Chương 10: Là Chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta đó

Một người đàn ông có thân hình cao lớn, đang cưỡi trên lưng ngựa, mặc áo giáp màu bạc, trên đầu đội một chiếc mũ bạc, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm. Khuôn mặt được che một nửa bằng mặt nạ, chỉ để lộ những đường nét tuấn tú của nửa khuôn mặt và hàm dưới sắc bén, đôi chân thon dài được bọc trong ủng chiến đấu kẹp chặt vào bụng ngựa. Cả người giống như một thanh kiếm đã được rút khỏi vỏ.

Y giơ roi lên, bước đi một cách mạnh mẽ.

"Kia, người kia là ai vậy? Dáng vẻ trông thật mạnh mẽ..." Có người nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh ở xa xa, lẩm bẩm nói.

"Đó là Chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta đó!"

"Chỉ huy sứ trẻ tuổi nhất của Đại Dĩnh, Hạ Vân Sâm, đã từng nghe nói chưa?"

"Y là cháu ruột của Hạ lão tướng quân, là người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ."

"Chà, vì sao y mới hai mươi mà đã thống lĩnh Hạ gia quân rồi? Cha của y đâu rồi?"

"Suỵt, đừng nói điều này ở chỗ khác, ba đứa con của Hạ lão tướng quân đều đã chết ở trên chiến trường..."

Gió to thổi đến, bầu trời sấm chớp cuồn cuộn, dường như sắp mưa.

Các tân binh cầm bao quần áo của mình, không biết phải làm sao, tụ tập ở trước cửa doanh trại, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, có người tò mò cũng có người sợ hãi, có người lo lắng cũng có người nóng lòng muốn thử xem sao.

Lòng của Giang Đình thật ra cũng bình tĩnh, kiếp trước cô đã rất quen thuộc với quân doanh, cho dù bây giờ là cổ đại song đây vẫn là nơi giống như thế mà thôi.

Thế nhưng cô cảm thấy khá hứng thú với Chỉ huy sứ họ Hạ này, bởi vì khi cô nhớ lại một cách cẩn thận, chỉ tìm được vài câu nói về y ở trong nguyên tác.

Người này chính là người lãnh đạo tương lai của nam chính trong nguyên văn, xuất thân rất tốt, sau này chết trẻ. Năm hai mươi tư tuổi do triều đình tỏ ra bất lực trong việc điều động binh linh nên Hạ gia quân một mình chiến đấu và tử thủ biên thành cho đến khi toàn bộ quân đội bị gϊếŧ sạch.

Hạ Vân Sâm thà chết cũng không chịu đầu hàng, tự vẫn trước mặt người Bắc Nhung.

Sau khi thành bị phá, đầu của y bị cắt bỏ rồi treo trên cổng thành, thi thể bị vứt trên đồng cỏ và bị chim thú ăn thịt, mà khi y chết vẫn chưa cưới vợ, cha và chú của y đều chết trận trên chiến trường. Sau khi y chết, huyết mạch của nhà họ Hạ ở kinh thành cũng bị cắt đứt.

Giang Đình rất kính trọng Hạ Vân Sâm, nhưng cô không muốn trở thành một người như vậy.

Kiếp trước cô đã nhiều năm vào sinh ra tử, bước đi giữa bờ vực của sự sống và cái chết, sau khi xuất ngũ, vốn cô có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhưng lại bị phần tử khủng bố đánh bom gϊếŧ chết.

Sau khi sống lại, một người làm việc nặng nhọc cả đời như cô mới nhận ra rằng cái mạng nhỏ này quý giá đến mức nào.

Mục tiêu hàng đầu của cô trong đời này là trước tiên phải bảo vệ được cái mạng nhỏ này.

Một lúc sau, một số binh lính chính thức cuối cùng cũng đến kiểm tra thân phận của những tân binh, những binh lính chính thức này vẫn còn quấn băng gạc quanh đầu, một số bị mất tay chân, một số phải chống nạng và một số bị mù một mắt.

Họ đều là những người lính bị thương còn sót lại từ những trận chiến trước, họ còn chưa kịp nghỉ ngơi thật tốt, những người có thể xuống giường đã giúp việc làm tạp vụ trong trại, không còn cách nào khác, bây giờ chiến sự căng thẳng, nhưng số binh lính có thể sử dụng được lại quá ít.

Trong khoảng thời gian này, hàng ngàn tân binh lần lượt được chiêu mộ, nhưng những tân binh phải huấn luyện ít nhất ba tháng thì mới có thể ra chiến trường được.

Những người xung quanh Giang Đình nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của những lão binh trước mặt đều sợ đến mức hai chân run rẩy, những người nhát gan thậm chí quay đầu muốn chạy trốn, nhưng đã đến chỗ này rồi thì còn có thể chạy đến đâu nữa, nếu mà chạy trốn thì cả nhà đều phải đi tù.