Editor: Puck - Diễn đàn
Quách thị nói: Cha hắn à, nhất định do Căn nhi buồn bực trong lòng, cho nên mới như vậy!”
Lời nói này ai tin, trong lòng buồn bực, tìm kỹ nữ, đây là suy luận gì? Hơn nữa nhìn tình huống này, Diệp Căn này khẳng định không phải lần đầu tiên, quen cửa quen nẻo, tất cả mọi người tò mò tiền đi kỹ nữ của hắn ở đâu tới. Chỉ có điều ngay sau đó nghĩ đến, cái này có gì cần suy nghĩ, không phải Quách thị cho sao?
Nhưng ông cụ không cho là như vậy, “Ta chỉ cho lão tứ tiền dùng thi huyện, còn có một chút tiêu vặt, hẳn không có tiền đi ăn chơi đàng điếm đi?”
Ánh mắt Quách thị lóe lên, ông cụ vừa nhìn dáng vẻ Quách thị liền hiểu, “Bà lão bà tử này, bà bí mật cho hắn tiền làm gì? Bà không cho tiền hắn không phải không thể như vậy sao?” Nghe lời này xem, là bởi vì nhiều tiền hơn, một chút cũng không tìm nguyên nhân trên người bản thân.
Mà lòng Diệp Trụ càng lạnh hơn, thì ra bà ta có tiền, còn có tiền cho tứ đệ, để cho hắn có thể đi tửu lâu. Nhớ tới có một lần hắn đi tửu lâu, chỉ gọi một tô mì, phải dùng mười mấy tiền, hiện giờ tứ đệ uống rượu gọi món, còn có tìm, tìm kỹ nữ, vậy phải bao nhiêu tiền?
Mấy
huynh đệ khác đều có ý tưởng ở riêng, lúc này Quách thị nào còn nghĩ được điều gì khác, khóc nói với Diệp lão đầu: “Cha Căn nhi, hiện giờ Căn nhi vẫn còn ở trong đại lao, chúng ta phải cứu nó ra.” Là ý nói bây giờ nói gì khác đều nói bậy, muốn cứu nhi tử ra ngoài.
Diệp lão đầu thở dài, liếc nhìn những nhi tử khác, nói với lão đại Diệp Dũng: “Lão đại, con xem cái này.”
Lưu thị cho Diệp Dũng một nháy mắt, ông cụ thật đúng là, lúc này dùng đến nam nhân của mình rồi hả! Nhưng hiện giờ lửa giận của mọi người đều lên rất cao, muốn tính như thế nào? Mọi người tân tân khổ khổ tích cóp tiền, bị tiểu nhi tử của ngươi dùng uống hoa tửu* rồi, như thế nào cũng phải cho một cách nói đi.
(*) Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.
Thật sự coi mọi người đều dễ bắt nạt, dễ lừa gạt. Chuyện như vậy chính là lật trời, cũng không nói được cái lý. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Diệp Huệ Nhi thấy đại ca do dự không nói gì, liền nhìn chằm chằm vào nhị ca Diệp Trụ của nàng: “Nhị ca, ngươi ngu? Cha nói chuyện, ngươi đều không hấm hứ một tiếng!” Đây là nhìn bình thường Diệp Trụ dễ nói chuyện nhất, cho nên cứ không biết lớn nhỏ như vậy.
Ngô thị nghe cau mày nói với Diệp Huệ Nhi: “Cô út, cho dù nói như thế nào, cũng là nhị ca của cô út, cô út nói chuyện có thể khách khí một chút không?”
“Lời nói của ta không khách khí? Ta nói chuyện với nhị ca của ta, ngươi quản sao?”
Diệp Trụ nói: “Huệ Nhi, đó là nhị tẩu của ngươi!”
“Hừ!” Diệp Huệ Nhi nghiêng đầu đi.
Trẻ em các nhà đều ở trong phòng của mình, Diệp Tiểu Kiều nhìn thấy tiểu Mạch mang theo hai muội muội của mình tiểu Hoa và tiểu Thảo đang nghe lén.
Mà mấy ngươi tiểu Phượng, tiểu Mễ, tiểu Điệp đều ở cùng một chỗ.
