Chương 2: Ma Sát

Edit: Miho

Beta: luongnhu96

Nhiều năm qua, Cam Đường bận rộn bôn ba, vẫn dựa vào chính mình trải qua khổ cực mà sống, thật vất vả chịu đựng mới học lên đại học, bạn trai của nàng lại là tên cặn bã, hoa tâm bắt cá hai tay, còn sợ nàng chưa đủ khổ, lại không hiểu như thế nào liền xuyên qua làm cho cô phải rơi vào tình cảnh này, ông trời người chơi đã chưa còn muốn đùa giỡn cô đến khi nào.

Khôngcó cách nào để ức chế bi thương, rất ít khi khóc, lần này cũng không muốn nhịn nữa, nháy mắt lệ vòng quanh hốc mắt nhưng vẫn không rơi xuống.

“Nương tử, nàng sao vậy, đừng khóc, đừng khóc mà.” Ba đại nam nhân cho tới bây giờ đều chưa tiếp xúc với nữ nhân, liền không biết cách an ủi như thế nào, ngay cả Nhị Lang thường ngày luôn nhanh trí cũng không có cách, chỉ biết nói đừng khóc, tay chân luống cuống lau nước mắt cho nàng.

“Quần áo quan trọng như thế sao?” Tam Lang nghĩ, còn có lí do nào để nàng khóc đâu.

Đại Lang không hổ là lão đại, tương đối trấn định một chút, ngây người giống như nghĩ đến cái gì đó, bỗng dưng vỗ một cái lên đầu mình rồi nói, “ Ta thật ngốc, như thế nào không nghĩ đến, nhanh, đi lấy da thú của chúng ta đưa cho nương tử.” Nói xong liền đứng dậy làm gương chạy đi lấy trước.

Nhị Lang vừa nghe xong cũng đứng lên, khi đi còn không quên nói “Nương tử, chúng ta đi lấy, nàng đừng khóc nữa, tam đệ, đệ ở lại đây với nương tử.”

Hai người lần lượt chạy đi. Cam Đường khóc một hồi thì ưu tư phát tiết ra không ít,lại vừa nghe có vật che thân thể, nước mắt liền chậm rãi ngừng.

Tam Lang luôn ở bên cạnh nàng vừa nhìn thấy liền mỉm cười “Lần sau sẽ nói đại ca mua áo quần nhiều chút, nó khẳng định là bảo bối, nương tử có nó thì sẽ nín khóc, thật linh nghiệm.” Khuôn mặt còn dính nước mắt nhìn bộ dáng ngốc của Tam Lang, Cam Đường chỉ có thể dở khóc dở cười.

“Nương tử, nương tử, chúng ta lấy về rồi đây.” Đại Lang, Nhị Lang vừa nói vừa cầm miếng da thú đi vào, Nhị Lang vọt lên một bước xa, miệng la hét, vẻ mặt muốn tranh công.

Đem mấy miếng da thú đến trước mặt Cam Đường, nàng thật hết chỗ nói.

Như thế này làm sao tính là quần áo, da thú này được lấy ra từ trong động, có lẽ là cùng một bộ với thứ trên người của bọn họ, dùng cây mây buộc ngang hông liền xong. Hơn nữa, nhìn ba người trước mặt ít nhất cao cũng phải 1m8, mà Tiểu Đường lại là cô gái nhỏ, yếu ớt, đem một đống này mặc ở trên người, quả thật so với mặc túi ngủ còn khoa trương hơn, cái này sao nàng có thể mặc a!

Đại Lang nhìn, theo thói quen gãi đầu, cũng nhận ra rằng nương tử không thích hợp mặc bộ này.

“Đại ca, chúng ta không phải còn một miếng da nhỏ sao, đệ thấy nương tử vóc dáng nhỏ như vậy, chắc sẽ vừa thôi.”Vẫn là đầu óc Nhị Lang xoay chuyển nhanh chóng nhất.

Trải qua ép buộc, cuối cùng cũng lấy miếng da nhỏ từ trong động ra, Cam Đường nhìn cảm thấy mặc dù có chút ngắn, nhưng so với mặc túi ngủ còn tốt hơn, liền đồng ý, “ Các huynh ra ngoài đi, tôi muốn mặc quần áo.”

