Chương 19: Phòng Tuyến

Edit:Miho

Sáng sớm ngày tiếp theo, cả người Cam Đường mồ hôi ẩm ướt mà tỉnh lại, quả nhiên là ba huynh đệ chen chúc bên cạnh nàng, bị sức nóng như vậy thiêu lên, làm sao có thể không có mồ hôi ướt đẫm.

Đương nhiên không ngoài ý muốn, ba người đều đắp "Lều trại", mỗi ngày đều thấy chuyện như vậy, nàng phải tập cho là thường xuyên, trừ bỏ tai nóng có chút xấu hổ, sẽ không ngạc nhiên như mấy ngày đầu nữa.

Cam Đường giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời đã lộ ra ánh bình minh, sáng sớm gió có chút lạnh, đối với nàng mà nói, đứng ở cửa sổ thổi bỏ khí nóng đầy người, mới là hưởng thụ lớn nhất lúc này.

Trong phòng tiếng ngáy rất nhẹ, Cam Đường cẩn thận ngồi xuống, đẩy ra cánh tay ở trên lưng nàng, "Lều trại" ở phía trước, nàng nhẹ nhàng hoạt động, muốn đi ra, đi đến bên cửa sổ có gió thổi.

Nàng tận lực làm rất nhẹ nhàng, có thể do động tĩnh, "Lều trại" tự nhiên biến hóa, trở nên càng lớn, dùng lực chọc vào nàng, phía sau "Lều trại" Nhị Lang còn nhảy nhảy như vậy, thật sự là đòi mạng.

Có lẽ động tĩnh của nàng vẫn kinh động bọn hắn, Đại Lang xoay thân vài cái, đã tỉnh, mở mắt ra thấy nương tử ngồi ở chỗ kia.

Cam Đường cũng phát hiện Đại Lang đã tỉnh, tầm mắt liền di qua, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, nàng không biết là nóng vội hay là xấu hổ, mặt hồng hồng, ánh mắt có chút mơ hồ, lộ ra vô tội không biết làm sao, Đại Lang nhìn vài lần, chiến sĩ dựng đứng càng thẳng thắn phát ra hưng phấn, ra sức hướng lên trên.

Đại Lang rất nhanh cảm giác được, tựa hồ làm cho nương tử xấu hổ, thấy tầm mắt nàng tránh đi, hắn xoay người, đưa lưng về phía nương tử ngồi dậy.

"Ta... Ta đi nấu điểm tâm." Nội tâm Đại Lang nóng lòng, nhớ tới lời nói của nương tử tối hôm qua, hắn không dám lỗ mãng, chỉ có thể giả bộ làm việc, lánh đi ra ngoài.

Cam Đường nhìn thân ảnh chạy trối chết của Đại Lang, nội tâm có một tia áy náy, ba người bọn hắn khăng khăng một mực đối tốt với nàng, mà nàng lại làm bọn hắn khó chịu, có lẽ chính mình nên dũng cảm, dũng cảm, có thể vượt qua phòng tuyến này.

Không thể, không thể, Cam Đường ý thức bảo hộ lập tức ngẩng đầu, nàng dùng sức lắc đầu, đem ý tưởng này bỏ đi, cho dù tâm lý có thể nhận, sinh lý không thực sự cho phép a.

Cam Đường cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, cái đầu thật sự nhỏ, các phương diện khác còn chưa phát dục, không khác gì học sinh tiểu học bình thường, cứ như vậy còn bị ba nam nhân áp chế, không phải tìm chết sao.

Thời điểm Cam Đường nghĩ đông muốn tây muốn, Nhị Lang, Tam Lang cũng xoa mắt tỉnh lại, hai thân ảnh liền chạy trối chết, tất cả đều lấy cớ tránh đi.

Xin lỗi cũng không có biện pháp, nội tâm Cam Đường nói thầm một câu, đứng lên đi đến bên cửa sổ, thấy Tiểu Khôi trong góc sáng quay đầu nhìn nàng một cái, rồi mang theo cái đuôi chuồn ra nhà tranh.

Tới lúc ăn xong bữa sáng, ba huynh đệ không được tự nhiên, trong đầu trong mắt đều quay quanh một ý niệm.

"Nương tử, ăn sáng xong, ta mang nàng xuống núi, tìm thầy thuốc nhìn chân đi." Đại Lang nói.

"Đúng vậy, ta cũng đi, giúp một tay." Đây là Nhị Lang.

"Ta cũng đi, tìm thầy thuốc tốt hỏi một chút." Tam Lang còn chưa nghĩ thông vấn đề tối hôm qua.

Phốc, khụ khụ khụ... Cam Đường muốn phun cháo nhưng lại nuốt xuống. Này, này sao được, nội tâm nàng rất rõ ràng, cái chân đi đường không thuận tiện thôi, căn bản không có gì, tĩnh dưỡng mấy ngày là được, nếu tìm thầy thuốc xem, không phải vạch trần lời nói dối tối hôm qua sao, chính yếu vẫn là, nếu việc này bị phát hiện, nàng tìm cớ gì để chống chế đây.

