Editor: Puck - Diễn đàn
“Nương,
nương sao rồi? Nương mau tỉnh lại.” Diệp Huệ Nhi lao ra, lắc lắc Quách thị bất tỉnh bên cạnh, mấy con dâu cũng không ở trong phòng này gần gũi, Quách thị chậm rãi tỉnh lại, nói với Diệp lão đầu: “Cha nó, thật sự không có cách nào?”
Diệp Trụ nói: “Kim Thủy huynh đệ nói phải giam hắn mười ngày nửa tháng mới có thể thả ra.”
Quách thị vừa nghe thả một nửa tâm, không phải nhốt cả đời là được, ngay sau đó tiếp lời Diệp Trụ nói: “Bây giờ các ngươi vui lòng lắm đúng không? Hả? Thấy Căn nhi của ta ngồi đại lao rồi, mỗi người các ngươi cũng vui mừng?” Bà còn không tìm mấy người này tính sổ đấy, thừa dịp cháy nhà hôi của, lúc này nói ở riêng.
Lão tam Diệp gia Diệp Điền thấy ca ca ruột bị chửi, một mặt cảm thấy Quách thị này đúng là nhặt quả hồng mềm mà bóp, mặt khác cảm thấy ca ca hắn quả thành thật, không thấy người ta không cảm kích sao? Còn dán lên làm cái gì?
Kéo ca ca hắn nói với ông cụ: “Cha, chúng con ra ngoài làm việc.”
Dù sao hiện giờ cũng không còn chuyện gì của bọn họ rồi, đưa tiền cũng không cứu ra được.
Cũng không chờ Diệp lão đầu đồng ý, kéo ca ca hắn ra, sau đó ở bên cạnh chuồng heo, bên này cách phòng chính vẫn có một khoảng, nói với Diệp Trụ: “Ca, không phải đệ nói huynh, huynh việc gì phải để ý tới bà ta? Cho dù huynh đối xử với bà ta tốt hơn nữa, bà ta cũng cảm thấy huynh không tốt, nhìn xem, mỗi lần có chuyện đều truy tìm, sao huynh không biết sửa đổi một chút vậy? Giờ cũng muốn tách ra, huynh cũng không thể còn bị bà ta gây khó dễ!” Thật đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Trụ nói: “Tam đệ, ta biết rõ điều đệ nói, chỉ có điều ta nói rõ ràng, bà ta muốn mắng cứ mắng chửi đi, ta, ta coi như không nghe thấy là được.” d1en d4nl 3q21y d0n
Diệp Điền nhìn lên nhìn xuống ca ca hắn mấy lần, cười hắc hắc nói: “Ca, huynh đây là uống lộn thuốc? Huynh không hề nói nữa, cho dù
như thế nào, bà ta là nương chúng ta. Trước kia đệ không thích nghe nhất là lời nói này của huynh, như vậy dường như chúng ta đều không hiếu thuận người ta vậy, đệ nói cho huynh biết, nếu nương chúng ta thật sự còn ở đây, đệ bảo đảm huynh còn hiếu thuận hơn, nhưng mà bà ta là người tốt sao? Huynh chính là mắt bị dán chặt rồi, một chút cũng không nhìn rõ, nói cho huynh mấy lời hữu ích, huynh đã cảm thấy bà ta rất tốt rồi, đó là bởi vì làm như vậy mới có lợi cho con trai bà ta, huynh cũng đừng nói với đệ rằng, con trai bà ta là huynh đệ của chúng ta, huynh xem Diệp Căn có dáng vẻ của người làm đệ đệ sao?”
“Mấy người chúng ta giống như nô tài của hắn, phải nuôi dưỡng hắn cung phụng hắn. Hừ, hiện giờ chân chính gặp phải, chuyện gì cũng phải sang bên, đều là con trai của bà ta quý giá nhất, chúng ta làm gì cũng đều sai! Chúng ta cũng nghèo thành dạng này rồi, tên phá của đó làm chuyện gì sai, còn muốn chúng ta liều mạng đi cứu, không cứu về được, nói chúng ta không có bản lĩnh, còn nói chúng ta giấu giếm! Huynh nói xem chuyện Diệp Căn như vậy, chúng ta tiền cũng sắp xài hết, bây giờ còn muốn đυ.ng tới tiền riêng của chúng ta rồi!”
“Một chút đường sống cũng không lưu lại cho chúng ta, đệ thấy nếu thật sự có thể bán nhà cửa cứu con trai bảo bối của bà ta, đoán chừng toàn bộ chúng ta đều không có chỗ ở. Ca, khi nói tách ra, đệ còn lo lắng huynh còn nói ra lời khiến cho đệ tức không chịu được, nhưng bây giờ tốt rồi, huynh không nói! Vậy mới giống như dáng vẻ của ca ca, về sau tiếp tục như vậy. Đây mới là ca ca của đệ!”
Diệp Trụ nghe những lời này, nhìn lão tam có vẻ mặt ôn hòa chưa từng có với mình, không biết vì sao, tâm tình trở nên tốt lên.
Ngô thị và mấy đứa bé đang ở trong phòng chờ tin tức, thấy Diệp Trụ trở lại, tiểu Phượng và tiểu Kiều cũng muốn biết rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện này, Ngô thị hỏi, “Sao không đón lão tứ về? Trong đó xảy ra chuyện.”