Ba huynh đệ mặc dù không quan tâm vì sao nương tử mặc quần áo lại muốn bọn hắn ra ngoài, có thể sợ nương tử sẽ lại khóc, liền thuận theo ra khỏi nhà tranh.

“Đại ca, chúng ta hiện tại đã có nương tử, lần sau huynh xuống núi nhớ nói cho cha biết, để cho ông ấy vui mừng.” Ba anh em sau khi ra khỏi nhà tranh, tinh thần phấn chấn lên không ít, ba người ngồi xổm ở góc tường, ngươi nói một câu ta nói một câu.

“Đó là đương nhiên, còn phải mang cha đến xem xem, chúng ta có nương tử xinh đẹp như thế nào.”Đại Lang nói.

“Đúng vậy, ta thấy nàng còn xinh đẹp hơn nương tử của Đại Tường nữa.” Nhị Lang cũng chen vào nói một câu.

“Đại ca, nhị ca, chúng ta hiện tại đã có nương tử, chúng ta có thể động phòng không?” Tam Lang nghẹn đã lâu, rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề này, đây là điều hắn muốn biết nhất.

Đại Lang khó nghĩ, hắn chỉ biết, những nam tử ở trấn trên đều đã có nương tử, đều được ngủ với nương tử của mình, dính đến vấn đề khó khăn, không tự giác lại gãi đầu.

“Ta đã nghe Đại Tường nói qua, cưới nương tử về, có thể động phòng với nàng, nghe nói rất khoái hoạt.” Nhị Lang liền muốn làm theo lời nói của Đại Tường, thời điểm vừa nghe lời này, hắn rất hâm mộ Đại Tường, hiện tại thì tốt lắm, bọn hắn cũng có nương tử, cũng có thể khoái hoạt.

“Vậy buổi tối có thể ngủ chung với nương tử sao?” Tam Lang tò mò hỏi lại.

"Khẳng định, Đại Tường cưới nương tử đã hai năm, sẽ không tính sai, ta thấy đúng như vậy." Nhị Lang đối chính mình rất tin tưởng.

"Ừhm, nhị đệ luôn luôn thông minh nhất, như vậy, buổi tối chúng ta cũng thử xem, khoái hoạt như thế nào." Đại Lang nội tâm ngứa ngáy, rất chờ mong, dù sao cũng là đại ca, trên mặt còn dữ vẻ bình tĩnh.

Nhị Lang, Tam Lang không im lặng như vậy, vừa nghe liền hưng phấn, nhất là Nhị Lang, lập tức nhảy lên lăn lộn mấy vòng, liền chạy qua ôm cây, cũng chỉ kém không hô hai tiếng.

Không có cảm giác, Cam Đường lại còn rối rắm nhìn bộ "Quần áo" trên thân, này cũng quá ngắn, da thú mặc ở trên thân, chỉ đủ ôm bộ ngực, một mảng lớn eo thon, nhỏ đều lộ ở bên ngoài, hơn nữa ở trên người, khẽ lắc lư lắc lư, động tác lớn một chút liền tuột xuống, tiểu bánh bao tùy thời có thể lộ ra ngoài.

Loay hoay nửa ngày, vẫn không có biện pháp giải quyết, hô, quên đi, coi như mặc bikini, chính mình cẩn thận một chút, sẽ không có gì xảy ra, so với không mặc còn tốt hơn. Tự mình an ủi một phen như vậy, liền không nghĩ nữa.

Giải quyết xong quần áo, Cam Đường liền chờ không được, giãy dụa một chút chuẩn bị đứng dậy, lại ảnh hưởng đến chân bị thương, đau đến nỗi nàng bật thốt kêu lên.

Cam Đường gọi một tiếng, cả ba đều tiến vào, thấy nàng ôm chân, vẻ mặt đau đớn, tâm của bọn họ liền đau, lập tức vây quanh nàng, "Nương tử, sao vậy? Rất đau à?"

