Nghị mở miệng cười.
Đem bạn bè Cố Dương thành bạn bè của mình, như vậy mới càng có thể kéo gần khoảng cách hai bên.
“Vậy cũng không cần, đây là chi nhánh thứ ba của cậu ta, trình tự thủ tục vân vân cậu ấy đều rất rõ ràng, cũng là bởi vì song lễ này mới bận rộn như vậy, chờ sau lễ hoạt động bình thường liền tốt hơn nhiều.” Quả nhiên biểu tình Cố Dương nhu hòa vài phần, đối với sự quan tâm quá mức của Lôi Nghị cảm thấy rất là khổ tâm.
“Vậy cũng được, có chuyện gì có thể tùy thời nói với tôi, có thể giúp một chút thì giúp một chút.” Lôi Nghị tiếp tục nói.
Cố Dương uống sữa tươi, không chút nào keo kiệt mà cho Lôi Nghị một nụ cười thật tươi: “Ừ.”
“Vị bạn bè này của em vẫn thật tài giỏi nha!” Lôi Nghị cảm thán một tiếng, ngành ẩm thực xu thế phát triển mấy năm gần đây rất tốt, người lấy cái ăn làm trời nha, cả đời con người, trên cơ bản đều không thiếu đươc một ngày ba bữa.
Chỉ cần có chút đầu óc, là có thể ở ngành ẩm thực kiếm một số lớn.
“Ừ, tính tình cậu ta nóng nảy, không thích ứng được nơi làm việc, sau đó đơn giản liền từ chức làm chuyện chính mình thích.” Cố Dương giải thích, “Kỳ thực cậu ấu cũng thật không dễ dàng, hai năm lúc mới bắt đầu cũng đủ loại mệt mỏi. Bất quá bây giờ thì tốt rồi, cậu ta cũng coi như ông chủ lớn, không cần nhìn sắc mặt người, chính mình làm chủ cho mình.”
“Nếu như em ngại nơi làm việc phiền, tôi có thể phê chuẩn cho em chỉ cần cho người khác xem sắc mặt, tuyệt đối không ai dám cho em xem sắc mặt.” Lôi Nghị đúng lúc lại biểu lộ một chút thật lòng.
Cố Dương: “….”
“Tôi nói thật, thói đời này, thời điểm có thể sử dụng quyền lực không sử dụng thật tốt, sau này khi không có cơ hội dùng chẳng phải là hối hận?” Lôi Nghị cười nói: “Hơn nữa, em nguyên bản cũng là được thăng chức, danh chính ngôn thuận a!”
“Người từ chức rồi quay lại, thật không được tự nhiên a.” Cố Dương lơ đễnh, “Hơn nữa người tôi đề cử cho các anh cũng không tệ, chính là cái người gọi là Đường Phi kia, anh có ấn tượng chứ?”
“Không có, tôi cũng không phải ai cũng gặp, những cô gái đó đều thật đáng ghét…” Lôi Nghị lúc nói đến đây đột nhiên cảm thấy có điểm sai sai, y liếc mắt nhìn Cố Dương, khóe miệng Cố Dương cũng đang mang cười, mặt mang tia trêu chọc mà nhìn y, nhướng mi, “Ân hửm?”