Tiểu Phượng cảm thấy tứ thúc này cả đời không trở lại là tốt nhất. Diệp Trụ thấy thê tử là lũ nhỏ đều dựng lỗ tai lên, yên ổn ngồi xuống, nói: “Lão tứ đây là gặp phải người không dễ chọc rồi, người ta không lấy tiền, cũng không cần thứ gì khác, chính là muốn cho hắn một giáo huấn, phải nhốt hắn một đoạn thời gian.” dinendian.lơqid]on
“Cha, cha, vậy giam bao lâu?” Tiểu Phượng không kịp chờ đợi hỏi, chờ đến khi nghe được nhiều nhất là nửa tháng, tiểu Phượng rất thất vọng, sao không phải giam luôn chứ, chẳng qua nghĩ đến sau này ở riêng, cũng không có gì mất hứng rồi.
Ngô thị gõ đầu tiểu Phượng một cái, nha đầu này, ngay trước mặt cha mình mà cứ tỏ vẻ chán ghét bên kia như vậy, không biết hiện giờ trong lòng cha mình nát thành một đống cặn bã sao.
“Nói như vậy, lão tứ chọc phải người lợi hại? Có thể đến lúc đó cả nhà chúng ta đều có chuyện không.” Ngô thị hỏi.
Diệp Trụ lắc đầu một cái, “Trương bộ đầu nói rồi, mặc kệ chuyện của chúng ta, để cho chúng ta yên tâm, chỉ có điều không cho phép sang đây thăm người, nếu không sẽ có chuyện.”
Ha ha, Diệp Tiểu Kiều thật sự cảm tạ người tranh người với tứ thúc, để tứ thúc ăn đau khổ một chút cũng tốt, tránh cho luôn cho mình là đại gia, ở nhà, tất cả mọi người nhường cho hắn, ở bên ngoài nắm đấm người nào đó lớn, người đó liền là đại gia!
Quả nhiên hiện giờ Quách thị đang uống rượu đắng do mình tự nấu lên!
Chỉ có điều, tiểu Kiều cũng không cho rằng Quách thị sẽ nhận ra rằng mình sai, nếu có sai, sai cũng là người khác, sai đều là bọn họ những người này, là bọn họ không có bản lĩnh, không cứu được con trai của bà, khiến cho bảo bối của bà chịu khổ.
Diệp lão đầu đã nghiêm khắc nói với Quách thị rồi, không cho phép đi lên huyện thăm Diệp Căn, nhưng Quách thị lần đầu tiên không nghe, còn từ sáng sớm liền mang theo đồ ăn ngon đi đại lao ở huyện thăm người, kết quả có thể nghĩ, là không gặp được, Trương bộ đầu trở về còn rất căm tức nói với vài người: “Nếu như Diệp thẩm lại tới cửa lao náo loạn, ta đây cũng không dám cam đoan đến lúc đó Diệp Căn có thể đi ra hay không!”
Hóa ra Quách thị đi đại lao trên huyện, thấy không cho bà đi vào, chính là ở bên kia khóc lớn náo loạn, bà cho rằng như vậy có thể cho bà đi vào, nhưng mà người Diệp Căn đắc tội còn phái gã sai vặt ở bên kia nhìn, chuyện như vậy dĩ nhiên chọc đến trước mặt người đó, vì vậy Diệp Căn phải ngồi tù thêm năm ngày. diee ndda fnleeq uysd doon
Khó trách lần đó sau khi trở lại, Quách thị lời gì cũng không nói, còn tưởng rằng không có hy vọng rồi chứ, thì ra ở giữa còn xảy ra chuyện này.
Buổi tối hôm Trương bộ đầu trở về, Diệp Tiểu Kiều nửa đêm tỉnh lại, chỉ nghe thấy bên phòng chính có động tĩnh rất lớn, hình như là âm thanh đập đồ, chỉ có điều, nàng rất bình tĩnh tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Đập vỡ thì đập vỡ, có xung đột mới có tiến bộ.
Cũng không biết là Quách thị la lối om sòm với ông cụ, hay là ông cụ nổi giận, muốn giáo huấn Quách thị.
Nhưng mà ngày hôm sau tất cả đều bình thường. Mọi người khó có được có mấy ngày sống yên ổn. Mà nghe nói Quách thị ngã bệnh, phải nuôi bệnh, cũng không ra ngoài hcir huy cái này cái kia.
Trước khi Diệp Căn trở lại, Đàm Ngưu thì Diệp lão đầu, nói chuyện mình phải trở về Đàm gia, mọi người đều biết, Quách thị cũng không ngã bệnh, nói thẳng: “Đúng không, ta còn chưa chết đâu, không cho phép ngươi trở về!”
Nói giỡn, hiện giờ ba người con riêng đều không nghe lời, nếu con ruột nghe lời này đi, lão tứ và Huệ nhi chẳng phải bị bắt nạt hơn hả?
Diệp lão đầu nói: “Mặc dù con không phải là con ruột của ta, nhưng nhiều năm như vậy ta vẫn coi là ruột thịt, con muốn trở về Đàm gia, cũng không có chỗ ở, vẫn ở đây đi.”
Đàm Ngưu nói: “Cha, con cũng một mực gọi cha là cha, chỉ có điều con rốt cuộc vẫn họ Đàm, cha con cũng chỉ có mình con dòng độc đinh, con phải trở về kế thừa hương khói cho ông ấy. Còn hy vọng cha ở phía trên có thể thành toàn.”
Lời đã nói đến mọi việc đều quyết, Diệp lão đầu cũng không tiện lưu người, nói với Đàm Ngưu: “Nếu con đã quyết định xong rồi, ta cũng khó mà nói được gì, ta để cho mấy huynh đệ của con tới đây, ta nói một chút.”
Đây chính là cho Đàm Ngưu một chút đồ rồi, để ba huynh đệ tới đây, chính là không để cho mấy ngươi bọn họ có ý kiến.
Đàm Ngưu suy nghĩ một chút, rốt cuộc là người nghèo chí ngắn, có thể chia ít đồ liền chia thôi.