Chương 12: Cùng tôi hẹn hò đi!

Lôi Nghị buông tư liệu, lười biếng dựa vào ghế tựa sau lưng, nét cười nghiền ngẫm trên khóe miệng vẫn luôn không có phai đi.

Cố Dương….

Trách không được…

Hắn vừa nhìn thấy chính mình liền lộ ra cái biểu tình không kịp tránh này, nguyên lai là như vậy…

Từ chức cũng là vì tránh né chính mình sao?

Y cũng không có đáng sợ như vậy đi? Hơn nữa, nếu như không phải là biểu hiện của Cố Dương quái dị như vậy, y cũng không có khả năng phát hiện manh mối, dù sao lúc đó người rời đi trước là đối phương, chính mình căn bản không biết người cùng mình lăn giường là ai.

Đêm hôm đó hai người đều say khướt, tên kia còn thật nhiệt tình, khiến cho tự mình muốn khắc chế đều phí công.

Hơn nữa cơ bản hai ngươi đều lấy hưởng lạc là chính, ai đi nhìn dáng dấp đối phương ra sao? Cho dù nhìn trí nhớ người say rượu cũng là có hạn.

Kỳ thực việc này đi… Thật đúng là rất đúng dịp…Lôi Nghị tự nhận là người có tính tự khắc chế cực mạnh, thế nhưng đêm đó lại thuận theo tự nhiên mà làm, sau đó người nọ biến mất, y cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao chính là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, y cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc đi tìm.

Tuy rằng… Thỉnh thoảng nhớ tới đêm hôm đó sung sướиɠ, sẽ có vài phần tiếc hận.

–Bọn họ đều rất hợp với nhau, nếu như có thể phát triển trở thành bạn lữ cố định có thể cũng là một chuyện tốt.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ.

Lôi Nghị rất nhanh đã vùi đầu vào trong công việc bận rộn, cho tới hôm nay.

Người kia liền ở bên người.

Làm sao bây giờ đây?

Ngón tay thon dài của Lôi Nghị chơi đùa cái bật lửa ở trên bàn, có chút đau đầu cau lại chân mày.

Là làm rõ đem người giữ lại, hay là giả bộ không biết gì để cho hắn cứ như vậy từ chức?

Là phóng khoáng một lần, thành toàn hắn? Hay là lấy công mưu tư, thành toàn cho mình?

Suy nghĩ một hồi, Lôi Nghị đột nhiên cười.

Chính mình vậy mà suy tính tới loại vấn đề này, thực sự là…

Lo trước lo sau cũng không phải là phong cách của hắn a.

Nếu nhìn trúng mục tiêu, vậy nên tự cổ vũ tinh thần cho hăng hái rồi đoạt lấy mới phải.



Sau khi nghĩ thông suốt, Lôi Nghị cũng không xoắn xuýt, đem cái bật lửa thảy lên trên bàn một cái, quay ghế rồi dứt khoát đứng dậy, đem tư liệu thả lại chỗ cũ, nhàn nhã khoan thai rời khỏi công ty.

Thời điểm ngày thứ hai quả nhiên Tần Thiểu Trạch

nhận được đơn từ chức của Cố Dương, Lôi Nghị sớm có chuẩn bị, cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là cười khanh khách nói: “Để tự cậu ta đến nói với tôi.”


Tần Thiểu Trạch nhún nhún vai, xoay người liền đi ra ngoài.

Xem chừng, vị này cũng không muốn thả người đi a!

Cố Dương được thông báo nói lãnh đạo muốn gặp hắn, hắn suy đoán là cùng hắn nói chuyện từ chức, vì vậy liền sửa sang lại quần áo, đi đến phòng làm việc của Tần Thiểu Trạch.

Kết quả sau khi đến, Tần Thiểu Trạch chỉ chỉ phòng làm việc hơi chếch phía đối diện: “Không phải là tôi tìm cậu nói chuyện, là Lôi tổng.”

Lôi tổng?

Trong lòng Cố Dương có chút bồn chồn, nếu như hắn không đoán sai, cái này nếu nói là Lôi tổng hay chính là người kia đi?

Quả nhiên, sau khi gõ cửa, nghe đến thanh âm quen thuộc vang lên: “Mời vào.”

Cố Dương hít sâu một hơi, co lại cái bụng, đẩy cửa ra tiến vào.

Sau khi Lôi Nghị biết Cố Dương là người đêm đó, tâm tình cũng không tệ, hơn nữa lúc này thấy biểu tình Cố Dương vẫn đang lộ ra khuẩn trương, tầm nhìn cũng có chút tránh né, tâm tình càng thêm không tệ.

“Ngồi đi.” Lôi Nghị nỗ lực để cho mình biểu hiện hiền hòa một chút, khóe miệng còn mang theo tươi cười.

Cố Dương sửng sốt một chút mới nói: “Không cần Lôi tổng, tôi vẫn là đứng nói đi.”

“Vì sao từ chức?” Lôi Nghị nhíu mày, cũng không miễn cưỡng, trực tiếp mở miệng hỏi.

Cố Dương đương nhiên vẫn là một bộ lí do thoái thác, cái gì nguyên nhân cá nhân các loại, nói rất có thứ tự.

Trong lúc này Lôi Nghị vẫn dựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm Cố Dương, trong đầu vẫn không gạt đi được chuyện tình đêm hôm đó, người này lớn lên ngược lại không tệ, phù hợp thẩm mỹ của hắn, vóc người cũng vậy, đương nhiên, so với cùng đêm hôm đó vẫn là hơi có chút kém một chút. Mình cũng thường xuyên xã giao, nhưng kiên trì luyện tập, bảo trì vóc dáng, người này thế nào mới nửa năm liền đem bộ dáng của mình thành như thế này?

