Trong rừng, một đám người áo xanh, trên thắt lưng ghi "Mộc Thanh Tông" đang đuổi theo ba thân ảnh hai người trên lưng một sói.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Liễu Tuyết kinh ngạc kêu lên hỏi. Đại Hắc cũng hơi ngẩng đầu lên hỏi hắn:
"Đúng đấy, ngươi phát hiện được điều gì sao Tinh Vân?"
"Không có thời gian giải thích đâu! Đại Hắc, ngươi có đánh lại được bà cô kia không?" Hắn vừa nói vừa lấy ra mấy viên dị tinh thạch to bằng nắm tay người trưởng thành.
"Không thể!" Đại Hắc trả lời ngay lập tức.
"Hả, ta nhớ ngươi có tu vi cửu chuyển đỉnh phong cơ mà? Chẳng lẽ bà cô kia là thập chuyển?" Nguyệt Tinh Vân kinh ngạc nói. Chợt Đại Hắc lắc đầu, nói:
"Không biết tại sao ta chỉ còn tu vi ngũ chuyển hạ đẳng, chính vì vậy nên mới phải giữ hình thái nhỏ để giảm thiểu tiêu hao." Nguyệt Tinh Vân nghe xong liền cau mày lấy ra thêm mười mấy viên dị linh thạch, nhưng lần này mỗi viên đều to bằng quả bóng đá. Hắn hỏi tiếp:
"Vậy còn bà cô kia?"
"Lục chuyển Đỉnh phong!" Đại Hắc không do dự nói thẳng.
"Lục chuyển đỉnh phong.." Hắn ngẫm nghĩ một hồi xong lên tiếng:
"Có lẽ vẫn được!" Bạch Liễu Tuyết thấy thế liền hỏi:
"Ngươi định làm gì thế?"
"Ta định làm gì á? Chắc là làm pháo hoa?" Nói xong hắn ném đống dị linh thạch về phía đám người Mộc Thanh Tông.
"Cẩn thận ám khí!" Một tên trong đám người kêu lên. Nhưng rất nhanh có người nhận ra:
"Là dị linh thạch!" Thế là bà cô cùng vài người đều bắt được một hoặc vài viên.
"Á há há, đây là dị linh thạch đấy!" Bà cô cười lên một tiếng chói tai. Đột nhiên, "Bùm!" Viên dị tinh thạch nổ tung, tất cả những viên khác cũng nổ theo.
Nhất thời, một loạt những hiện tượng như sét đánh, lửa đốt, lốc xoáy, đá văng, ánh sáng, vân vân có to có nhỏ bao trùm nơi từng viên dị linh thạch nổ. Sau một hồi mới thấy chúng dần dần tan đi để lại một đám khói và thi thể.
"Đó là cái gọi là pháo hoa sao?" Bạch Liễu Tuyết quay đầu lại nhìn rồi hỏi. Nguyệt Tinh Thần cười cười trả lời:
"Cũng không hẳn, so với loại pháo hoa ta xem trong sách vẫn còn kém xa."
"Ngươi xem cái thể loại sách gì vậy?" nàng cười vang lên hỏi. Đột nhiên hắn hét lên:
"Đại Hắc! Mau né!" Còn chưa dứt câu, Đại Hắc đã nhảy về phía bên trái một khoảng. Sau đó là một thân ảnh từ đám trong đám khói bay tới đáp xuống chỗ bọn hắn vừa đứng, tạo thành một vụ nổ, là bà cô lục chuyển. Dư ba vụ nổ còn lại đẩy bay bọn hắn đi, khiến cho Bạch Liễu Tuyết bay xuống một bụi cỏ rồi theo quán tinh lăn mấy vòng dưới đất, Đại Hắc thì bị đẩy bay đi để lại một vệt lõm to trên mặt đất, còn Nguyệt Tinh Thần đυ.ng gãy mấy cái cây trên đường bay rồi ngã xuống.