Tiểu Mạch nghe được lập tức tới đây nói cho mọi người: “Ta nghe được, tất cả mọi người nói tứ thúc tranh kỹ nữ với người nên mới bị bắt đi, các ngươi ai biết kỹ nữ là gì?”
Nếu không phải trong lòng Diệp Tiểu Kiều lớn tuổi, nếu cũng là hài tử quê này, khẳng định cũng không biết kỹ nữ là thứ gì, nhưng bây giờ nàng biết. Tuy nhiên không thể tỏ ra biết, nhịn được rất khổ cực, tiểu Mạch này mới có mâu thuẫn với hai tỷ muội nàng, qua đêm liền giống như không có chuyện gì, tiểu Phượng và tiểu Kiều không muốn để ý tới nàng ta.
Chỉ có điều Diệp Tiểu Kiều chán ghét tứ thúc hơn, còn là người đọc sách, ngay cả như gia đình nông thôn cũng không bằng. Còn nhỏ tuổi liền chơi gái, quả nhiên không phải là đồ tốt gì, như vậy những người lớn nhất định sắp không nhịn được nữa đi.
Bên kia Hách thị không nhịn được đầu tiên, cái quái gì, mọi người bớt ăn, mình và con nhỏ ăn cũng không đủ no, cung phụng cho người đọc sách này, giờ thì hay rồi, người thi không đậu, cũng không muốn trở lại, còn lấy tiền mồ hôi nước mắt của mọi người đi tìm kỹ nữ! Hôm nay bà đây mà còn nhịn, liền không qua nổi nữa!
“Tất cả mọi người chia nhà ra! Hôm nay nếu không nói rõ chuyện này, cuộc sống này không cách nào vượt qua! Tốt, trong ngày thường nói rất hay, lão tứ đi học là có tài, chúng ta mấy người làm ca ca tẩu tẩu đã nói gì chưa?
TruyenHD`l3q21y"d0n
“Tình nguyện để mình và các con bị đói, cũng phải cung phụng cho lão tứ đi học. Bình thường hắn ăn còn ngon hơn chúng ta, chúng ta cũng có nói cái gì chưa, biết hắn đi học không dễ dàng. Được rồi, coi như bình thường hắn chuyện gì cũng không làm, trở lại liền tỏ vẻ ông to, chúng ta đều không nói gì, thông cảm cho hắn là con út, tuổi còn nhỏ, ngay cả Đông Chí ba tuổi của ta đều phải ngày ngày đi theo ta làm việc, hắn một thằng tiểu tử mười lăm tuổi, đoán chừng ngay cả đòn gánh là gì cũng không biết đi, a, nói ở trên rồi, ai bảo hắn là người đọc sách, là người kim quý!”
“Làm được chuyện lớn rạng rỡ tổ tông. Chúng ta không trông cậy vào thơm lây, chúng ta chính là cảm thấy người đọc sách nên tất cả mọi người tôn trọng hắn! Chúng ta những người này đã bao lâu không được ăn một bữa thịt?”
“Lũ nhỏ thèm ăn, ta sau lưng đều đánh miệng chúng, nói bọn chúng là quỷ thèm ăn! Nhưng mà, tứ đệ cách mấy bữa đều có thịt ăn! Cháu trai cháu gái lão tứ đều quần áo mới mặc hư sẽ mặc quần áo cũ của đứa lớn, trên quần áo mụn vá thêm mụn vá. Lão tứ là người đọc sách, thể diện, hàng năm bốn mùa đều có quần áo mới, còn không mang nặng.”
“Ừ, là vì thể diện của lão Diệp gia chúng ta, vậy cũng bởi vì hắn là người đọc sách, là sao Văn Khúc của lão Diệp gia! Nhưng hôm nay chuyện như vậy, mọi người ai cũng đừng nghĩ mơ hồ mà qua. Trong mười tám dặm thôn này, có người đọc sách nào khi đi học còn tìm kỹ nữ?”
“Nói ra cũng mất mặt, chúng ta cực khổ cung phụng một người như vậy, ta còn mặc kệ ta, hôm
nay không cho mọi người một câu trả lời hợp lý, ai cũng đừng mong ra ngoài. Hôm nay ta liền bất cứ giá nào! Đã sống cuộc sống như thế nào! Lần trước ta nói ở riêng, nương nói ta không hiếu kính bà, không muốn cho lão tứ đi học, chuyện hôm nay như vậy ngươi định làm sao?”
