Như thường lệ, Trương Lâm lấy kim bạc ra kiểm tra món ăn trên bàn, chắc chắn không có vấn đề gì mới đưa đũa cho Lục Uyên.
Lục Uyên cầm đũa nhưng không gắp.
“Đây là món gì?”
Lục Uyên tự hỏi mình đã nếm thử vô số món ngon vật lạ nhưng chưa từng nhìn thấy nguyên liệu màu đỏ này nên lúc này hơi nghi ngờ.
Tống Vân Ngưng giải thích: “Nguyên liệu màu đỏ này là cà chua. Cà chua được nhập từ Tây Vực có vị chua ngọt, có thể nấu với trứng, trộn chung với rau, nấu thành tương… Dân nữ không biết khẩu vị của chưởng ấn nên tự ý nấu món này, mong chưởng ấn nếm thử, nếu ăn không hợp dân nữ sẽ nấu lại.”
Lục Uyên liếc nhìn Tống Vân Ngưng… đúng là cái gì cũng nói được.
Thấy Tống Vân Ngưng cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn, Lục Uyên cầm đũa gắp một miếng trứng lên từ từ đưa vào miệng.
Lục Uyên hơi ngạc nhiên.
Trứng được xào rất mềm, vừa mềm mịn vừa mang lại cảm giác tươi mới, còn chứa vị chua ngọt của cà chua, lập tức kí©h thí©ɧ vị giác của Lục Uyên.
Bụng chàng vốn đã trống rỗng nên sau khi ăn miếng trứng ấm nóng càng cảm thấy đói hơn.
Lục Uyên nhướng mày… Vị của món trứng này thật sự khiến chàng bất ngờ.
Lục Uyên ăn hai miếng trứng, lại gắp thêm một miếng cà chua.
Khi gắp miếng cà chua lên, vẫn có một chút ánh nước còn lẫn màu xanh của hành lá thái nhỏ.
Lục Uyên nhíu mày, chàng không thích cảm giác mềm nhũn như vậy.
Tống Vân Ngưng vội nói: “Chưởng ấn, cà chua là phần ngon nhất của món này ngài nhất định phải thử!”
Lục Uyên nhướng mày nhìn nàng, đôi mắt Tống Vân Ngưng ánh lên ý cười, vẻ mặt mong đợi nhìn chàng.
Thôi được, nể mặt nàng một lần vậy.
Lục Uyên miễn cưỡng ăn miếng cà chua.
Khi vừa cắn một miếng, nước cà chua lập tức thấm vào đầu lưỡi.
Nước cà chua đậm đà chảy từ đầu lưỡi, từ từ chảy xuống cổ họng.
Mùi vị này, vừa chua vừa ngọt còn mang theo mùi thơm đậm đà của trứng, hai mùi vị hòa quyện vào nhau, bù trừ cho nhau thật sự rất nổi bật.
Lục Uyên liếc nhìn đĩa thức ăn, thấy vẻ ngoài không có gì đặc biệt nhưng không ngờ khi ăn vào mùi vị của nó lại… khá ngon.
Trương Lâm cẩn thận quan sát phản ứng của Lục Uyên, sợ chàng không vui sẽ làm khó Tống Vân Ngưng.
Cho đến khi Lục Uyên liên tục ăn mấy miếng cà chua, hắn mới dần yên tâm.
Tống Vân Ngưng thấy Lục Uyên chịu ăn trong lòng cũng vui vẻ hơn chút, cười nói: “Chưởng ẩn, nước sốt của món trứng xào cà chua trộn chung với cơm ăn rất ngon… Nếu muốn ngài có thể nếm thử.”
Tống Vân Ngưng chỉ nói vậy, không quá thân thiết để nịnh nọt cũng không quá lạnh lùng xa cách.