Chương 70: Phản bội

Nam Phong nhanh chóng hội họp cùng với nhóm để chuẩn bị cho cuộc chiến này.

Chiến thuật lần này của hắn vô cùng đơn giản.

Hắn phân ra sáu người trông coi ba trạm chốt chính ở vòng ngoài, những thành viên còn lại thì thay phiên nhau vào trong rừng thám thính để chờ thời cơ hành động.

Chiến thuật nhìn thì vô cùng đơn giản nhưng lại phải phụ thuộc rất nhiều vào độ nhạy bén của đồng đội cùng với sự ứng biến của người chỉ huy khi đối mặt với những thời khắc quan trọng.

Chỉ cần sai một ly là đi một dặm a!

Màn dạo đầu vẫn chưa có gì xảy ra cả, thay vào đó cả hai bên đều đang trong tình trạng án binh bất động.

Nam Phong nghe xong những tin tức này thì không hề vội vàng.

Trong một cuộc chơi, người nào mất bình tĩnh trước sẽ là người thua cuộc.



Ở chốt trạm phía đông nơi mà Nam Phong phân cho lão nhân râu bạc và một võ giả khác cùng nhau canh gác.

Người võ giả A nhìn lão nhân râu bạc nói: “Lão nhân, sao ngươi lại căng thẳng như vậy chứ? Chúng ta cứ nghe theo phân phó của Vũ thiếu hiệp thì kiểu gì cũng giành được chiến thắng!”

Lão nhân râu bạc không nói gì mà chỉ gượng cười một tiếng, thế nhưng trong lòng lão lúc này lại vô cùng sốt ruột.

Sau ngày hôm qua, lão đã chính thức hợp tác với người thanh niên tà mị và bán rẻ đồng đội của mình.

Sau khi nghe xong những lợi ích mà người đó nói thì lão ta đã quyết định buông bỏ ngôi vị minh chủ võ lâm và chọn một mục tiêu khác dễ dàng hơn.

Lão được người thanh niên đó giao cho một kế hoạch vô cùng quan trọng.

Chỉ khi khi tín hiệu được đưa ra thì cũng là lúc lão thực hiện kế hoạch này. Nếu kế hoạch thành công thì cuộc sống của lão sau này sẽ vô cùng thăng tiến.

Đó cũng chính là lý do vì sao mà lão ta lại hăng hái đảm nhận nhiệm vụ gác cổng này, thứ mà lão cho là vô cùng hạ đẳng.

Ban đầu, Nam Phong còn có chút hoài nghi, thế nhưng sau khi nghe những lời van nài khẩn thiết đến từ lão, thì Nam Phong cũng nhanh chóng đuổi lão già buồn nôn này đi cho đỡ đau đầu.

Mặc dù, lão nhân râu bạc đã đạt đến cảnh giới kết đan sơ kỳ, thế nhưng tuổi già khí huyết giảm mạnh khiến cho tu vi của lão không còn được mạnh mẽ như xưa nữa.

Như vậy cũng phần nào đó khiến cho Nam Phong bớt lo lắng hơn khi đuổi một tên vô tích sự này đến một vùng hẻo lánh.

Cũng chính vì Nam Phong cảm thấy chướng mắt với một tên giả nhân giả nghĩa, thế nên hắn quyết định cho lão ta thành một con tốt thí.

Nam Phong không biết rằng, chính vì những suy nghĩ đó mà hắn đã đưa ra một quyết định vô cùng sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng khiến cho hắn cũng không ngờ tới được.



Lão nhân râu bạc mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh thế nhưng biểu hiện cơ thể đã bán đứng lão.

Người võ giả A vô cùng hiếu kỳ không biết vì sao một kẻ lõi đời như lão lại có biểu hiện mất bình tĩnh như vậy.

Hắn bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, hắn không ngờ rằng lão già này lúc trước nói năng hùng hồn như vậy, thì ra cũng chỉ là một tên thùng rỗng kêu to mà thôi.

Thật ra, lão nhân râu bạc tỏ ra mất bình tĩnh không phải vì lo lắng hay sợ sệt, mà chính là lão ta lúc này đang vô cùng sung sướиɠ.

Lão vừa mới nhận được chỉ thị hành động thế nên không thể khống chế được sự hưng phấn trong lòng mình.

(t/g: vô sỷ thật, bán đứng đồng đội lại còn tỏ ra hưng phấn.)