"Nương tử, nàng ăn từ từ thôi." Nhị Lang thấy nàng ho mãnh liệt, đi lên vỗ lưng giúp nàng thuận khí.

Nửa ngày Cam Đường mới hoãn lại được, cự tuyệt nói: "Ta không xuống núi."

"Vì sao, nương tử, chân nàng đau, tìm thầy thuốc xem có thể khỏi nhanh chút." Đại Lang không hiểu.

"Có thương tích liền chữa được, có thể kéo cũng kéo đi." Nhị Lang đáp một câu.

Cam Đường nóng nảy, trong não liều mạng suy nghĩ muốn mượn cớ: "Ta... Ta..." Ta nửa ngày, linh quang chợt lóe, vội nói: "Quần áo ta bị rách như vậy làm sao xuống núi, không bị người cười chết sao."

Đêm đó ở trên núi trời tối, quần áo cùng váy bị rách vài chỗ, tuy rằng mặc không thể che hết, cũng làm cho người ta có cảm giác rách rưới, chỉ có thể làm lá chắn.

Ba huynh đệ nghe xong nhìn về phía quần áo của nàng, quả thật rách mấy chỗ, bọn hắn không thèm để ý, nhưng nương tử sợ dọa người, bọn hắn cũng đã hiểu.

"Hình như bị rách chút, ngày thường ta xuống núi, ăn mặc rách rưới, giống như là ăn mày, nương tử mặc như vậy xuống núi, quả thật không tốt." Đại Lang cau mày quan sát một phen, cảm thấy nương tử nói cũng đúng, nói xong, nội tâm còn suy nghĩ, nên nhanh chóng mua cho nương tử một bộ mới nữa.

"Nếu như vậy, hôm nay không đi nữa, có quần áo mới thì mang nương tử xuống núi." Nhị Lang muốn cùng đại ca nhất trí, trước tiên mua quần áo mới cho nương tử đã.

"Đại ca, ăn mày là gì, vì sao đều rách rưới." Tam Lang cái gì cũng không hiểu, liền hỏi.

Đại Lang bù đầu, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Nhị Lang lại trực tiếp lên tiếng: "Không quan tâm cái đó, dù sao nương tử cũng không xuống núi, đại ca huynh đi trấn trên xem đi, mua quần áo mới cho nương tử, như vậy nương tử có thể thay quần áo rách."

"Hôm nay không thể đi, mặt trời lặn đi săn thú, hôm nay đi xem bẫy, được con gì mang xuống núi bán." Đại Lang nhớ tới vấn đề, trong phòng bếp không còn thịt, nếu không đi săn thú, không còn gì để ăn.

"Như vậy cũng được, săn thú mới là việc chính, Nhị Lang huynh cũng đi đi, cùng đại ca đánh nhiều một ít, có thể bán được thêm nhiều bạc." Cam Đường tạm thời thoát nạn, thúc giục bọn hắn đi nhanh, bọn hắn đi rồi, nàng mới có thể suy nghĩ lần sau tìm cớ gì để cự tuyệt xuống núi.

Đại Lang, Nhị Lang suy nghĩ lời này cũng đúng, hơn nữa Đại Lang xuống núi đi trấn trên bán da thú, con mồi, được nhiều bạc như vậy, nghĩ đến, hưng phấn lại nổi lên: "Đi, nghe nương tử."

Ngày xưa Nhị Lang cũng thường xuyên theo đại ca đi săn thú, nếu đại ca cùng nương tử đều nói như vậy, hắn đương nhiên không ý kiến, đứng dậy đi theo Đại Lang, phân phó một câu: "Tam đệ, nương tử giao cho đệ, chiếu cố tốt cho nàng."

Nói xong hai người đi vào phòng bếp cầm cung tiễn, giỏ, hướng trong rừng đi.

Đại Lang, Nhị Lang đã đi, Tam Lang thu thập bát đũa xong, liền vào nhà tranh, chui vào bên cạnh nương tử, cầm lấy quyển sách buộc chỉ thư, lấy lòng nói: "Nương tử, mấy ngày chưa dạy ta biết chữ, hiện tại nàng dạy ta đi."

Cam Đường nhìn hắn như cục cưng ngoan, ngươi khen ngợi vẻ mặt của ta, không khỏi liền vui mừng, lấy quyển sách trên tay hắn: "Tốt, ta dạy huynh."

Tam Lang thấy nương tử cười nhe khóe miệng, thấy mình lấy lòng không uổng phí, càng thêm dũng cảm, ngày thường không thích đi học, giờ thay đổi còn thật sự thích học.

Cam Đường bị Tam Lang quấn quít dạy một hồi lâu. Thẳng đến trưa, lúc này, Đại Lang, Nhị Lang bọn hắn còn chưa trở về.

Cam Đường mặc dù không biết bây giờ là tháng mấy, cảm thấy không khí hôm nay không sai biệt lắm chắc là giữa hè, ngày buổi trưa nắng nóng, nhà tranh phơi nắng nóng như trong l*иg hấp, hơn nữa mồ hôi còn ra đầy người, như trong lò nướng, chỉ cảm thấy cả người thật khó chịu, không thoải mái.

