Chương 13: Triền Miên

Edit: Miho

Cam Đường giãy dụa không hiệu quả, Đại Lang ép nàng chặt chẽ, tay chân không thể nhúc nhích, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.

Nội tâm Đại Lang kích động, muốn chiếm lấy nương tử, không cho nàng đi, hắn không có kinh nghiệm, chỉ biết dùng miệng ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, liều mạng mυ"ŧ vào, trên tay không ngừng xoa nắn nhũ hoa đỏ mềm mại, lại không biết giữ lấy như thế nào, chỉ biết là làm như thế, nội tâm khí nóng càng mạnh, dục hỏa thiêu đốt, hạ thể cứng rắn dựng thẳng lên, để ở hạ thân thân thể mềm mại trong ngực.

Tránh thoát không được, Cam Đường không biết phải làm sao đành dừng động tác, an tĩnh lại, nàng cũng cảm giác được, Đại Lang hoàn toàn không có kinh nghiệm phương diện này, thủy chung không biết cửa mà vào.

Hẳn là không biết, ý tưởng này làm cho thần kinh căng thẳng của nàng lơi lỏng một ít, không giãy dụa, chỉ yên tĩnh nằm.

Đại Lang cảm giác người ở dưới thân không giãy dụa, nội tâm yên ổn không ít, động tác cũng chậm rãi mềm nhẹ, bắt đầu học giống hôm ở phòng bếp, dùng đầu lưỡi liếʍ môi của nàng, cảm giác như vậy có một tia ngọt ngào, bàn tay xoa nắn cũng ôn nhu rất nhiều.

Cam Đường cũng không phải đầu gỗ, hơn nữa cũng không phải chán ghét người này, hắn ôn nhu liếʍ liếʍ, nàng chậm rãi cảm giác được ngứa ngứa, có chút lâng lâng, hai tròng mắt muốn nhắm lại, chính mình cũng không chịu được khống chế đáp lại, đôi môi khẽ mở một đường, khi hắn liếʍ qua, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi đυ.ng chạm, tự nhiên mà dây dưa.

Trong miệng mềm mại cùng triền miên, tri giác toàn thân Cam Đường bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, nhũ hoa đỏ hồng như anh đào dần dần lớn ra, cứng rắn thành một điểm tròn nhỏ, đỉnh ở giữa tay hắn, dụ hoặc hắn, cứng rắn nổi lên từng trận tê dại, tê dại không ngừng bập bềnh thoát ra, trên thân của nàng có chút nóng lên.

Không thể, không thể, trong não Cam Đường một tia lý trí hò hét, âm thanh nhỏ thật nhỏ như vậy, căn bản không đối kháng được phản ứng thân thể cùng đáy lòng nổi lên hư không, loại hư không ngứa ngứa như xuân dược, có thể ăn mòn ý chí con người, nàng bị ý niệm trong đầu cuốn lấy, không muốn dừng lại.

Tiếng thở dốc của hắn ở bên tai, âm thanh này như trêu chọc phiêu đãng, thân thể của nàng trở nên mềm mại vô lực, khí nóng trong người lan tràn xuống hạ thân, nội tâm ngứa ngáy, như muốn thoát ra khỏi không khí.

Khoảnh khắc lời lẽ thoát ra, miệng nàng bật nhẹ thở dài như rêи ɾỉ, âm thanh gây xích mích thần trí của nàng, chính nàng giật nảy mình, làm sao lại có thể phản ứng như thế này, nàng bất lực cảm thấy bàng hoàng.

"Nương tử, nàng đừng đi, ta muốn nàng." Âm thanh Đại Lang trầm thấp, lẩm bẩm, hắn không muốn nàng đi, cũng không thể để cho nàng đi.

"Không..." Cam Đường vô lực chống cự, nàng giãy dụa, nàng không thể, một nữ nhân làm sao có thể đồng thời cùng ba nam nhân, không thể, rất dâʍ đãиɠ.

Môi lại bị che lại, Đại Lang tựa hồ cảm thấy, chỉ có thể làm như vậy nương tử mới buông tha ý niệm, vừa mới sống chết giãy dụa như vậy, nay lại mềm mại như bông, tiếp tục vài lần, nương tử nhất định hồi tâm chuyển ý.

Tình triều Cam Đường đã sớm bị trêu chọc, lại hôn nàng như vậy đã không có gì chống cự, chỉ quấn quanh mυ"ŧ vào, nhu tình hãm sâu triền miên.

Thời điểm Cam Đường muốn xỉu, Đại Lang lui ra, dọc theo cổ nàng chậm rãi đi xuống liếʍ mυ"ŧ, một chỗ lại một chỗ, người đơn thuần hơn nữa cũng sẽ có bản năng, hắn dần dần thoát ly trúc trắc, một đường hôn thẳng đến nụ anh đào màu hồng.

Ngón tay vuốt ve, đầu lưỡi nhẹ liếʍ, mυ"ŧ vào, hai viên hồng hồng nhẹ nhàng run run, yết hầu nàng khống chế không được rêи ɾỉ, Đại Lang cảm giác nàng vui vẻ, ở hai bên nhũ hoa lưu luyến xoa nắm, tràn đầy hương vị ngọt ngào, bỗng nhiên nghĩ đến lúc mới đem nương tử trở về khi đó, bọn hắn còn suy nghĩ không biết tư vị hai viên hồng hồng là như thế nào, rốt cục hắn cũng được nếm thử, tư vị này làm cho người ta muốn ngừng mà không được, sau này nhất định phải nói với bọn họ, không có gì có thể so sánh hương vị ngọt ngào của hai viên này.