Lôi Nghị vẫn là không có nhìn quen cái bụng bia nhô lên của Cố Dương, thấy như thế nào cũng không được tự nhiên.

Cố Dương nhận thấy Lôi Nghị lại thất thần, hơn nữa còn chằm chằm vào bụng của hắn mà nhìn, trong lòng bắt đầu khuẩn trương.

Không phải là phát hiện cái gì đi?

“Kỳ thực… Cậu là vì trốn tránh tôi đi?” Lôi Nghị tự kỷ mà mở miệng, mặc dù tự kỷ là chính, nhưng y đi vào điểm rất chính xác, hơn nữa nói trúng tim đen.

Ý định ban đầu của Cố Dương là không muốn để cho chuyện công tác ảnh hưởng đến đứa nhỏ, gián tiếp cũng có thể nói là để trốn tránh cha đứa nhỏ của hắn.

Vốn dĩ mà nói, hai người bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau, chẳng ai nghĩ tới sẽ nhiều ra một đứa nhỏ, nếu là bởi vì đứa nhỏ này làm cho không rõ ràng, dây dưa đến dây dưa đi, vậy cũng không tốt lắm.

“Người đêm đó, là cậu. Đúng không? ” Lôi Nghị nhìn ra biểu tình biến hóa của Cố Dương, càng thêm khẳng định đối phương là vì trốn tránh y mới từ chức.

Bị nhận ra rồi!

Nên làm cái gì bây giờ?

Trong đầu Cố Dương lung tung lộn xộn, suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết thích hợp.

“Kỳ thực cậu không cần thiết phải như vậy, tôi không ngại.” Lôi Nghị khá có hứng thú nghiêng người về phía trước, cười nói, “Nếu như có thể nói, chúng ta thử hẹn hò cũng không có vấn đề! Tình cảm và công việc là hai chuyện khác nhau, tôi chưa bao giờ nghĩ hai chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì, không bằng… Cậu suy nghĩ thêm một chút?”

Cố Dương bị những lời này của Lôi Nghị khiến cho càng thêm khϊếp sợ, đầu óc chính là một đoàn tương hồ

(tương hồ là keo sữa á, ở đây ý nói mờ mịt rối rắm như đống keo dính), theo bản năng liền hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”


Là lo lắng chuyện từ chức, hay là lo lắng chuyện kết giao?



Nga, trời ạ! Vị ông chủ lớn này không có vấn đề đi? Đã vậy còn hiền hòa như thế liên tục mà nói với hắn những lời này… Hắn là có thể suy tính một chút đem chuyện đứa nhỏ tồn tại nói cho y biết hay không? Nhìn y còn có thể có vẻ mặt ôn hòa, nghiêm trang như thế hay không?!

Lôi Nghị nhìn vẻ mặt mê mang của Cố Dương, liền không nhịn được cười to: “Suy nghĩ chuyện kết giao với tôi a, đương nhiên còn suy tính một chút chuyện từ chức. Cho dù cậu không muốn cùng tôi kết giao, cũng đừng gấp từ chức nha!”

Cố Dương nghĩ người này chính là một con cáo già a, muốn khiến cho y đồng ý đơn từ chức, phỏng chừng sẽ không dễ dàng gì, thế nhưng tình hình hiện nay mà nói hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, chỉ có thể có lệ nói: “Kỳ thực tôi cũng không phải trốn tránh ngài, tôi thật sự là có chuyện riêng cần phải xử lý, chuyện công việc này, sợ rằng một thời gian nữacũng không có tâm tư mà tiếp tục làm, xin Lôi tổng hãy thông qua.”

Lôi Nghị cũng có chút ngoài ý muốn, y đã đưa ra yêu cầu kết giao như thế, kết quả đối phương lại vẫn không cảm kích, lại kiên trì từ chức như cũ.

Lẽ nào… Thật sự có chuyện riêng gì cần phải xử lý?

“Rốt cuộc là chuyện riêng tư gì? Không thể nói sao? Hay là cậu nói cho tôi biết cần thời gian bao nhiêu lâu có thể xử lý xong, chờ khi cậu xử lý xong việc mới đi làm lại cũng được.”

Trong lòng Lôi Nghị có chút thất vọng, bất quá nét mặt lại ung dung thản nhiên như cũ.

“Rất xin lỗi, Lôi tổng, tôi sợ rằng cần thời gian khoảng một năm mới có thể…” Cố Dương cúi đầu nói.

“Một năm?!” Lôi Nghị vốn cho rằng nhiều nhất cần một tháng quá lắm là hai tháng là có thể giải quyết chuyện riêng tư, không nghĩ tới đối phương muốn một năm! Đây chính là có chút hơi dài, y lại luyến tiếc người tài, cũng phải lo lắng thành tích công ty mới được.

“Thực sự rất xin lỗi…” Cố Dương lúc này cũng chỉ có thể nói một ít lời nhân viên nên nói.

“Được rồi, có thể từ chức.” Lôi Nghị hung tợn mà mở miệng, “Dù sao cậu cũng không phải vì trốn tránh tôi, từ chức thì từ chức, cậu có thể chuyên tâm xử lý chuyện riêng của cậu, bất quá… chuyện này cùng đề nghị của tôi cũng không đυ.ng chạm, cậu cảm thấy thế nào?”(lầy dở lắm:v)