Lão nhân râu bạc híp mắt lại nhìn người thanh niên trước mắt nói: “Các hạ có cảm thấy điều gì đặc biệt hay không?”

Người võ giả này nhíu mày nhìn lão nhân râu bạc nghi ngờ hỏi: “Cái gì đặc…”

Còn chưa kịp nói hết câu thì lão nhân râu bạc đã tung ra một quyền bất ngờ khiến cho người võ giả này còn chưa kịp phòng bị đã gặp phải độc thủ của đồng đội.

Chiến lực của người này mặc dù chỉ là kết dịch kỳ đỉnh phong, thế nhưng nếu để cho chiến đấu cùng với một tên kết đan sơ kỳ xuống dốc thì vẫn có thể phản kháng một hai, không đến nỗi một chiêu đã bị gục ngã.

Ai ở trong cuộc thi này mà lại không có con bài tủ của mình chứ.

Có người từng ở cảnh giới kết dịch kỳ dùng cấm thuật hạ gục kết đan sơ kỳ hơn mình một đại cảnh giới, cũng không phải chưa từng xảy ra.

Nếu mà cho người võ giả này có thời gian chuẩn bị thì ai là người đang nằm ở kia cũng chưa biết được.

Thế nhưng, người võ giả này còn chưa kịp vận dụng con bài tủ của mình thì đã bị lão nhân râu trắng đắc thủ thành công.

Mặc dù, trong giải đấu không được phép gϊếŧ người, thế nhưng đánh trọng thương đối thủ thì vẫn được cho phép.

Trong tranh đấu không ai là không phải xô xát, thế nên việc những võ giả chiến đấu đến thương tích đầy người là điều không thể tránh khỏi.

Nhìn tấm vải trên tay của người võ giả A và lá cờ của chốt trạm phía đông bị xé bỏ thì lão nhân râu bạc cười lạnh phất tay bỏ đi.

***

Trong đại bản doanh của đội số năm.

Nam Phong với vẻ mặt âm trầm nhìn vào người báo tin, hắn gằn giọng nói: “Tại sao trạm chốt phía đông lại bị đánh hạ?”

Người báo tin này sau khi nghe xong tin tức thì cũng vô cùng giật mình, sau đó hắn nhanh chóng thông báo cho Nam Phong nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Phong thì người này cũng cảm thấy tức giận, hắn bực tức nói: “Hừ! Chỉ là trong nội bộ của chúng ta có một kẻ phản bội, thế nên chốt trạm phía đông mới có thể bị đánh hạ một cách dễ dàng như vậy!”

Nghe thấy vậy thì ánh mắt của Nam Phòng híp lại tỏa ra sát khí vô tận, hắn hận nhất là những kẻ phản bội “bán chủ cầu vinh”.

Nam Phong hít một hơi điều tức cảm xúc rồi nói: “Là ai?”

Một câu hỏi vô cùng ngắn gọn nhưng lại bao hàm rất nhiều sát ý trong đó.

Mặc dù, Nam Phong chưa từng gϊếŧ người bao giờ, thế nhưng yêu thú thì hắn cũng gϊếŧ rất nhiều rồi.

Đặc biệt, khi còn ở thế giới tận thế thì Zombie mà hắn gϊếŧ đã không thể đếm trên đầu ngón tay được nữa rồi.

Mặc dù chỉ là những cái xác vô hồn, thế nhưng họ cũng từng là con người. Thế nên, có thể nói hắn đã gián tiếp gϊếŧ người.

“Là… là, chính là lão thất phu Tống Ngọc Thanh, chính hắn là kẻ đã phản bội chúng ta!”

Sát ý của Nam Phong chỉ hiển hữu trong một khoảnh khắc, thế nhưng vẫn khiến cho người đại hán trước mặt này cảm thấy rùng mình sợ hãi, hắn thầm nghĩ: “Người thanh niên này không hề đơn giản chút nào!”

Nam Phong sau khi nghe thấy tên của lão nhân râu bạc thì sát khí lại càng tăng lên.

Ngay từ mới khi gặp mặt thì lão ta đã cố ý làm khó hắn rồi, nay lại còn phản bội nữa, càng khiến sự chán ghét của Nam Phong tăng lên.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao khi phân chia đội hình thì lão thất phu này lại chọn vị trí canh gác ở đó rồi.

Điều đó có nghĩa rằng, ngay từ đầu lão ta đã lên kế hoạch phản bội.

