Chương 6:

Vương Thiến nghe xong, sững sờ: "Phụ thân, đây là sự thật sao?"

Vương Bác giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái: "Con nói bậy bạ gì vậy! Ta bị oan!"

Chu Khôi cười lạnh một tiếng, nói: "Dù có oan uổng cũng phải vào ngục! Giải đi!"

Hắn vừa ra lệnh, hai gã Cẩm Y Vệ đẩy hai tỷ đệ Vương Thiến cùng Vương Tụng ra, họ không nói gì muốn kéo cả Vương Bác đi.

"Thiên Hộ Đại Nhân, xin dừng bước!"

Chu Khôi nghi hoặc quay đầu lại thì trông thấy một thiếu nữ với dung mạo tuyệt trần .

Nàng có đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, đôi mi cong dài hơi nhíu lên bởi vì lo lắng. Nàng bước nhanh về phía Chu Khôi, chiếc váy xếp ly được thêu những hoa đinh hương nhỏ tô điểm khiến nàng càng xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Chu Khôi nhắm mắt lại, khẽ cười một tiếng: "Thì ra, trong phủ Vương đại nhân còn cất giấu một mỹ nhân như vậy sao?"

Sắc mặt Vương Bác hơi thay đổi, ông trách mắng: "A Ngưng, ai cho phép con vào đây?"

Tống Vân Ngưng nhìn Vương Bác một chút, sau đó đi đến trước mặt Chu Khôi, nàng hành lễ một cái.

Nàng bình tĩnh khiêm tốn nói: "Thiên Hộ Đại Nhân, ngài vừa nói cửu phụ ta tham ô, gϊếŧ người. Vậy nạn nhân là ai? Ngài có bằng chứng không?"

Ánh mắt Chu Khôi dừng lại, hắn nói: "Vụ án này vô cùng nghiêm trọng, với lại nữ nhân như ngươi sao có thể nhúng tay vào?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Về phần bằng chứng, trong lần xét xử sơ thẩm thứ nhất sẽ có!"

Trong khi nói, ánh mắt hắn không tự chủ được lưu luyến nhìn mãi trên khuôn mặt của Tống Vân Ngưng .

"Nếu một ngày chưa có bằng chứng, thì đại nhân không thể kết tội." Tống Vân Ngưng ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Cửu phụ ta trong sạch, ngay thẳng, Cẩm Y Vệ nhìn rõ mọi việc, tiểu nữ tin tưởng Thiên Hộ đại nhân nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cửu phụ ta."

Chu Khôi chớp mắt nhìn kỹ Tống Vân Ngưng.

Nàng nói lời này chính là nhắc nhở bản thân rằng Vương Bác chưa bị định tội thì vẫn là mệnh quan triều đình và cũng như nhắc hắn rằng không thể lạm dụng tư hình.

Chu Khôi nén cười, lạnh lùng nói: "Cẩm Y Vệ luôn làm việc công bằng và sẽ không để bất kì kẻ nào bị oan uổng."

Tống Vân Ngưng cười nhạt: "Xin đa tạ Thiên Hộ đại nhân."

Chu Khôi khuua tay cho người giải Vương Bác đi.

Vương Bác không để ý đến tiếng la khóc của vợ con, ngược lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tống Vân Ngưng, rồi bị áp đi.

Vương Thiến thấy Vương Bác bị đưa đi, trút toàn bộ lửa giận lên người Tống Vân Ngưng.

"Sao tỷ tới rồi nhưng không ngăn họ lại? Sao còn để chúng mang phụ thân đi?"

Tống Vân Ngưng liếc nàng ta một cái, nói: "Biểu muội, muội nghĩ rằng có thể ngăn được bọn Cẩm Y Vệ sao?"

Vương Thiến nghe xong, nàng ta ngừng nói, lại khóc nấc lên.

Ngô thị sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nghe tiếng nữ nhi khóc thút thít, tâm bà ta càng phiền. Con trai Vương Tụng vẫn còn nhỏ, cũng không giúp được một tay nên đành phải bàn bạc với Tống Vân Ngưng.

"A Ngưng, cữu phụ con đột nhiên bị bắt đi, giờ phải làm sao mới được đây?"

Ngô thị vừa nghĩ tới việc phu quân trong ngục phải chịu những thủ đoạn bức cung tra tấn cực kỳ dã man kia, bà ta liền hú hồn hú vía.

Tống Vân Ngưng suy nghĩ một lát, nàng nói: "Cữu mẫu, Cẩm Y Vệ nhận mệnh lệnh của Hoàng Thượng, luôn làm việc cẩn trọng. Bây giờ bọn họ chỉ bắt cữu phụ , vẫn còn chưa kết án. Nói thẳng ra chúng ta vẫn còn thời gian để điều tra vụ án, việc cấp bách nhất chính là chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, để họ không thể vu oan cho cữu phụ được ."