Chương 2
Cuối cùng Mạch Tiểu Hân cũng biết danh nhân và người bình thường khác nhau thế nào.
Hôm sau, khi cô vừa ăn bánh quẩy vừa húp tào phớ đọc báo sớm như mọi ngày thì suýt bị sặc vì một tin tức: "Thang máy tòa nhà Văn Cẩm gặp sự cố, tính mạng tỷ phú ngàn cân treo sợi tóc". Bài báo chiếm nửa trang nhất tờ tin nhanh đã tường thuật chi tiết vụ việc. Mạch Tiểu Hân mở to mắt đọc kĩ hai lượt, rút ra hai thông tin: Thứ nhất, người đàn ông đau bụng hôm qua đó là một người có tiền, hơn nữa không phải có tiền vừa vừa mà là cực kì có tiền. Không lâu trước công ty anh ta vừa lên sàn, sau một đêm tài sản tăng vọt lên mấy nghìn tỷ. Thứ hai, sau khi thang máy mở cửa anh ta được đưa vào phòng mổ bệnh viện, phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính.
Mạch Tiểu Hân nhếch miệng, lúc đầu mình đã nói là viêm ruột thừa mà anh ta còn kêu đau dạ dày. Chẳng lẽ tổng giám đốc công ty lên sàn mà ngay cả dạ dày và ruột thừa cũng không phân biệt được à? Nếu vậy thì cô thực sự phải lo lắng cho các nhân viên trong công ty này rồi. Đọc đến câu cuối cùng trong bài báo, giám đốc chi nhánh công ty thang máy X đã trực tiếp đến bệnh viện xin lỗi, Mạch Tiểu Hân cảm thấy hơi tức giận. Không phải có hai người bị kẹt sao? Vì sao lại không có ai quan tâm đến mình chứ? Tin tức không nhắc đến mình cũng thôi, nhưng công ty thang máy cũng không thể coi như không có mình được. Ít nhất cũng phải đền mình một món quà chứ, cô tức giận húp một ngụm tào phớ, đúng là một công ty bợ đỡ.
Có điều tối hôm qua Hà Đông đã mời mình ăn một bữa Tứ Xuyên rất ngon, hơn nữa còn chủ động đề xuất đợi đến tháng lương sau sẽ đi đền tiền sơn xe cho chủ xe BMW kia, lại còn nước mắt lưng tròng ôm cô nói: "Mạch Mạch, vẫn nghe nói hồng nhan bạc mệnh, xem ra không sai chút nào. Bạn xem xem, đi thang máy mà bạn cũng bị kẹt đến hai lượt rồi".
Mạch Tiểu Hân vừa giãy ra khỏi vòng tay Hà Đông vừa nghĩ, thật không biết ai mới là mầm họa, cả hai lượt đều là bị nó nhờ vả mà gặp nạn, lần đầu tiên là giúp nó làm điều tra thương mại trong đợt kiến tập hồi đại học, bị kẹt trong thang máy một khu dân cư, lần này thì bị kẹt trong thang máy công ty nó. Xem ra mình đúng là phúc tinh của Hà Đông, thì ra bao nhiêu tai nạn của nó đều bị đẩy sang người mình hết.
Cô mở máy tính, cửa sổ Yahoo của Hà Đông nhảy ra.
"Mạch Mạch, bạn gặp được bảo bối rồi. Hôm qua bị kẹt cùng bạn hóa ra chính là tông giám đốc Viễn Dương, công ty lớn nhất thành phố này. Tuần trước công ty Viễn Dương lên sàn ở Thâm Quyến, sinh ra mười mấy tỷ phú, giá trị cổ phiếu của tổng giám đốc là mấy nghìn tỷ.
"Liên quan gì đến tớ?" Mạch Tiểu Hân kém theo một icon huýt sáo phớt lờ, đây là icon cô sử dụng nhiều nhất khi chat với Hà Đông.
"Ở trong thang máy lâu như vậy, bạn có quyến rũ anh ta hay không?" Hà Đông kém theo một icon thẹn thùng đỏ mặt.
Mạch Tiểu Hân cười tít mắt, "Khi đó tớ không biết anh ta lắm tiền như vậy, bây giờ đang đấm ngực dậm chân tiếc nuối đây. Sếp đến rồi, té đây!"
