Chương 29
Không lâu sau, ngay lập tức có một người dáng điệu trí thức bước tới, chắp tay với họ: “Thượng Quan công tử.”
Thượng Quan Thấu lập tức đứng dậy đáp lễ: “Dương hội nguyên, dạo này khỏe chứ?”
“Được công tử chiếu cố, Thánh Thượng sắp đồng ý. Không biết công tử có dịp nào rảnh, mời đến hàng xá ngồi chơi một lát, coi như cho tại hạ và nội thị cơ hội tạ ơn.”
“Đều là người nhà cả, không cần khách sáo. Nhưng nếu Dương hội nguyên sinh được quý tử, tại hạ nhất định đến viếng thăm.”
“Đây chẳng phải là lời khách sáo sao? Một năm công tử ở Kinh thành nửa tháng đã là chuyện lạ rồi, lần sau gặp lại công tử, chắc con của tiểu đệ đã cưới vợ rồi.”
“Không phải mà, vì gần đây có chút chuyện cần xử lý, tạm thời không có thời gian, qua chuyện này, nhất định sẽ giữ lời với đệ mà.”
Dương hội nguyên liếc mắt sang Tuyết Chi, hiểu ý cười nói: “Đệ hiểu, đệ hiểu, hèn chi nghe mọi người nói Thượng Quan công tử gặp ai cũng giới thiệu, quả đúng như lời đồn.”
“Dương hội nguyên hiểu lầm rồi. Đây là muội muội ruột của ta, gần đây gặp chút việc, làm sao ta lại không săn sóc được?”
“Không phải là thiên kim nhà nào đó hay là cô nương của môn phái nào đó hay sao, sao giờ thành muội muội rồi?”
“Đó thật là muội muội của ta, tên là Trọng Tuyết Chi. Sau này muội ấy đến kinh thành chơi, thỉnh Dương hội nguyên chiếu cố.”
“Chuyện này không thành vấn đề!” Dương hội nguyên quay sang Tuyết Chi cười nói, “Trọng cô nương, sau này có việc gì cứ đến phố tây Dương phủ tìm ta, lúc nào cũng có người chào đón cô nương.”
Tuyết Chi giật mình, đứng lên chắp tay nói: “Được, đa tạ.”
Hai người khách sáo với nhau một lúc, sau khi Dương hội nguyên đi, Thượng Quan Thấu mới ngồi xuống.
Tuyết Chi nói: “Huynh biết ta đang gặp chuyện gì sao?”
Thượng Quan Thấu ngập ngừng một lúc: “Có lẽ nói vậy có chút thất lễ, nhưng chuyện muội bị trục xuất khỏi Trọng Hỏa Cung truyền đi rất nhanh, mới hôm qua, hôm nay thành Trường An đã biết rồi. Không chừng vài ngày nữa, cả thiên hạ đều biết.”
“Lúc đó sẽ như thế nào?”
“Kẻ thù của Trọng Hỏa Cung không nhiều lắm, nhưng kẻ thù của Trọng Liên lại không ít. Nếu rời khỏi Trọng Hỏa Cung, thân phận duy nhất của muội là con gái Trọng Liên.”
Tuyết Chi trầm mặc.
“Tiếp theo muội tính như thế nào?”
“Ta không biết nữa … Chắc là, về Đăng Phong trước đã.”
“Vì sao?”
“Lúc còn ở cung, ta có biết một người ở Đăng Phong.” Tuyết Chi ngập ngừng, “Tuy ta không biết ông ấy có đồng ý không, nhưng vẫn có thể tin được.”
“Trước nay cung quy của Trọng Hỏa Cung không có trục xuất, chỉ gϊếŧ hoặc đánh cho tàn phế rồi đuổi đi, muội lại toàn vẹn ra ngoài như thế, hơi kỳ lạ một chút. Nếu bọn họ đặt một cái bẫy ở Đăng Phong thì sao, muội đừng trở về thì tốt hơn.”
“Cũng vậy thôi. Ta phải chuẩn bị một chút, chờ đại hội Binh khí phổ của Thiếu Lâm năm sau, ta sẽ đi xem.”
“Thật hay quá, ta cũng phải đến đó, chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Thượng Quan Thấu cười nói: “Ta có hai vị bằng hữu đang chờ ở Tô Châu, sau Tết âm lịch ta sẽ đến tìm gặp họ, muội không muốn đi cùng ta sao?”