Lúc này xung quanh người bà cô có đủ các loại vải dài khác nhau, tay trái có một tấm dày to như cái khiên, sau lưng có một tấm xoắn lại như lò xo đẩy người bà cô lên khỏi mặt đất, tay phải thì có một tấm quấn lại như đầu máy khoan to, mỗi bên vai có một tấm mỏng nhưng sắc như kiếm dẻo, nhưng nhìn chung đều có các loại vết rách, vết thủng, vết cháy xém, trừ một tấm đặc biệt nhỏ như sợi chỉ màu đỏ nối với đỉnh đầu ra. Lúc này bà cô gào lên:
"Tên bại gia chi tử kia!" Nói xong bà cô bật lò xo lao thẳng đến phía Nguyệt Tinh Thần. Tốc độ bật vốn dĩ nhanh như một đầu tên lửa nhỏ, nay bị cháy mất mất mấy mảng nên đã giảm đi khá nhiều. Bất quá, tốc độ vẫn đủ nhanh để một hơi bay đến trước mặt Nguyệt Tinh Thần.
Tưởng chừng máy khoan vải của bà cô sắp đánh trúng hắn rồi, thì Đại Hắc đột nhiên trồi lên từ trong cái bóng của hắn. Nó ngửa mặt lên trời hú một tiếng, bà cô gần như ngay lập tức cảm thấy choáng váng, liền bị khựng lại.
Nhưng rất nhanh hai tấm vải mỏng bay đến trói chặt mồm Đại Hắc lại. Thấy Nguyệt Tinh Thần và Bạch Liễu Tuyết đều đang hôn mê, nó liền vận dụng ba loại đạo pháp khác nhau, một là tạo ra một đàn ảnh sói xung quanh, hai là mắt Đại Hắc đỏ lên như có đốm lửa, còn thân hình nó cũng bốc lên một loại lửa đen, ba là biến đám ảnh sói trở nên ngập lửa giống mình.
Đây là sát chiêu nổi danh đỉnh đỉnh của nó từ khi còn là yêu thú của Lang Vương. Bất quá với tu vi hiện tại không thể đủ chân nguyên để kéo dài được, số sói được triệu hồi cũng ít hơn nhiều.
Hai tấm vải quấn quanh mồm nó nay đã cháy ra thành tro. Lại thêm đàn sói lao đến tấn công khiến bà cô chật vật không chịu nổi, nhưng chân nguyên của Đại Hắc lại tụt nhanh gấp mấy lần bà cô, dần dần đám sói mất đi khiến bà cô chiếm thế thượng phong.
Bà cô chủ động rút chân nguyên cực độ, tấm vải nào cũng xoay vòng vòng. Thuận thế bà cô lao một mạch về phía Đại Hắc, đám sói cản đường bị xoáy thành mảnh vụn, dùng vải cứa rách, đâm thủng, đập lõm vào.
Chỉ một lúc sau, Đại Hắc thương thế đầy mình, máu từ đủ loại vết thương chảy ra, tuôn như suối. Chân nguyên lại cạn kiệt, cơ thể liền biến nhỏ lại. Chớp lấy cơ hội này, bà cô lao đến đâm máy khoan vải hướng thẳng Đại Hắc.
"Choang!" Máy khoan vải đâm trúng một viên ngọc thạch màu đen. Hóa ra chỉ mới một lúc trước, Nguyệt Tinh Thần tỉnh dậy, lúc này hắn đã gãy mất mấy cái xương sườn, máu chảy khắp từ đầu đến chân, gắng gượng lắm mới lấy ra được một viên dị linh thạch hệ ám, ném về trước mặt Đại Hắc.
Viên dị linh thạch bị đánh vỡ, kéo theo một vùng mảng đen nổ ra. Đến lúc mảng đen tan đi, máy khoan vải đã biến mất, còn Đại Hắc hấp thu ám chân nguyên từ viên dị linh thạch giờ đã hóa khổng lồ lao tới cắn nát cánh tay bà cô.
Lúc này bà cô tay trái cầm khiên vải che lấp vết thương lại, rồi dùng lò xo vải nhảy về phía sau. Nào ngờ Bạch Liễu Tuyết đã đứng chờ sẵn phía sau.