Nam Phong cảm thấy nghi hoặc không biết vì lý do gì mà lão ta lại phản bội. Con người của lão thì hắn cũng hiểu biết đôi chút.

Lão là một con người không có lợi thì không làm!

Nhưng tại sao lại vậy?

Đợi đã! Chẳng lẽ nào?

Trong đầu của Nam Phong lúc này bỗng hiện lên bóng dáng của người thanh niên vẻ mặt tà mị đó.

Chẳng lẽ lại là hắn?

Lúc này, Nam Phong có thể đưa ra kết luận, chính là cái tên Phong Đỉnh Thiên và lão thất phu đó đã đạt thành một hiệp định nào đó dẫn đến việc phản bội này.

Nam Phong bình tĩnh trở lại hỏi: “Bây giờ, chúng ta ở mặt trận đang làm những gì?”

Đại hán trả lời: “Chúng ta đang cố thủ ở hai chốt còn lại! Phía trong rừng thì vẫn đang tăng cường cảnh giới...”

Nam Phong ngồi bên gật gù lắng nghe, thế nhưng bỗng dưng hắn hốt hoảng hét lên một tiếng: “Không xong rồi, chúng ta đã đi vào bẫy rồi! Thông báo cho mọi người đang thủ ở hai chốt ngoài cùng nhanh chóng rút lui về chốt trạm thứ hai!”

Đại hán nghe thấy vậy thì giật mình hỏi: “Chẳng phải là chúng ta không công mất nguyên hai chốt trạm sao?”

Không để cho người này nói tiếp, Nam Phong vội vàng nói: “Nếu không làm thế thì chúng ta sẽ còn mất nhiều hơn nữa! Nhanh truyền lệnh của ta!”

“Vâng!” Người đại hán này nói xong một câu thì vội vã chạy đi thông báo.

Ngồi trên ghế của mình thế nhưng Nam Phong vẫn không thể bình tĩnh lại được, hắn nắm chặt tay vào thành ghế thầm nói: “Mong rằng mọi thứ không như suy nghĩ của mình!”

Một lúc sau, người đại hán lúc nãy lần này hối hả chạy về nói lớn: “Báo, báo! Tình hình tiền tuyến không ổn chút nào!”

Nam Phong nhanh chóng hỏi: “Nhanh nói cho ta biết tình hình ngoài đấy như thế nào rồi?”

“Mặc dù, đã thông báo rút lui thế nhưng hai huynh đệ canh gác ở trạm phía tây vẫn không kịp và đã bị phục kích. Tổn thất của chúng ta lúc này là bốn người và ba trạm chốt!”

“Chết tiệt!”

Nghe thấy tình hình như vậy thì Nam Phong tức giận buông một câu chửi thề, rồi sau đó hắn dùng sức của mình đập nát chiếc bàn ở ngay trước mặt.



Tại đại bản doanh của đội số ba.

Người thanh niên tà mị ngồi trên ghế nhìn vào bản đồ với vẻ mặt “mọi thứ đúng như kế hoạch”.

Trước mặt hắn lúc này chính là lão nhân râu trắng đang xum xoe lấy lòng.

Phong Đỉnh Thiên nở một nụ cười tà mị nhìn lão nhân râu bạc nói: “Làm tốt lắm! Nếu chiến thắng thì ta sẽ thực hiện lời hứa của mình!”

“Vâng vâng! Tất cả đúng như dự đoán của Phong thiếu thì làm sao có thể có sai lầm được chứ! Chỉ là sau khi mọi chuyện kết thúc, ngài có thể thực hiện những gì mình nói thì tiểu nhân đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi!”

“Được rồi! Ngươi lui xuống đi!”

“Vâng! Tiểu nhân đi ngay!”

Đợi đến khi lão nhân râu bạc đi khuất tầm mắt thì người thanh niên tà mị nở một nụ cười lạnh.

Bình sinh hắn rất ghét những kẻ bán rẻ đồng đội, nếu không phải còn cần sự giúp đỡ của lão nhân râu bạc thì hắn đã tống cổ lão ta ra ngoài rồi, không nhất thiết phải nói chuyện với cái loại tiểu nhân này.

Phong Đỉnh Thiên nhìn về phương hướng đại bản doanh của Nam Phong cười nói: “Không biết tiếp theo thì cậu sẽ phản ứng như thế nào đây? Ta vô cùng chờ mong a!”