Chương 13:

Tống Vân Ngưng cũng biết nơi này không nên ở lâu, lập tức đỡ Ngô thị, theo Mã Tứ đi ra ngoài.

Còn đi chưa được mấy bước, Mã Tứ khựng lại, cứng đờ tại chỗ.

Trong ngục tối u ám, phạm vi thấy được không quá mười bước chân, Tống Vân Ngưng ngước mắt nhìn, trong hành lang xuất hiện một thân hình đỏ rực, người này lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn, dùng ánh mắt không có thiện ý mà nhìn bọn họ.

Người này không phải người ở bên ngoài, hắn chính là người đến phủ bắt Vương Bác đi, Cẩm Y Vệ Thiên Hộ —— Chu Khôi.

Trong lòng Tống Vân Ngưng tràn đầy sợ hãi, may mà nàng kịp thời phản ứng, kéo Ngô thị tới chỗ tối trốn tránh nhưng vẫn không kịp.

Mặt của Mã Tứ trắng bệch, nhắm mắt nói: "Bái kiến Chu đại nhân."

Chu Khôi cười lạnh một tiếng, nói: "Mã Tứ, ngươi thật to gan! Lại dám mang người ngoài vào ngục giam..."

Sóng lưng Mã Tứ phát lạnh, vội nói: "Chu đại nhân thứ tội! Vương phu nhân lo cho sức khỏe của Vương đại nhân nên muốn vào xem, thuộc hạ động lòng trắc ẩn nên mới phá lệ, kính xin Chu đại nhân thứ tội!"

Phòng giam này vốn đã âm trầm đáng sợ, thêm Chu Khôi đứng phía đối diện, thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, Ngô thị và Hồng Sam bị dọa đến không dám nói câu nào.

Tống Vân Ngưng thấy mặt Mã Tứ đã vàng như màu đất, vội nói: "Chu đại nhân chớ trách, cữu phụ tuổi tác đã cao, chúng ta cũng chỉ là thăm viếng một chút, không có ý gì khác, kính xin Chu đại nhân giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta đi."

Chu Khôi nhếch miệng, nói: "Tống tiểu thư hiếu thuận với Vương đại nhân như vậy, quả thật là đẹp người đẹp nết..."

Hắn ta dò xét Tống Vân Ngưng từ trên xuống dưới, nàng bị hắn ta nhìn mà toàn thân run rẩy.

Vị trí phòng giam này vắng vẻ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nếu như Chu Khôi nổi ý xấu thì bọn họ khó mà rời khỏi nơi đây!

Quả nhiên, Chu Khôi mở miệng nói: "Muốn rời đi cũng không phải không thể. Vương phu nhân có thể đi trước, về phần Tống tiểu thư, không bằng ở lại bồi bản quan có được không?"

Chu Khôi nói xong, thản nhiên tiến lại gần Tống Vân Ngưng, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng.

Tống Vân Ngưng liền tránh thoát, nói: "Phòng giam là nơi thẩm vấn trọng yếu, kính xin đại nhân tự trọng."

"Không biết tốt xấu!"

Chu Khôi thấy Tống Vân Ngưng không nể mặt mũi, tức giận kéo cổ tay nàng lại, muốn kéo Tống Vân Ngưng đến chỗ sâu trong ngục.

Ngô thị bị dọa đến xanh xám mặt mày, muốn tiến lên trước ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy trường đao bên hông Chu Khôi, tay lại ngưng giữa không trung.

Tống Vân Ngưng bỗng cảm giác tuyệt vọng, nàng ra sức giãy giụa nói: "Ngươi thả ta ra!"

Nhưng sức lực của Chu Khôi lớn đến dọa người, Tống Vân Ngưng hoàn toàn không thể tránh thoát, thấy nàng sắp bị kéo vào chỗ tối, chợt nghe được "Kẹt kẹt" một tiếng ——

Cửa phòng giam lần nữa mở ra.

Chu Khôi dừng động tác, Tống Vân Ngưng thừa dịp hắn phân tâm, hô to: "Cứu mạng! Mau cứu ta!"

Nàng không biết người tới là ai, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.

Ánh sáng xuyên vào chiếu sáng phòng giam u tối ảm đạm.

Người tới vững bước đi dọc theo bậc thang đá xanh.

Đôi giày màu đen không vết bẩn, như thể chàng ta sinh ra để bước trêb mây, vạt áo màu bạc hiện ra ánh xanh nhàn nhạt.

Đai ngọc ôn nhuận, khoác mãng bào, thần sắc ngạo nghễ, nhìn xuống chúng sinh.

Chu Khôi lập tức kinh hãi, nhanh như chớp buông lỏng tay Tống Vân Ngưng.

Bầu không khí trong phòng giam đột nhiên trì trệ.

Chu Khôi liền vội vàng khom người hành lễ: "Hạ quan không biết Chưởng Ấn đại nhân giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội!"

Lời này của Chu Khôi như sấm bên tai, cả đám người sững sờ ngay tại chỗ.

Tống Vân Ngưng kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía nam tử khoác mãng bào mang đai ngọc kia.

Vóc dáng của chàng rất cao, nhưng lại rất gầy gò.