"Nương tử, đừng lộn xộn, có việc gì, nói với chúng ta, chúng ta giúp nàng làm."

"Nương tử với Tiểu Khôi rất giống nhau, đều ngoan ngoãn ."

"Oa oa oa... Oa oa oa..."

Ba người một thú đứng bên cạnh Cam Đường, khua môi múa mép, nàng hoàn toàn trầm mặc, chẳng lẽ nói với bọn hắn, nàng muốn chạy trốn. Bất quá, ý niệm trong đầu hiện tại cũng đánh mất, kéo cái chân bị thương, nàng sao có thể thoát được, ba nam nhân muốn nàng làm nương tử, nàng cũng không biết nên đối mặt như thế nào, rõ ràng, giả chết quên đi.

"Ta mệt mỏi." Cam Đường bỏ lại một câu, mặt hướng vào trong người cuộn lại nằm xuống, trừ bỏ giả bộ ngủ, nàng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn được.

"Vậy để cho nương tử nghỉ ngơi, ta đi vào rừng săn bắn hươu, buổi tối chúng ta có một bữa cơm no đủ, cũng để cho nương tử bồi bổ." Đại Lang đi lấy cây cung lớn ngoài nhà tranh, tên, túi, lưng liền hướng phía trong rừng mà đi.

“Ta đem những thứ đồ săn bắn lúc trước đến nhà Đại Tường đổi nhiều gạo mì một chút, hôm nay sẽ nấu cơm cho nương tử ăn, tam đệ, đệ đừng có làm phiền nương tử.” Nhị Lang lải nhải vài câu cũng ra cửa.

Tam Lang ngay từ đầu đã ngồi cạnh Cam Đường, không nhịn được đánh giá nàng còn kém không nhìn ra cái lỗ ở trên mặt nàng, sau đó thấy nương tử cũng không nhúc nhích, lại suy nghĩ những lời Nhị Lang phân phó, không cho phép hắn làm ồn, liền lúng ta lúng túng ôm tiểu Khôi đi ra.

Cam Đường vểnh lỗ tai lắng nghe, Đại Lang, Nhị Lang đi ra cửa, Tam Lang cũng không chú ý nàng nữa, nàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, thật hận cái chân bị thương không đúng thời điểm, bằng không, hiện tại có thể thần không biết quỷ không hay mà trốn, nhưng hôm nay nhúc nhích cũng không thể, nàng cũng chỉ có thể chết tâm thôi. Không có tiếng mấy nam nhân nói chuyện, chung quanh trở nên rất im lặng, hôm nay có quá nhiều chuyện kí©h thí©ɧ, khẩn trương lâu như vậy, nàng thật sự mệt mỏi không chịu nổi, ủ rũ không chịu được, mí mắt chậm rãi cúi xuống, nàng liền ngủ.

Từng trận mùi nồng đậm làm cho Cam Đường ngạt thở mà tỉnh, vừa mở mắt ra, bên người đã có âm thanh vang lên, "Đại ca, nhị ca, nương tử đã tỉnh." Một đôi đồng tử tinh sáng ánh vào mi mắt nàng, là Tam Lang, chỉ là, ánh mắt âm u giống như sói là chuyện gì xảy ra?

Ngủ dậy đầu óc có chút hồ đồ, nhất thời liền tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, da thú chết tiệt không biết khi nào thì rớt xuống, bộ ngực khéo léo cùng nụ anh đào màu hồng tươi mới lộ ở trong tầm mắt, xỉu, lại tới nữa.

Vội vàng lôi kéo da thú, che lại ở ngực, Cam Đường trừng mắt nhìn Tam Lang, quay người lại, lấy lưng cản tầm mắt của hắn, không quan tâm hắn nữa.

Cam Đường vốn định giả chết, không quan tâm bọn hắn như thế nào, có thể nàng xem nhẹ lực hành động của nam nhân, nàng mới quay lưng đi, ngay sau đó thân mình liền bay lên không, sợ tới mức nàng bản năng bắt lấy vật có thể ổn định thân mình, phục hồi tinh thần lại vừa xem, thì ra là Đại Lang đem nàng bế lên, mà đôi tay nàng lúc này đang ôm ở trên cổ hắn, gắt gao quấn lấy, cả người dán lên ngực hắn, có thể cảm nhận được trong ngực hắn cực nóng.