Đôi tay Cam Đường muốn thoát khỏi áp chế của hắn, nhưng không có giãy dụa, ngược lại lại tự mình nắm lấy đôi tay hắn, đầu ngón tay sờ lên cơ bắp của hắn, một loại vui thích mà tư vị lại như nước đánh úp lại, tay nàng run nhè nhẹ.

Dường như tất cả đã hoàn toàn không khống chế được, Đại Lang lời lẽ bình thường, chậm rãi uốn lượn xuống, vạt áo của nàng gần như rộng mở, thân hình mềm mại trắng noãn ở dưới ánh trăng phiếm ánh sáng nhu hòa, so với vật gì cũng dụ hoặc, hắn muốn đem nàng một ngụm nuốt, hơn nữa hắn cũng làm như vậy.

Theo lời lẽ của hắn một đường kéo dài xuống, trong lòng nàng hò hét càng ngày càng vang, không thể, không thể... Không thể không khống chế được, không thể...

Quanh thân hai người cuồn cuộn tăng vọt, chỉ chờ kích liệt mà nổ tung, đem tìиɧ ɖu͙© hai người cố gắng, toàn bộ bốc cháy.

Nàng cảm giác nguy hiểm càng bước tới gần, nàng bất lực muốn giãy dụa, đào thoát, cũng không có một tia khí lực.

Ai tới cứu ta, ai tới cứu ta.

Cam Đường sức lực hư vô mờ mịt, bởi vì thân thể cùng tâm của nàng đã muốn hãm sâu, trầm luân.

Ông trời tựa hồ thấy nàng hò hét bất lực, xa xa truyền đến tiếng gọi yếu ớt: "Nương tử... Nương tử..."

Âm thanh càng ngày càng gần, còn có một đạo âm thanh khác: "Đại tiểu tử, nhị tiểu tử... Đại tiểu tử, nhị tiểu tử."

Âm thanh này, giống như tia chớp đánh lên nội tâm Cam Đường: "Không, buông ta ra." Nàng gầm nhẹ, cùng với thân thể giãy dụa muốn thoát ra.

Thân thể Đại Lang cũng khống chế không được, hắn không muốn buông nàng ra, cũng không thể buông ra nàng.

"Buông ta ra, cha ngươi đến đây, mau buông tay." Tay Cam Đường muốn xô đẩy hắn.

Tiếng cha cuối cùng lọt vào tai Đại Lang, hắn cứng lại, dùng hết khí lực toàn thân, thân xác lui về phía sau, Cam Đường thoát ra áp chế của hắn, nàng cuống quít ngồi dậy, đem vạt áo khép lại, tìm được cành cây duy nhất không bị gãy, bắt lấy nó, dùng bàn tay bao vây gắt gao quanh chính mình, quay đầu nhìn về phía Đại Lang, thấy hắn đem mặt chôn trong bụi cỏ, không làm hành vi xúc động gì, nội tâm thoáng yên tâm xuống.

"Ta ở đây, ta ở đây..." Cam Đường cao giọng gọi lên, nàng biết, bây giờ không có biện pháp thoát khỏi nơi này.

Âm thanh Cam Đường đưa người tìm tới, ánh lửa sáng lên, Tam Lang lập tức chạy đến bên người bọn họ sốt ruột nói: "Mọi người không có việc gì đi."

Cam Đường cúi đầu nhìn mắt Đại Lang, hắn trầm mặc, không hề động: "Không có việc gì, chỉ là ta bị ngã." Cam Đường cúi đầu nói một câu.

"Nương tử, nàng không thể chạy loạn nữa, muốn gϊếŧ chúng ta mà." Tam Lang nhẹ nhàng thở ra, trong lòng khổ sở muốn khóc, cái gì cũng không làm tiếp, ôm lấy nàng.

"Không cần tiếp tục nữa, đưa trở về." Lang cha thấy các con như thế, lập tức quát lớn 1 tiếng, ngăn Tam Lang lại muốn ôm nữa.

Lúc này Đại Lang đứng lên xoay người, đưa lưng về phía nàng ngồi xuống dưới, nặng nề nói: "Ta cõng nàng đi xuống."

Cam Đường không hề động, nàng do dự, vừa mới như vậy, hắn nhất định khó chịu muốn chết, giờ ở trên lưng hắn nữa, không biết hắn còn chịu đựng được không.

"Đi lên." Đại Lang cúi đầu, thanh âm rất buồn.

Cuối cùng, Cam Đường vẫn bị Đại Lang cõng xuống núi, trở lại gian nhà tranh, qua một hồi, Nhị Lang cũng trở lại, nhìn thấy nàng cũng kích động không thôi, xông lên muốn ôm nàng, lại bị Lang cha cho một quyền.

"Các ngươi theo ta ra ngoài ngủ, ai cũng không được bước vào một bước, sáng mai, ta mang vị cô nương này xuống núi." Lang cha tính khí cũng rất cố chấp, đã nhận thức việc gì, không dễ dàng thay đổi, cho dù hắn có thể nhìn ra, mấy tiểu tử rất để ý cô nương này, hắn vẫn không thể lưu nàng ở lại.

"Không, cha..."

"Cha..."

"Van cầu cha..."

Lang cha không nhìn phản kháng của mấy tiểu tử, mỗi người một cước, đá bọn hắn ra nhà tranh, ngoài phòng liên tiếp tiếng ồn ào, thật lâu không có bình ổn lại.

Trong phòng chỉ để lại một mình Cam Đường, vốn đêm nay nàng không cần lo lắng ba huynh đệ quấy rầy nàng, nhưng nàng vẫn không ngủ được, lại một đêm mất ngủ.