Suy nghĩ từ khi đến đây đến bây giờ, không sai biệt lắm cũng phải một tháng, một lần nàng cũng chưa tắm qua, lại gặp thời tiết oi bức như vậy, nàng cảm thấy chính mình sắp thành thịt thối, ba huynh đệ bọn hắn tính trí dạt dào đối với nàng như vậy, sờ sờ liếʍ liếʍ, chẳng lẽ không biết bẩn, không biết thối sao.

Nội tâm càng suy nghĩ bẩn, thối, trên thân lại càng khó chịu, cả người đều ngứa, hiện tại nếu có thể tắm rửa một cái thì thật tốt.

Nghĩ nghĩ nàng liền làm như vậy, thừa dịp Đại Lang, Nhị Lang chưa trở về, hỏi Tam Lang một chút, nàng cảm thấy, Tam Lang dễ lừa gạt, bảo hắn chỉ cho nơi có suối nước, hắn sẽ không nghĩ đến phương diện tắm rửa đi.

"Huynh có biết, trong núi chỗ nào có nước?" Cam Đường vòng quanh lên tiếng hỏi Tam Lang.

Tam Lang ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, không nghĩ ngợi nói: "Rất nhiều nơi có nước, nhưng ta chỉ biết có hai nơi."

"Hai nơi chỗ nào?" Nội tam Cam Đường vui mừng, truy hỏi.

"Một chỗ ở trong phòng bếp, còn một chỗ ta không thể nói rõ, ta chỉ biết đi tới đấy, không biết nói như thế nào." Tam Lang nhìn nàng trả lời.

Cam Đường nhất thời hắc tuyến, xem ra nàng không nên tìm quả hồng mềm mà nhéo, hắn là tên lừa gạt, có thể hắn cùng người ta không ở cùng một cái kênh, muốn lừa gạt nhưng chưa vào tay.

Quên đi, quên đi, yêu cầu không thể cao như vậy, Cam Đường không biết làm sao, chỉ có thể hỏi: "Vậy huynh có thể mang ta đi tới nơi có nước được không?"

Nước hang trong phòng bếp không đủ tắm rửa, nàng cũng không thể ở phòng bếp tắm rửa, nếu đang tắm rửa, Đại Lang, Nhị Lang bọn hắn trở về, không muốn gặp chuyện không may, không còn cách nào khác, chỉ có thể làm cho Tam Lang mang đi, đến đấy, nghĩ biện pháp đuổi hắn đi.

Tam Lang nghe xong, cũng không nghi hoặc, bỏ quyển sách lại, liền mang nàng ra khỏi nhà tranh, đi vào trong rừng.

Chân Cam Đường còn không phải rất tiện lợi, đi thong thả, triền núi không có nhiều ngã rẽ, đi đại khái hai khắc, có thể nghe thấy tiếng nước truyền tới.

Cam Đường vừa nghe hứng thú phấn khởi, rốt cục có thể tắm rửa một cái, thật vui vẻ, không khỏi cước bộ nhanh hơn.

"Nương tử, ngay phía trước, bên kia có nước, ngày thường chúng ta đều đến đây lấy nước trở về." Tam Lang đi phía trước dẫn đường, nghe được tiếng nước quay đầu nói với nàng.

"Nga." Cam Đường không yên lòng nói một câu, nội tâm đã có chủ ý, suy nghĩ nên tìm cớ gì đuổi Tam Lang đi.

Hai người lại đi một đoạn đường ngắn, qua mấy cây đại thụ tráng kiện, nước suối róc rách liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cam Đường nhìn nhìn, đây là một chỗ nghiêng của vách núi, nước suối từ trên vách núi chảy xuôi xuống dưới trong suốt, một đường uốn lượn xuống, tụ tập ở dưới thành một cái đầm bích nước, không biết nước sâu bao nhiêu, cái đầm cũng không phải rất lớn, nhưng cũng đủ chứa mười mấy người xuống nước.

Hơi nước mát lạnh đập vào mặt, Cam Đường mừng rỡ tâm ngứa ngáy, trên mặt lại nghiêm trang nói: "Ta có chút đói bụng, huynh có thể giúp ta hái chút trái cây đến đây không?."

Trên đường đi nàng không thấy trái cây, muốn hái trái cây, khẳng định phải đi tới nơi khác, thời gian như vậy chắc là đủ để nàng tắm rửa một cái thật tốt.

Tam Lang nghe xong phân phó của nàng liền đi, thẳng đến bóng dáng của hắn biến mất, Cam Đường mới dám thoát quần áo, tiết khố, đi vào trong đầm nước.

Nước suối mát lạnh lạnh lẽo, nàng đi vào đánh chiến, oa, quá sung sướиɠ.

Ở đây không có người, rốt cục nàng có thể thoải mái tắm rửa, nàng quả thực thoải mái muốn ca hát.

Thời điểm nàng đang thoải mái chà xát xoa bóp, tiếng bước chân chợt truyền đến, tiếp theo là âm thanh Tam Lang: "Nương tử, ta đã trở lại."