"Đừng đấm đừng đấm, vòng một mẫu mực như vậy nhất định phải bảo vệ thật tốt, không sợ không dụ dỗ được người có tiền". Hà Đông lại gửi một icon háo sắc chảy nước miếng rồi cũng out khẩn cấp trước khi Mạch Tiểu Hân nổi đóa.
Mạch Tiểu Hân tắt cửa sổ chat, ngọt ngào cười với ông chủ đã đi tới trước mặt: "Chào sếp Lưu!"
"Tiểu Hân, buổi tối mời khách, cùng đi nhé!" Giám đốc Lưu hơn bốn mươi tuổi, trán bắt đầu nông thôn bao vây thành thị nên hành động yêu thích nhất chính là không ngừng vuốt tóc từ xung quanh vào giữa trán. Sáng hôm nào nhân viên nhà xuất bản Cao Tân cũng có thể nhìn thấy hành động kinh điển này.
Mạch Tiểu Hân vừa ngoan ngoãn nhận lời vừa lén xem thường trong lòng. Nhân viên tài vụ Tiểu Dương bên cạnh quay sang bênh vực: "Ông chủ lại dùng mỹ nhân kế!"
Giám đốc Lưu nghe thấy cũng không hề tức giận, vẫn vừa vuốt tóc vừa cười ha ha, "Tiểu Hân là người quê rượu, tửu lượng tốt, không giống tôi uống một chai bia đã xỉn rồi. Tiểu Hân, cô yên tâm, chưa đến thời khắc mấu chốt tôi sẽ không đưa cô ra đâu, chỉ cần làm lực lượng dự bị là được".
Nhìn ông ta càng vuốt tóc càng không che được cái trán hói, Mạch Tiểu Hân không nhịn được cười. Cô thích nơi này, cũng thích ông chủ như vậy, không hề quan liêu. Tuy cũng là thương nhân nhưng cũng là người có học đàng hoàng, vẫn còn mang vẻ nhã nhặn phúc hậu của người có văn hóa, không bủn xỉn như đa số các ông chủ các công ty tư nhân khác. Bà chủ trước cũng đi du học nước ngoài, hai vợ chồng không có con, lấy lí do xây dựng văn hóa công ty, ngày lễ ngày tết thường xuyên tổ chức các hoạt động vui chơi. Trên thực tế là bà chủ rất thích làm mối cho đám thanh niên trẻ tuổi này, mà hiện nay Mạch Tiểu Hân chính là đối tượng chú ý trọng điểm của bà. Trước kia Mạch Tiểu Hân làm ở bộ phận cho vay tại ngân hàng thương mại, mặc dù hoa hồng cao nhưng công việc đó chủ yếu dựa vào quan hệ, ngày ngày cần hát hò nhảy nhót với khách hàng không khác tiếp viên quầy bar là mấy, thật sự không chịu nổi. Đúng lúc đó kế toán ở công ty này phải chuyển nhà theo gia đình, Hà Đông vốn có quan hệ không tồi với cô kế toán cũ đó nên đã nhờ cô ta đề cử Mạch Tiểu Hân với ông chủ Lưu. Thấy Mạch Tiểu Hân, giám đốc Lưu chỉ hỏi hai câu đã nhận luôn. Như vậy ngày ngày bọn mình có thể gặp nhau", Hà Đông vui vẻ nói, "Mặc dù ở nhà A hơi tủi thân một chút nhưng sau này có thể tìm cơ hội khác".
Mạch Tiểu Hân không cảm thấy nhà A có gì không tốt. Lúc xây cao ốc, tập đoàn Văn Cẩm chưa hề lắm tiền nhiều của như bây giờ, khu đất này cũng chưa nóng như hiện nay. Khi đó tòa nhà Văn Cẩm A mười tám tầng đã làm mọi người phải trợn mắt rồi, để thu hồi tài chính, khách hàng nhà A đều phải thuê mười năm trở lên. Nào biết ngành bất động sản Trung Quốc đã phát triển với tốc độ kinh người, cũng mang lại của cải kinh người, giờ đây tập đoàn Văn Cẩm đã là công ty nộp thuế đứng đầu thành phố B. Lúc đầu do thiếu tài chính nên một mảnh đất bên cạnh nhà A bị bỏ trống, giờ đây đã mọc lên một tòa nhà Văn Cẩm B ba mươi tám tầng, nội thất cực kì xa hoa, trở thành tòa nhà cao cấp nhất cả thành phố. Bên cạnh nó, nhà A giống như một hầu gái bân cạnh một tiểu thư xinh đẹp, mặc dù cũng nho nhã xinh xắn nhưng khí thế rõ ràng yếu hơn rất nhiều. Cũng như các công ty ở nhà A đều có kết quả kinh doanh không hề kém nhưng vẫn không thể so với các công ty ở nhà B như tập đoàn Văn Cẩm hay công ty Viễn Dương.
