- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Nha! Có Bầu Rồi!
- Chương 23: Tôi phụ trách đưa đón
Nha! Có Bầu Rồi!
Chương 23: Tôi phụ trách đưa đón
Đàn ông đi dạo phố mua quần áo không giống như phụ nữ, lúc bọn họ nhìn trúng mục tiêu mặc thử xem thấy được liền sẽ trực tiếp mua, mua xong cũng sẽ không tiếp tục đi dạo lung tung.
Một lần lựa chọn này của Cố Dương chọn đại khái tám bộ quần áo.
Ba bộ cùng loại mùa thu, áo lông, qυầи ɭóŧ rộng size lớn, mẫu mã giống nhau, rộng như vậy kiểu dáng đẹp khẳng định là không có, nhưng chất lượng còn có thể, độ rộng cũng đủ thỏa mãn, ba bộ cũng là không cùng size, lần lượt tăng lớn dần, bởi vì bụng của hắn sẽ ngày càng lớn theo từng tháng về sau.
Vừa may đang là mùa đông, tuy rằng không thường đi ra ngoài, nhưng khẳng định cũng có lúc cần ra ngoài, cho nên liền mua ba bộ quần áo khoác bên ngoài, lại thêm một cái áo lông cỡ lớn, sau đó còn mua thêm hai bộ áo ngủ, rất tốt, áo ngủ vẫn luôn là size rộng, hai bộ cũng đã đủ rồi.
Cố Dương vốn là nghĩ chính mình tự chi tiền, còn khuyến khích Lôi Nghị đi xem trước khu vực quần áo trẻ sơ sinh, kết quả Lôi Nghị chỉ lo đáp ứng, nhưng vẫn đứng ở nơi quầy thu ngân chờ hắn.
“Em cũng đừng tranh với tôi, không phải tôi thực sự không biết cần phải làm những gì cho em và bé con.” Lôi Nghị đi tới bên tai Cố Dương thấp giọng nói, Cố Dương ngẫm lại những loại này đối với Lôi Nghị mà nói đích xác là không coi vào đâu, cho nên cũng liền thỏa hiệp.
Cùng lắm thì… Chờ sau này hai người thực sự ổn định, hắn lại mua về thêm cho y không phải được rồi sao?
Không phải không nói, hai người đích thật là nhắm đến mục đích kết hôn gấp rồi ở chung a!
Vì cái gì không phải kết giao? Bởi vì còn không có biểu lộ a! Cũng không có xác định quan hệ a!
Thật sự chỉ là bắt đầu ở chung mà thôi!
Sau khi thanh toán hóa đơn, Lôi Nghị mang theo mấy túi ở bên người đi phía trước mở đường, Cố Dương theo ở phía sau.
Hai người đàn ông đi đến khu vực quần áo trẻ sơ sinh thực sự có chút chói mắt, hơn nữa hai vị đều là người tài tuấn, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cố Dương chỉ là có hơi chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh thì chuyên tâm xem quần áo trẻ sơ sinh, Lôi Nghị căn bản là không có chú ý ánh mắt của người hai bên trái phải, bởi vì y thoáng cái đã bị miểu sát bởi các loại quần áo trẻ em rực rỡ muôn màu vừa Q vừa manh vừa kawaii, thiếu chút nữa muốn nói đem hết đồ vật có trong tiệm này mua về là được rồi.
(Q (viết tắt của cute á) = manh = kawaiii = đáng yêu – miểu sát = one hit die = quánh cái gục
luôn)
Quả nhiên người bán đồ về trẻ con rất kiếm ra tiền a!
Bởi vì thái độ của những bậc cha mẹ, nhiệt tình đối với quần áo của đứa con nhà mình cùng nhiệt tình đối với quần áo của chính mình căn bản là không cùng nằm trên một trục hoành được không?