Xung quanh nàng, có tới mười lưỡi băng nhận bay vòng quanh, cơ thể nàng tựa hồ như đã biến thành băng, xung quanh còn bốc lên một luồng hàn khí. Cảnh tượng dường như tô điểm cho đôi mắt màu xanh lam của nàng, khiến nàng càng trở nên mỹ lệ hơn so với trước.
Nếu như là người khác, đối mặt với khung cảnh như vậy, chắc hẳn đã sớm từ bỏ, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh bản thân bị cắt thành mảnh vụn. Nhưng bà cô lại hoàn toàn ngược lại, nhếch miệng lên cười rồi nói:
"Nha đầu, quên mất ai là chủ nhân của ngươi rồi sao?" Ngay từ lúc bà cô cười lên, sợi chỉ đỏ trên đầu đã bay đến xuyên qua đám băng nhận đâm vào đầu Bạch Liễu Tuyết. Nàng liền khuỵu xuống, tay ôm đầu điên cuồng hét lên.
"Bạch cô nương!" "Tiểu cô nương!" Nguyệt Tinh Thần và Đại Hắc gào lên. Hắn thì đã sớm không còn di chuyển được, còn Đại Hắc thì lao đến vồ vào bà cô, nhưng bị bà cô dùng lò xo vải tránh đi. Nó đành cố với cào vào sợi chỉ đỏ kia, nhưng chân nó lại xuyên qua mà không để lại chút thương tổn nào. Dường như sợi chỉ là một loại sức mạnh tinh thần, không thể gây sát thương bằng vật lý được.
Mà lúc này Bạch cô nương đã biến đổi khác hoàn toàn so với lúc trước. Vẫn là bộ váy đỏ, nhưng tóc từ đen giờ đã nhuộm đầy sắc đỏ, đôi mắt cũng vậy, hai bàn tay hiện ra huyết trảo, sau lưng mọc ra đôi cánh dơi to, cùng một cái đuôi dài chừng một mét màu máu, phía dưới đôi môi anh đào của nàng là hai chiếc răng nanh mọc dài ra ngoài. Nhìn tổng thể mà nói, nàng cứ như là từ máu mà tạo thành.
Lúc này bà cô gào lên:
"Mau gϊếŧ tên súc sinh kia!" Nàng bẻ cái đầu rắc một cái quay lại nhìn bà cô, sau đó lại quay ra nhìn Nguyệt Tinh Thần. Đôi cánh dơi của nàng đập mạnh một cái, nàng phóng thật nhanh về phía hắn. Đại Hắc lúc này muốn cản nàng lại, nhưng lại bị bà cô dùng lò xo vải nhảy đến, thuận đà dùng khiên vải đẩy nó bay đi một đoạn.
"Ruỳnh!" Không thể ngờ được, nàng đánh hụt, huyết trảo của nàng chỉ sượt qua hắn một chút, rồi đâm tới đập gãy cái cây đằng sau. Dường như trong môt khoảnh khắc ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, nàng đã lấy lại được một chút lý trí của mình. Sau đó hắn buột miệng:
"Bạch cô nương?"
Nàng lùi lại, tay ôm đầu điên cuồng giãy dụa, la hét một hồi. Cuối cùng nàng nhìn về phía hắn một lần, rồi quay người chạy đi.
Bà cô thấy thế liền trợn trừng mắt quát lên:
"Nha đầu khốn kiếp ngươi làm gì thế hả?"
Nhân cơ hội, Đại Hắc dùng chân đánh bay bà cô, rồi dùng đạo pháp dịch chuyển tới bóng của Nguyệt Tinh Thần, miệng cắp hắn lên rồi chạy đi.
Lúc này, đám quân thứ hai của Mộc Thanh Tông mới đuổi đến. Bà cô liền quát:
"Lũ vô dụng chậm chạp này! Còn không mau đuổi theo bọn chúng!" đám người vâng vâng dạ dạ rồi chia đội hình đuổi theo.