Hà Đông làm việc tại phòng tài vụ tập đoàn Văn Cẩm, bố cô là một trưởng phòng thuộc một cục bên chính quyền, dù chức quan không lớn nhưng nhiều năm công tác cũng tích lũy được chút quan hệ. Vì vậy sau khi tốt nghiệp đại học Hà Đông cũng trở thành một nhân viên văn phòng một cách thuận lợi, mỗi ngày mặc đồng phục màu xám, kể cả giữa mùa đông cũng vẫn là váy ngắn âu phục cao trên đầu gối. Điều này làm cho người thích phong cách thoải mái như Hà Đông oán giận không thôi. Một vấn đề khác làn cô oán giận chính là tập đoàn Văn Cẩm, à không, là cả tòa nhà B có quá nhiều người đẹp, điều này làm cho Hà Đông với ngoại hình tầm tầm phải chịu rất nhiều áp lực.
"Mạch Mạch, bạn mà sang nhà B thì tốt, khuôn mặt này của bạn chính là loại hình tiêu chuẩn của nhà B đấy". Hà Đông thường nói như vậy.
"Tớ không sang đó đâu, riêng yêu cầu ngày nào cũng phải trang điểm là tớ đã không thích rồi". Mạch Tiểu Hân nhượng bộ lui binh. Được gen di truyền của mẹ, da cô rất đẹp, bình thường đều không nỡ trang điểm, chỉ khi ông chủ yêu cầu ra ngoài tiếp khách mới chịu trang điểm sơ sơ, vì vậy Mạch Tiểu Hân còn để nguyên một bộ đồ trang điểm tại văn phòng. "Ông chủ Lưu của tớ vẫn tốt nhất, không yêu cầu nhân viên phải trang điểm, cứ để tự nhiên cho đẹp".
Giống tất cả các cô bé khác, Mạch Tiểu Hân thích đi dạo phố mua quần áo, có điều cô rất ít mặc váy, bởi vì mặc váy đi xe đạp điện không tiện. Chiếc xe đạp điện này cô mua khi thấy có khuyến mãi giảm giá lúc vừa đi làm, mua về lập tức bị Hà Đông mắng vì không có đầu óc, chiếc xe này quá lớn, khó điều khiển. Mạch Tiểu Hân vừa ngoan ngoãn cúi đầu nghe cô ta lải nhải vừa không cho là đúng. Cô bị màn quảng cáo "người đẹp Mô tô" đầu độc quá nặng, cực thích hành động kinh điển bỏ mũ bảo hiểm hất mái tóc dài trong quảng cáo. Đáng tiếc là xe đã đi ba năm mà tóc vẫn chưa nuôi dài được. Đúng vậy, mấy tháng nữa là cả cô và Hà Đông đều 25 tuổi, sắp tiến vào hàng ngũ thanh niên lớn tuổi, mặc dù mọi người đều nói ở tòa nhà Văn Cẩm 25 tuổi vẫn là độ tuổi được mọi người hâm mộ, bởi vì nơi này phụ nữ độc thân 30 tuổi chỗ nào cũng có, bao gồm công chúa điện hạ của tập đoàn Văn Cẩm.
Buổi trưa, Mạch Tiểu Hân gặp Hà Đông tại phòng ăn nhân viên theo thường lệ. Phòng ăn ở tầng 6 nhà Văn Cẩm A cũng có chút danh tiếng ở khu vực này, phòng ăn công chức mà vẫn đảm bảo giá rẻ đồ ngon như vậy sợ rằng cả thành phố không tìm được nhà thứ hai. Lúc đầu nhà A xây xong cho thuê, xung quanh không hề có quán ăn nhanh hay cơm văn phòng nào thích hợp. Các công ty thuê văn phòng đều đưa ra vấn đề ăn cơm của nhân viên, bất đắc dĩ, tập đoàn Văn Cẩm phải nhịn đau xây phòng ăn ở tầng 6. Không nghĩ tới vài năm sau xây xong nhà B thì phòng ăn này lại trở thành không thể thiếu. Giữ hai tòa nhà có xây một hành lang có mái che, đến giờ ăn cơm là nhân viên hai bên đều tụ tập dưới một mái nhà, tiếng người huyên náo. Ông chủ nhận thầu xây phòng ăn quả là rất hiểu tâm lý tiểu tư sản, phòng ăn sạch sẽ sáng ngời, âm nhạc lãng đãng, cho nên dù đã mở cả tám cửa thì người ăn vẫn phải xếp hàng dài.