“Anh xem cái này… Thật mắc cười, thế nhưng cũng thật là đáng yêu.” Lúc Lôi Nghị đề nghị Cố Dương mua quần áo cho bé con còn nói cái gì lúc này mua có chút sớm, kết quả hiện tại đi dạo hắn cũng bị manh hóa, chỉ vào một bộ quần áo để cho Lôi Nghị xem, chính mình cũng thật vui vẻ.
Bộ đồ này là một bộ quần áo liền thân hình một bé quái thú xanh lá, cũng không biết là nhà thiết kế vẽ như thế nào, dù sao cũng đều vừa vặn làm nên một bé quái thú bán manh rất tốt.
Nhìn thích vô cùng.
Lôi Nghị đi tới nhìn một chút, cũng cười: “Liền mua đi!”
Trừ bỏ Cố Dương coi trọng bộ này, Lôi Nghị đã lựa được vài bộ rồi.
Đang lúc đi dạo điện thoại di dộng của Cố Dương vang lên, hắn lấy ra nhìn, là Dương Văn Văn.
“Văn Văn, làm sao vậy?” Chẳng lẽ công việc đã xảy ra chuyện gì đi?
“Không có gì, Cố ca anh bận sao?” Dương Văn Văn do dự một chút, hỏi.
“Không bận, có việc mau nói.”
“Em chính là muốn hỏi một chút… Cố ca anh đáp ứng mời bọn em ăn lẩu, còn hiệu lực sao?” Dương Văn Văn cười nói.
Cố Dương dở khóc dở cười: “Em cái đồ tham ăn… Đương nhiên là có hiệu lực rồi! Không phải là đã quyết định buổi tối thứ sáu cuối tuần sao? Vừa lúc các em đều có thời gian rảnh.”
“Kỳ thực chúng em ngày mai cũng đều rảnh rỗi a, không bằng đi sớm hơn đi!” Dương Văn Văn cười hì hì đề nghị.
“Anh không có sao cả a.”
“Cám ơn Cố ca! Chủ yếu là Trịnh Nhất Hàng thứ tư phải đi công tác, cho nên em mới đề nghị đi sớm hơn đã hẹn, nếu không ngành chúng ta có người vắng mặt như vậy không tốt lắm a!” Dương Văn Văn hoan hô một tiếng, giải thích cho Cố Dương một chút tại sao muốn dời hẹn sớm hơn.
Kỳ thực ban đầu Cố Dương cũng muốn quyết định cuối tuần tới đi, nhưng hắn không phải là hẹn trước đi đến bệnh viện làm kiểm tra sao, sợ vạn nhất có chuyện gì không thể dứt ra được, mới đặc biệt kéo dài thời hạn đến buổi tối thứ sáu cuối tuần, lúc mọi người tan tầm.
Nếu các thành viên trong ngành muốn đi sớm, vậy thì đi sớm đi!
“Được, ngày mai thì ngày mai, chuyện thay đổi thời gian, em đều thông báo cho bọn họ chưa?” Cố Dương tiếp tục hỏi.
“Dạ, em sẽ không quên báo lại, Cố ca anh trước đang bận, em đi thông báo cho bọn họ!”
“Được.”
Cố Dương cúp điện thoại, Lôi Nghị bên cạnh thử hỏi một câu: “Ngày mai có việc sao?”
“Ừ, là đồng nghiệp
cũ, tôi trước khi tạm thời từ chức có đáp ứng bọn họ muốn mời khách xem như tiệc chia tay.” Cố Dương một chút tâm tư giấu giếm cũng không có, trực tiếp hồi đáp, nói xong tiếp tục chọn quần áo.
Lôi Nghị đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại có chút bất đắc dĩ.
Vui chính là Cố Dương không có gạt y, khi y hỏi thời gian liền phóng khoáng mà nói cho hắn biết chi tiết. Biểu thị này là hắn không có đối với mình bố trí phòng bị.
Bất đắc dĩ là, đây là người chung ngành Cố Dương liên hoan, y tuy rằng muốn chen một chân vào, nhưng sợ rằng thân phận không quá thích hợp.
Hơn nữa là, y dùng thân phận gì đi đều không phù hợp.
