Chương 2:

Trúc Đào lấy một chiếc khăn tay ra, lau những ngón tay dính đầy bụi bếp của Tống Vân Ngưng, đau lòng nói: "Nếu lão gia vẫn còn thì tiểu thư sao có thể bị làm khổ đến như vậy?"

Tống Vân Ngưng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy, cười nói: " Nha đầu ngốc, với thế đạo bây giờ, bên ngoài có không ít người thiếu cơm ăn đâu… Chúng ta có thể không lo chuyện cơm áo đã rất may mắn rồi."

Trúc Đào khẽ nhíu mày: "Chỉ có người nghĩ thoáng!"

Đương nhiên Tống Vân Ngưng nghĩ thoáng hơn người khác.

Mười năm trước nàng vẫn đang sống tốt ở hiện đại, là truyền nhân của thế gia đầu bếp nổi danh, thuở nhỏ nàng đã khổ luyện trù nghệ, năng lực trác tuyệt.

Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị tiếp nhận nhà hàng của gia tộc thì đột nhiên gặp tai nạn xe hơi, bị xuyên vào một cuốn sách.

Có một giọng nói bí ẩn nói với nàng, chỉ khi triều đại thay đổi, câu chuyện kết thúc, nàng mới có thể trở lại thế giới ban đầu của mình.

Nhưng... Tống Vân Ngưng cũng không rõ việc bao giờ câu chuyện trong quyển sách này mới có thể kết thúc.

Bây giờ hoàng đế đang ở thời kỳ tráng niên, nếu như đợi đến lúc ngài ấy chết đi, chỉ sợ phải đợi ít nhất mấy chục năm, nhưng nếu triều đình có biến, vậy lại là một chuyện khác...

Nhưng những điều này không phải là thứ mà một thường dân như Tống Vân Ngưng có thể nhúng tay vào. Thứ nàng cần làm là bảo vệ mạng sống của mình và người thân trong loạn thế này thật tốt, mà sau này cũng phải tìm cơ hội rời khỏi đây.

Tống Vân Ngưng lẳng lặng nhìn lò bếp trên khói lửa.

Cô vì một nhà cữu phụ mà xuống bếp, thứ nhất là đáp lại việc cữu mẫu gây khó dễ, tránh để cữu mẫu gây phiền toái cho mẫu thân, thứ hai,... Cô không muốn mai một trù nghệ của mình trong loạn thế này, có thể có được kỹ nghệ hạng nhất bên người cũng xem như là một chuyện tốt.

Vào giây phút Tống Vân Ngưng có hơi xuất thần thì một giọng nói ôn nhu vang lên ——

"A Ngưng."

Tống Vân Ngưng quay đầu lại, mẫu thân của nàng Vương thị đang đứng ở cửa, một tay vịn vào tường, mỉm cười hiền lành.

Tiểu kịch trường 1

Tống Vân Ngưng trình thức ăn lên, hỏi: "Chưởng ấn cảm thấy hương vị như thế nào?"

Lần thứ nhất, Lục Uyên xụ mặt: "Miễn cưỡng có thể vào miệng."

Lần thứ hai, Lục Uyên hừ nhẹ: "Không gì hơn cái này."

Lần thứ ba, Lục Uyên nhíu mày: "Tạm được."

Tống Vân Ngưng mặt lạnh: "Đã như vậy, chưởng ấn chớ ăn."

Lục Uyên đè lại bàn tay đang bưng thức ăn của nàng lại, nhỏ giọng: "Là gia sai rồi được chưa ?"