"Mạch Mạch, bạn biết vì sao phòng ăn này lại đông người như vậy không?" Ngày đầu tiên Mạch Tiểu Hân đến Hà Đông đã nói với cô nguyên do, "Đó là đại hội làm quen thực sự đấy! Tất cả các cô gái ở đây đều muốn tìm một chàng trai nhà B, đáng tiếc không có cơ hội nên chỉ có lúc ăn cơm mới có thể tiếp xúc được, vì vậy dù có chết họ cũng không thể bỏ lỡ bữa cơm được". Sau đó Mạch Tiểu Hân quan sát kĩ các đồng sự của mình, đúng là phải bội phục Hà Đông kết luận vấn đề quá chuẩn.
Mạch Tiểu Hân mua đồ ăn xong nhìn lại vị trí quen thuộc quả nhiên thấy Hà Đông đang vẫy tay. Bên cạnh có một người phụ nữ hơi gầy đang ngồi, người này cô chưa từng gặp. Thời học đại học Hà Đông chính là đại sứ ngoại giao của phòng kí túc, chỉ có người cô ta không muốn làm quen, không có người cô không làm quen được. "Nếu tớ muốn gặp hiệu trưởng, cùng lắm đi xe đạp ngã xe trước con Audi của ông ấy là được. Không tin hiệu trưởng đại nhân lại phớt lờ tớ!" Đấy, một người hoành tráng như thế mà bốn năm đại học lại chưa hề có một bạn trai nào. "Đó là bởi vì bọn họ đều coi tớ là anh em hết!" Hà Đông than thở sau đó lại đắc ý, "Ngoại hình của tớ ấy mà, người đẹp cảm thấy không có đe dọa, người xấu cảm thấy mình còn cứu được, đàn ông tự tin hơn, phụ nữ bớt ai oán. Cho nên bạn tớ rộng khắp thiên hạ, cho nên không có dưa lê dưa bở gì mà tớ không móc ra được!"
Mạch Tiểu Hân bưng đĩa cười tít mắt đi tới, không biết lần này Hà Đông lại muốn tìm loại dưa lê nào.
"Chị Ngải Lâm, em đọc báo thấy hôm qua giám đốc chị bị kẹt trong thang máy à?" Hà Đông liếc Mạch Tiểu Hân với thâm ý sâu sắc.
Trong đầu Mạch Tiểu Hân quả thực muốn quỳ rạp xuống đất lạy Hà Đông. Thì ra người phụ nữ mặc đồng phục xanh đen nhìn qua lớn hơn mình không ít này chính là thư ký tổng giám đốc Viễn Dương, ngoại hình không đẹp lắm nhưng khí chất rất tốt, khi cười tỏ ra rất có lực tương tác. Nhìn nước da có thể đoán chị ta cũng đến tuổi băm rồi, nhất định là một người phụ nữ của công việc, Mạch Tiểu Hân nghĩ. Toognr giám đốc Viễn Dương có vẻ rất trẻ mà, chắc chắn sẽ không lớn tuổi hơn cô thư kí này, mặc dù trong thang máy không để ý lắm nhưng cô cảm thấy nhận định này sẽ không sai.
"Ờ, hôm qua hiếm lắm mới được hôm không phải tiếp khách, sếp Mục muốn về nghỉ sớm một chút, không ngờ lại gặp phải chuyện đen đủi như vậy. Thang máy tòa nhà Văn Cẩm còn xảy ra sự cố, tin tức này mà lan rộng ra thì việc tiêu thụ của mấy khu nhà cao tầng của Văn Cẩm đều sẽ bị ảnh hưởng. Nghe nói chủ tịch Lục đã đè tin tức này xuống rồi". Ngải Lâm nói không e dè gì. Công ty Viễn Dương cũng từng là công ty con của Văn Cẩm, mặc dù sau đó đã tách ra độc lập nhưng vẫn còn có rất nhiều dính dáng, tin tức cũng sẽ lan truyền rất nhanh.