“Lão tứ làm chuyện mất mặt như vậy? Chúng ta chính là một chữ cũng không biết, cũng sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy. Truyền đi, mười tám dặm thôn không chê cười chết? Định một câu liền cho qua, không dễ dàng như vậy!”
Quách thị giận đến nói cũng run run: “Ta biết rõ, các ngươi cũng ghét bỏ ta là mẹ kế, cũng hận không thể ta chết đi, cũng tị hiềm mấy nương con chúng ta!”
Hách thị nói: “Nương à, ngài đừng nói sang chuyện khác, hôm nay con chính là bàn về chuyện này, cũng không phải chuyện ghét bỏ và tị
hiềm ngài. Hiện giờ ngài đi tìm tộc trưởng mà nói lý, con vẫn là cái lý này, lão tứ chơi gái chẳng lẽ còn làm đúng? Nương không nghe Lưu chân to nói sao, rất nhiều người nhìn thấy được, đến lúc đó mặt mũi lão Diệp gia chúng ta đều mất hết, cũng không sợ nhiều hơn một cái!” dieendaanleequuydonn
Quách thị thấy Hách thị này dầu muối không vào, liền nói với Ngô thị và Lưu thị: “Các ngươi làm tẩu tử đều không quản nàng ta!”
Ngô thị nói: “Tam đệ muội nói cũng đúng, chúng con cũng muốn có ý kiến, trong nhà ta nương vẫn nói không có tiền, không có tiền, rất nghèo, ngay cả tiền lão tứ đi thi huyện cũng không đủ, cha còn để cha Lập Hạ đi trong huyện thành tìm đại tỷ và nhị tỷ đòi tiền. Nhưng bây giờ con thấy không có chuyện này, lão tứ không chỉ tiền đi thi huyện cũng đủ, ngay cả tiền uống hoa tửu cũng có, con muốn làm rõ ràng, chúng ta rốt cuộc có tiền hay không có tiền.”
Mà Lưu thị cũng không thân thiện tức giận nói; “Không nói gì khác, chúng ta không ở riêng, tiền này cũng là tiền của mọi người, lão tứ cầm tiền của mọi người đi ăn chơi đàng điếm, chúng ta làm ca ca tẩu tử luôn có quyền lợi được biết chứ, chúng ta dù sao cũng đã lớn, không thể không đầu không đuôi!”
Bà nội cái chân! Ngươi ngay cả tiền cho nhi tử ngươi tìm nữ nhân cũng có, còn khấu trừ của mọi người ác như vậy, trước kia cũng biết Quách thị này tích cóp tiền, nhưng đều nghĩ vì dùng để cho lão tứ đi học, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng không chịu nổi, cả nhà nắm chặt dây lưng quần, thức khuya dậy sớm, ngay cả hài tử của mình cũng không thể để cho chúng ăn no, nuôi ra ngoài thứ hồ đồ như vậy, tượng đất còn có ba phần tính đâu, huống chi tất cả mọi người đều không phải tượng đất!
Quách thị thấy ba nàng dâu tất cả đều phản rồi, mà một Triệu thị không dùng được, sẽ gặp trở ngại, “Ông cụ à, làm ca ca đều không quản huynh đệ nữa à, con ta phải cứu trở lại. Con ta không trở lại, ta cũng không sống được.”
Quách thị khóc lóc om sòm hồi lâu, nhưng mấy con dâu đều không động đậy, chính là ba nhi tử cũng không nói thê tử mình chống đối lão nhân.
Diệp lão đầu nhìn tình huống này, biết hôm nay không cho câu trả lời thỏa đáng không được, liền quát Quách thị đang la lối om sòm: “Được rồi, đừng gào thét nữa, đều do bà dạy dỗ nhi tử tốt, hiện giờ gây ra chuyện mất mặt như vậy! Chuyện như vậy là tứ đệ các ngươi và nương các ngươi sai rồi, ta bảo đảm về sau sẽ không như thế nữa, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là cứu tứ đệ của các ngươi về, những chuyện khác mọi người trở về hẵng nói! Cứ như vậy đi.”