Tuyết Chi vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Linh Kiếm sơn trang ở phía Bắc Tô Châu, nhưng không hiểu sao lại nói: “Không thành vấn đề. Nhưng huynh tính mừng năm mới ở đâu?”
“Tất nhiên là về nhà.”
“Không thành vấn đề, sau năm mới chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
“Muội không theo ta về nhà sao?”
“Ta không biết người nhà huynh, vậy không tốt. Ta có người thân ở Trường An, ta sẽ đi tìm ông ấy.”
“Cũng được.”
Hai người quyết định mùng bảy tháng giêng gặp nhau ở Xuân Phạn quán Trường An. Thượng Quan Thấu chuẩn bị dẫn Tuyết Chi ra ngoài, chợt nghe mấy người bên cạnh cười to, cười xong, một người trong số đó còn ôm cả bụng, lửa giận nổi lên: “Ta đã nói Trọng Tuyết Chi lại trở mặt với Trọng Hỏa Cung như vậy, đoán qua đoán lại, vậy mà không đoán được lý do này.”
“Hạ Khinh Mi này có vẻ đã nhầm rồi, hắn ta nghĩ nếu quyến rũ Trọng Tuyết Chi sẽ thao túng được cả Trọng Hỏa Cung, nhưng không ngờ Tiểu cô nương kia lại xử lý theo tình cảm như vậy, vì Hạ Khinh Mi mà trở mặt với Trọng Hỏa Cung. Ta cả một ngàn hai trăm lượng là Hạ Khinh Mi sắp vứt bỏ Trọng Tuyết Chi rồi!”
“Con gái của Trọng Liên cũng thật ngu ngốc mà, Hạ Khinh Mi mến Lâm Phụng Tử là chuyện ai cũng biết, còn biết rõ là núi có hổ, nhưng vẫn lên núi đây mà.”
Thượng Quan Thấu vỗ vai Tuyết Chi nói: “Đi thôi, đừng nghe họ nói xàm.”
Tuyết Chi vẫn đứng yên tại chỗ như cũ.
“Cô ta là con gái Trọng Liên thì sao? Cũng chỉ là một cô nương thôi. Ngươi xem, Trọng Tuyết Chi bị đánh bại trên lôi đài, bị nam nhân chinh phục thì phải thuận theo tự nhiên mà theo hắn thôi.”
“Nhất Phẩm Thấu đã nói, đã là nữ nhân mạnh mẽ, gặp được dịu dàng ôn nhu thì sẽ như chim nhỏ mà nép vào lòng người ta thôi, quả nhiên là thật.”
Thượng Quan Thấu xấu hổ nói: “Chi nhi, chuyện không phải vậy đâu, muội đừng nghe họ nói lung tung.”
Tuyết Chi không nghe vào tai.
“Nhưng mà nói thật, nhìn qua người hắn, còn nhỏ vậy mà võ công lại rất cao cường, trên giang hồ quả không nhiều người tài như vậy.”
“Cái đó là nói quá lên thôi. Ta thấy Trọng Tuyết Chi này thứ giống với cha cô ta nhất — chính là khuôn mặt thôi! Ha ha, đừng nói lão tử ta lớn tuổi mà bắt nạt một Tiểu cô nương, sau hai ba năm nữa, Trọng Tuyết Chi nhất định sẽ là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nha. Aiz, đi ra giang hồ làm gì không biết, gả cho ông đây làm tiểu thϊếp còn hay hơn … Các ngươi nhìn ta làm gì? Phía sau có gì à?”
Người đó nói đến đây, liền quay đầu lại nhìn, thấy Thượng Quan Thấu, mặt hắn trắng bệch ra. Thượng Quan Thấu rút hai chiếc đũa trên bàn, cầm một cây, tay kia xoay vòng vòng chiếc đũa còn lại, phóng ra trúng mũ người nọ, xuyên qua cửa.
Thượng Quan Thấu bỏ một thỏi bạc xuống cho chủ tiệm, sau đó đuổi theo Tuyết Chi.
Mũ trượt xuống, cửa hé mở một khe, sau cùng vỡ vụn ra. Mặt người nọ từ trắng chuyển thành đen.