"Nghe nói hôm qua Lục tiểu thư cũng ở lại bệnh viện cả đêm", hứng thú dưa lê của Hà Đông hiển nhiên không nằm ở vấn đề tiêu thụ của mấy khu nhà.
Ngải Lâm bình thản đánh giá Mạch Tiểu Hân, "Mạch tiểu thư, trước kia chúng ta đã gặp nhau ròi đúng không? Năm ngoái cô lên sân khấu hát trong hội hữu nghị mừng năm mới, tôi còn thay mặt cho giám đốc Mục lên trao giải cho cô mà!"
Mạch Tiểu Hân cảm thấy khó xử, năm ngoái cô mới xin vào công ty xuất bản. Tòa nhà Văn Cẩm có một thông lệ bất thành văn, hàng năm đêm trước tết dương đều phải tổ chức một buổi liên hoan năm mới, một mặt là để củng cố tình cảm giữa chủ nàh với người thuê, mặt khác ở đây có nhiều người tuổi trẻ, tổ chức liên hoan hữu nghị để thúc đẩy giao lưu cũng rất được hoan nghênh. Bình thường mỗi công ty phải đưa ra một tiết mục, Mạch Tiểu Hân là người mới nên đương nhiên sẽ bị ép lên biểu diễn. Cô hát rất khá, bốn năm đại học cũng không ít lần làm MC. Cô nhớ mang máng là một người phụ nữ trẻ tuổi đã lên trao giải cho mình.
"Quên rồi à?" Ngải Lâm cười cười không để ý, "Chị thì vẫn nhớ em, đại mỹ nữ mà, mấy thằng nhóc công ty chị còn bàn tán về em một hồi lâu mà!"
"Vậy chị Ngải Lâm làm mối cho Mạch Mạch đi, nó còn chưa có bạn trai!" Hà Đông cười nói, "Mạch Mạch của chúng ta không những xinh đẹp, hát hay mà nấu ăn cũng rất giỏi".
"Đợi bao giờ bạn kiếm được chồng rồi nói tiếp", Mạch Tiểu Hân đỏ mặt trợn mắt nhìn Hà Đông rồi nói với Ngải Lâm, "Chị Ngải Lâm, đừng nghe nó nói liên thiên. Bọn em ở cùng phòng kí túc thời đại học, nó suốt ngày bắt nạt em".
Ngải Lâm trêu đùa: "Hà Đông nói đúng đấy, công ty chị có rất nhiều thằng đẹp trai, thu nhập cũng không tồi. Công ty vừa IPO, mọi người ít nhiều đều kiếm được chút đỉnh. Để chị chọn giúp bọn em, nếu thật sự không nhìn trúng đứa nào thì còn có sếp Mục của bọn chị nữa mà".
Mạch Tiểu Hân cảm thấy vị thư ký tổng giám đốc này không hề tao nhã lịch sự như bề ngoài, thật sự rất mạnh mẽ rất hoành tráng, ngay cả người lãnh đạo trực tiếp của chính mình cũng dám bán đứng.
"Báo chí nói sếp Mục của các chị phát bệnh trong thang máy, sau đó phải vào phòng mổ, có thật không chị?" Hà Đông vừa thấy câu chuyện đi chệch khỏi định hướng liền vội vàng kéo lại.
Ngải Lâm ôi một tiếng, "Buổi chiều họp anh ấy đã thấy không thoải mái, hết giờ làm bắt đầu cảm thấy dạ dày rất đau, cũng không nói với ai mà tự mình về văn phòng lấy thuốc, ai biết lại là viêm ruột thừa chứ? Sau đó bác sĩ nói quả thật cũng đau dạ dày nữa, cả dạ dày lẫn ruột thừa, đương nhiên anh ấy sẽ cho rằng là bệnh cũ phát tác. May là anh ấy còn thông minh, đi thẳng đến bệnh viện, nếu không cứ cố chịu như trước đây thì không chừng sẽ thành chuyện lớn mất".
Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, đã như vậy còn khen thông minh, quả nhiên sự sùng bái của cấp dưới đều là mù quáng.
Mục Tư Viễn nằm trên giường hắt xì liền hai cái, tác dụng của thuốc tê còn chưa hết, toàn thân đầm đìa mồ hôi, cả người mềm nhũn khó chịu. Vết thương lại bắt đầu râm rẩm đau, anh dùng tay phải bóp hổ khẩu tay trái, một lát sau bỗng cảm thấy buồn cười lại buông tay ra.