Lão tổng công ty mới? Không được, bạn trai Cố Dương? Không được, ông xã Cố Dương? Phỏng chừng… Càng không được!
Aiz, người nào đó lần đầu khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là danh không chính ngôn không thuận a!!!!!
Lôi Nghị âm thầm mặt ủ mày chau một trận, đột nhiên nghĩ đến, chính mình tuy rằng không có khả năng tham gia, nhưng cũng có thể đưa đón đi!
(thiệt là chưa thấy cha công nào lăn xăn như cha này:))))))))))
Không sai! Đưa đón!
Đây là một cái cớ rất tốt a!
Cố Dương bụng lớn lái xe nhiều nguy hiểm, chính mình đem hắn đưa đến, tại nơi gần đó tùy tiện đi dạo, chờ bọn hắn ăn xong rồi sẽ đem người nhận trở về không phải tốt sao?
–Cũng sẽ không quấy rối Cố Dương cùng đồng nghiệp ngành hắn liên hoan, cũng không cần lo lắng an toàn của Cố Dương, còn có thể cà một chút độ hảo cảm trong lòng Cố Dương.
(cà là chà nhanh á, khi chà nhanh cái gì sẽ sinh ra ma sát cao làm nóng lên, ở đây ngụ ý là nhanh chóng làm nhiều việc để tăng cao độ hảo cảm)
Một công đôi ba chuyện, cớ sao mà không làm!
Nghĩ tới đây, Lôi Nghị liền quyết định nhất định phải thuyết phục được Cố Dương.
Quần áo cho bé con chọn cũng không tệ
lắm, vẫn là Cố Dương dừng lại trước tiên, ở trước quầy thu ngân muốn trả tiền, Lôi Nghị vội vàng đến tranh trả tiền, sau đó vội vàng mang theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi cửa hàng tổng hợp.
Cũng may bãi đỗ xe không xa, Lôi Nghị cầm đồ đạc đều cất xong, lái xe tới đón Cố Dương, sau đó hỏi: “Trực tiếp về nhà sao?”
Kỳ thực vốn còn muốn lại đi một chuyến, chiếu theo nhắc nhở của tên nhóc Trình Minh kia mua chút quả hạch, sau đó sẽ cùng nhau ăn bữa cơm lãng mạn gì đó, bất quá thấy Cố Dương liên tiếp đỡ thắt lưng, đại khái là mệt mỏi, cho nên Lôi Nghị cũng sẽ không miễn cưỡng Cố Dương đi dạo nữa.
(thực ra chính xác theo thực vật học thì gọi là quả kiên, cơ mà bình thường ở nước mình cũng gọi là quả hạch, là mấy loại quả vỏ cứng có nhân ở trong như là óc chó, hồ đào, hạnh nhân, hạt dẻ, hạt điều… rất tốt cho sức khỏe và cũng rất mắc:v)
Về nhà sớm nghỉ ngơi đi!
Không vội, không vội, nước ấm đun ếch nha, chuyện của hai người bọn họ không gấp được.
(câu chuyện nước ấm đun ếch: đầu tiên muốn nấu ếch thì nên cho ếch vào nồi khi nước còn lạnh, sau đó bật bếp lên cho độ nóng dần tăng, như vậy ếch sẽ thích ứng dần dần với nhiệt độ của nước và ở yên trong nồi k nhảy lung tung, đến khi nước sôi lên thì ếch cũng đã chín, =A=)
“Ừ, trực tiếp về nhà đi, đồ đạc đều đã mua xong rồi.” Cố Dương nhìn ghế phụ và ghế bên cạnh mình chất đầy một dống túi lớn túi nhỏ, có chút đau đầu.
Không nghĩ tới lại mua nhiều đồ như vậy, tuy rằng không có tốn tiền của hắn đi, nhưng là vượt qua dự định vốn có lúc ban đầu rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Nha! Có Bầu Rồi!
- Chương 23: Tôi phụ trách đưa đón