- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhà Bên Có Sói
- Chương 11
Nhà Bên Có Sói
Chương 11
Mình chỉnh lại đại từ nhân xưng một chút cả nhà nhé Nghe cho nó Việt hơn :X… Cả nhà thông cảm cho mình :”>
Sáng sớm thứ hai, Tần Tiểu Mạn vọt tới phòng Cố Lãng, không ý tứ nhảy lên người ai đó vẫn còn đang trùm chăn ngủ “Cố Lãng, Cố Lãng, dậy dậy, dùng con mắt đàn ông của anh nhìn xem, em mặc đồ này nhìn như thế nào?”
Con mắt đàn ông? Cố Lãng nheo nheo mắt, dựa vào đầu giường ngồi dậy. Mới sáng sớm tinh khí trong người anh rất mạnh, vội lấy chăn che nửa phần dưới bắt đầu ngọ nguậy. Nhìn rõ Tần Tiểu Mạn, nhất thời kinh ngạc.
Một chiếc váy dài màu trắng đính cườm, chân đi đôi tất màu nâu nhạt cùng giày cao gót, mái tóc đen dài bóng mượt xõa xuống hai vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khiến người khác yêu thích. Cổ áo chữ V làm mơ hồ ẩn hiện một đường rãnh.
Tần Tiểu Mạn trước mặt anh đảo qua đảo lại một vòng. “Thế nào?”
Mặc quần áo? Cố Lãng âm thầm cười nhạo, đàn ông thích nhất phụ nữ không mặc gì. Ho nhẹ một tiếng. “Cũng được, hôm nay có chuyện gì quan trọng sao?” Tần Tiểu Mạn chính là kiểu con gái tiêu chuẩn, thường không phải đi làm sẽ ở nhà nghỉ ngơi.
Tần Tiểu Mạn đắc ý hếch mặt lên. “Em hôm nay đi xem mắt. Đối tượng là bác sĩ du học từ nước ngoài về!”
Cố Lãng ngực bỗng dưng nhói lên một cái, chế nhạo nhìn cô. “Con gái không ai nhìn đến mới phải đi xem mắt, đắc ý cái gì?”
“Anh mới không ai nhìn đến!” Tiểu Mạn phản bác, cúi người kéo anh, “Dậy đi, mẹ bảo anh lái xe đưa em đi!”
Cô dựa vào rất gần, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi Cố Lãng khiến anh rất muốn, rất nhớ lúc ôm chặt cô vào lòng. Nghĩ như vậy, anh không khỏi giang tay ôm lấy thắt lưng của cô, đặt cô gần như nằm úp sấp trong lòng.
“Lo cho cháu trai của tôi trước có được không?” Ngoài cửa, Tần mẹ lớn giọng cắt ngang chuyện tốt của ai đó.
…
Trên đường lái xe, Cố Lãng phiền muộn muốn thổ huyết. Vì sao dì lại bắt anh phải cùng đi theo từ đầu tới đuôi, là tài xế, hay là cu li? Còn phải chịu cái ô danh “Quấy rối tìиɧ ɖu͙©” nữa.
“Mẹ làm gì vậy?” Tần Tiểu Mạn che ngực, lần thứ hai tránh né ma trảo của Tần mẹ.
“Mẹ là muốn tốt cho con!” Tần mẹ mạnh mẽ giật tay Tiểu Mạn ra, kéo kéo áo lông cừu khoác ngoài của cô xuống, để lộ ra non nửa bầu ngực sữa trắng như tuyết của cô. Qua kính chiếu hậu, Cố Lãng chỉ thấy toàn thân lập tức bức bối, khó chịu.
“Tốt, cứ như vậy, không được nhúc nhích.” Tần mẹ vừa mới uy hϊếp lại lập tức thay bộ mặt tươi cười, hòa nhã, “Mẹ cũng không phải bà già phong kiến. Người ta từ nước ngoài về, chúng ta cũng nên bắt chước người phương Tây cởi mở a! Mẹ già rồi, con còn trẻ, phải lợi dụng tài nguyên của bản thân nha!” Cố Lãng kinh hãi nhìn tay Tần mẹ bắt đầu di chuyển xuống dưới. “ Ha ha, không sai mà, là cỡ C, mẹ ngày nào cũng để ý con mà!”
“Mẹ!” Tần Tiểu Mạn mặt đỏ bừng, phẫn nộ kháng nghị. Thực sự là già mà không kính, già mà không kính a!
Cố Lãng nghiến răng, bà dì này, dám để con gái mình đi câu dẫn người ta sao?
“Lãng Lãng, cháu xem, vòng một của Tiểu Mạn nhà ta rất ổn có phải không?” Tần mẹ tự nhiên cười nói.
Cố Lãng mặt đen xì, hít thật sâu. Bình tĩnh, phải có trên có dưới, đối phương là trưởng bối. Đè nén hồi lâu mới mở miệng “Đúng vậy ạ.” Tất nhiên là đúng! Cố Lãng tư tưởng lúc này bay tới đêm hôm Tiểu Mạn uống say, anh giúp cô uống thuốc, cả người Tiểu Mạn dán vào người anh, chỗ đó mềm mại mê người, khiến anh bị lửa nóng thiêu đốt. Cố Lãng có chút nghi ngờ, làm thế nào lúc đó mình lại quân tử không hề đυ.ng đến cô được nhỉ?