Ách! Tư thế này cũng quá ái muội, nam nhân thế nào chịu được, Cam Đường buông đôi tay ra, thân mình chuyển một chút, muốn rời khỏi ngực hắn thật xa.

Đại Lang lập tức đỏ mặt, hắn chỉ cảm thấy trên thân từng đợt khô nóng, chưa bao giờ thấy nóng như vậy, xúc động muốn đem người trong ngực ôm chặt một chút, đáng tiếc Cam Đường rất nhanh liền rời ra, nội tâm hắn không khỏi có chút buồn bã mất mát.

"Nương tử, ta cũng muốn ôm." Nhị Lang xông lên, một tay kéo Cam Đường bế qua, ôm vào trong lòng.

Đem nàng làm món đồ chơi a! Cam Đường không chịu nổi bọn hắn đổi tới đổi lui như vậy, hai hàng lông mày dựng thẳng, mắt trừng tròn xoe.

"Nương tử đừng nóng giận, ta ôm nàng đi ăn cơm." Nhị Lang căn bản không để ý sự tức giận của nàng, cười hì hì ôm nàng ra nhà tranh, Đại Lang, Tam Lang theo sau đi ra.

Vừa ra nhà tranh, Cam Đường liền tức giận, mắt châu ngọc nhìn tới nhìn lui, đánh giá chung quanh, muốn chạy trốn, phải hiểu biết rõ ràng hoàn cảnh bốn phía.

Liếc mắt một cái, bốn phía trừ bỏ cây vẫn là cây, đều là cây đại thụ che trời, rậm rạp nhìn không tới đỉnh, cây râm mát che đậy bầu trời, hơi có chút cảm giác âm u. Nội tâm Cam Đường càng thêm bất an, nhìn mảnh rừng rậm to lớn này, hy vọng thoát khỏi của nàng càng thêm nhỏ bé. Nội tâm nàng rầu rĩ, cho nên mọi thứ chỉ nhìn qua vài lần, trừ bỏ vị trí gian nhà tranh, bên cạnh còn có dựng một gian nhà nho nhỏ, Đại Lang đang từ bên trong đi ra, trong tay bưng một bát lớn hương thịt bay bốn phía, nghĩ đây hẳn là phòng bếp, trừ cái này, không có cái khác nữa.

Thời điểm Cam Đường nhìn chung quanh, Nhị Lang đã ôm nàng đi đến mảnh đất trống trải trước nhà tranh, ở một cái cọc cây rất lớn ngồi xuống, trên đó bày một bát thịt cùng một chén cơm, ba bát cháo, không còn gì nữa.

Nhị Lang sau khi ngồi xuống, cũng không có ý tứ buông Cam Đường ra, như cũ làm cho nàng ngồi ở trong ngực hắn, đưa tay cầm bát cơm, "Nương tử, bát cơm này cho nàng ăn."

"Để ta xuống, nhanh lên để ta đi xuống." Cam Đường thật sự không quen ngồi trong ngực nam nhân ăn cơm, không khỏi giãy dụa đứng lên, nàng chỉ là bị thương ở chân, thế nào cần người ôm, xem nàng như tiểu hài tử a!

Giãy dụa không có kết quả, ngược lại phía sau mông như có vật gì đó ghồ lên, ma sát.

Ban đầu Cam Đường còn không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ thấy khó chịu, liền dừng lại giãy dụa, sau khi yên tĩnh, trong nháy mắt nàng liền hiểu được, mặt liền ửng hồng, tuy rằng nàng không có kinh nghiệm ở phương diện này, vì là người hiện đại, trừ bỏ ngu ngốc, năng lực kém, là nữ nhân trưởng thành đều biết chuyện gì xảy ra.

Loại tình huống này làm cho Cam Đường sợ tới mức không dám lộn xộn, mặt liền đỏ lên, đôi tay siết lấy da thú trên thân, hoàn toàn hóa đá!