Tần mẹ tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nín nhịn của Cố Lãng, đắc ý, cái đám con nít, dì thế nào lại không hiểu ngươi? Ngươi chẳng qua cũng nằm trong lòng bàn tay Tiểu Mạn nhà ta rồi. Mối thông gia này, ta cũng quyết định rồi! Cho tức chết cái bà già bất tử nhà ngươi!
…
Trong quán cà phê ấm áp, Cố Lãng cùng Tần mẹ ngồi ở trong góc, không chớp mắt nhìn đôi nam nữ ngồi ở bàn bên kia.
Cái gì là bác sĩ tu nghiệp ở nước ngoài? Nhã nhặn lịch sự? Đeo kính mắt dày như vậy, dáng người gầy yếu như vậy…. Cố Lãng ác ý đánh giá.
Anh ức nghẹn không nói nên lời. Ý của Tần cha anh hiểu rõ, nếu anh không thể chung tình thì tuyệt đối không được quấy rầy cuộc sống của cô. Đối với Tần Tiểu Mạn, anh rất thích cô, có điều, hình như vẫn chưa đủ để vì một cái cây mà buông tha cả rừng rậm. Nhưng, cứ như vậy đứng xa nhìn cô cùng người khác nói cười, anh đố kị muốn chết.
…
Tần Tiểu Mạn có chút phiền muộn, đối phương nói cái gì, cô hoàn toàn không nghe.
Người con trai trước mặt uống một ngụm cà phê cho nhuận giọng, đột nhiên nắm lấy tay cô đang để trên bàn. Có chút kích động đẩy gọng kính trên mũi, “Tần tiểu thư, chúng ta kết hôn nhé!”
Tần Tiểu Mạn gần như nhảy dựng lên, quá cởi mở rồi, chưa nói mấy câu đã cầu hôn sao? Cô vội vã từ khϊếp sợ chuyển sang vẻ ngượng ngùng, rụt rè!
“Tần tiểu thư, tôi thích mẫu con gái dịu dàng. Tần tiểu thư rất phù hợp với hình tượng vợ hiền trong lòng tôi, tôi nghĩ, chúng ta nhất định là một đôi trời sinh.” Người kia dõng dạc.
Tần Tiểu Mạn hoảng, dịu dàng? Coi như xong, cô bất động thanh sắc, muốn rút tay về lại bị người kia túm chặt lấy không buông.
Cố Lãng thực sự tức giận, quên luôn Tần mẹ đang ngồi đó chứng kiến, đẩy ghế đứng lên đi qua, túm lấy cổ tay Tiểu Mạn kéo ra ngoài.
Tiểu Mạn ra sức giãy giụa lại bị người nào đó áp sát lên cửa xe.
“Như vậy là không lễ phép!” Tần Tiểu Mạn trách móc, “Mẹ em còn đang ở trong kia!”
“Muốn gì?” Cố Lãng nặng nề nói, “Muốn gì mà lại đòi yêu loại đàn ông như vậy?”
“Không cần anh lo!” Tần Tiểu Mạn đẩy anh ra, có điều, sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, cô không mảy may lay động được anh, trái lại còn bị anh áp sát hơn nữa.
“Bỏ đi.” Tần Tiểu Mạn khó thở, đỏ mặt giãy giụa.
Cố Lãng lần này không chút do dự, đặt môi lên đôi môi mà anh mơ ước đã lâu.
Tần Tiểu Mạn toàn thân căng thẳng, quai hàm ngậm chặt. Nước mắt ấm ức lưng tròng, anh không thích cô, sao còn làm như vậy…
Cánh tay Cố Lãng ôm chặt lấy cô, gần như muốn bẻ đôi thắt lưng cô ra, Tần Tiểu Mạn dần dần khó thở, không khỏi hé miệng cố gắng nuốt lấy không khí lại bị đầu lưỡi người nào đó có cơ hội đi vào dò xét, tham lam cuốn lấy từng chút từng chút đinh hương, mạnh mẽ kéo vào trong miệng.
Anh biết rồi, anh yêu cô!
Công thành đoạt đất thành công, chỉ còn lại những xung động mãnh liệt trào tới. Khi anh buông đôi môi mềm mại ướŧ áŧ của cô ra, lại tiếp túc tấn công khuôn ngực tròn đầy, đôi môi ướt sũng vừa ấn lên chỗ mềm mại của cô thì Tần Tiểu Mạn đứng bậy dậy, òa khóc.
Cố Lãng có chút thanh tỉnh, không muốn buông cô ra, nhẹ nhàng kéo cổ áo cô lại, đem áo khoác của anh khoác lên người cô, có chút xấu hổ vỗ vỗ đầu cô, “Đừng khóc.” Chết tiệt, anh đang làm gì vậy?!
Tần Tiểu Mạn thút tha thút thít, gạt gạt nước mắt, “Anh bắt nạt em!”
Cố Lãng nhìn cô khóc, ngực cũng thấy đau, ôm cô vào trong lòng, vuốt nhẹ mái tóc, chậm rãi nói, “Tiểu Mạn, chúng ta yêu nhau đi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhà Bên Có Sói
- Chương 11