Chương 45
“Theo đệ Vương Thụy và Thái Hồ thủy trại có buôn bán với nhau không?”
Nam Cung Nhược Hư trầm giọng hỏi, cùng lúc đó thì gác bút, nhẹ nhàng nắm tay Ninh Vọng Thư, ra hiệu nàng đừng sốt ruột.
“Có lui tới hay không thì không chắc, quản lý việc làm ăn của Thái Hồ thủy trại là Đường chủ Lưu Tư Nguy, người này…” Hắn dừng một chút, dường như không biết nên đánh giá người này như thế nào, “Không nói đến thủ đoạn của người này, lại ỷ vào chỗ dựa là Ngu lão gia tử. Trước kia có nghe nói hắn đi đòi tiền lãi, hình như chọc chút phiền toái.”
“Lưu Tư Nguy?” Ninh Vọng Thư nhìn Nam Cung Nhược Hư, nói, “Có phải người chúng ta gặp trên thuyền ngày trước không? Người ở cùng Ngu Thanh ấy.”
“Chắc là hắn, ta nhớ rõ lúc Lâm thiếu gia giới thiệu, nói hắn là Đường chủ Thái Hồ thủy trại.”
Nam Cung Lễ Bình nghe hai người nói chuyện, không hiểu ra sao, ngạc nhiên nói: “Hôm Trung thu sao? Sao đệ không thấy hắn?”
“Không phải ngày đó.”
Nam Cung Nhược Hư thản nhiên cười nói, không tỏ vẻ sẽ giải thích, ánh mắt đan vào ánh mắt của Ninh Vọng Thư, tràn đầy lo lắng.
Thấy hai người như vậy, Nam Cung Lễ Bình cũng mơ hồ hiểu được vài phần, tuy không biết là chuyện khi nào, nhưng ca ca không nói, đương nhiên hắn cũng không hỏi.
“Sao đại ca lại có hứng thú với nhà Vương Thụy?” Hắn ngạc nhiên nói.
“Đột nhiên Vương Thụy chết, ta cảm thấy kỳ lạ.”
Nam Cung Lễ Bình nghiêng đầu: “Nói ra thì đúng là hơi lạ, đang êm đẹp sao lại bị bọn cướp gϊếŧ. Sau này đệ có nghe người ta nói, tuy ngân phiếu đều bị cướp hết, nhưng ngọc bội trên người hắn lại không lấy đi, ngọc bội kia lại làm từ Dương Chi bạch ngọc thượng đẳng, đây không phải là chuyện kỳ lạ sao? Theo đệ thấy, hơn phân nửa là dính líu đến Lưu Tư Nguy.”
“Lễ Bình!” Nam Cung Nhược Hư trầm giọng nói, “Mấy lời này, ra ngoài đừng nói lung tung.”
Nam Cung Lễ Bình vội nói: “Đại ca yên tâm đi, đương nhiên đệ sẽ có chừng mực.”
Ninh Vọng Thư ở bên suy nghĩ, đêm đó trên thuyền, nàng không có ấn tượng sâu với Lưu Tư Nguy, bây giờ thì hoàn toàn không nhớ mặt mũi hắn như thế nào; hơn nữa, việc này còn liên quan tới Thái Hồ thủy trại, Ngu Thanh kia vừa thấy nàng đã kêu đánh kêu gϊếŧ, đúng là làm người ta đau đầu.
Nam Cung Nhược Hư thấy ánh mắt nàng phức tạp, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Lúc trước Ngu Thanh có địch ý với nàng, hắn cũng có biết, bây giờ việc này có liên quan đến Thái Hồ thủy trại, hắn không khỏi lo lắng cho nàng.
“Đại ca, đệ đi làm danh sách quà tặng, làm xong đưa huynh nhìn một cái, nếu huynh thấy phù hợp, đệ sẽ cho người chọn mua.” Thấy trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, Nam Cung Lễ Bình cảm thấy mình quá dư thừa, lập tức cười nói.
“Được.”
Nam Cung Nhược Hư gật đầu, nhìn đệ đệ đi ra khỏi phòng, mới nói với Ninh Vọng Thư: “Thái Hồ thủy trại ở Cô Tô nhiều năm, theo ta… nàng đừng nên chọc bọn họ.”
“Ta nói sẽ chọc bọn họ khi nào?” Nàng mỉm cười, an ủi hắn nói, “Chàng đừng lo lắng, đệ đệ chàng cũng chỉ là nghe nói, không chắc có liên quan đến bọn họ.”
“Nếu có liên quan thì sao?”
“Vậy… Ta cũng sẽ xem xét thời thế.”
Hắn khẽ thở dài, không nói nữa, nhấc bút lên, viết tiếp… Nàng cúi đầu nhìn một lúc lâu, cười khanh khách nói: “Chàng khen ta thái quá rồi, cái gì ‘Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết’, chàng viết như vậy, sư phụ sẽ không nhận ra người đó là ta!”
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
Hai câu trong bài Lạc thần phú – Tào Thực
仿佛兮若輕雲之蔽月,
飄颻兮若流風之迴雪。
Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
Phiêu diêu như gió bay làn tuyết. —- Nguồn Thivien
Nam Cung Nhược Hư dừng bút, sửng sốt một lát, chậm rãi nói: “Nhưng ngoại trừ cái này, ta không nghĩ ra cái gì khác.”
“Vậy chàng viết tiếp đi, cuối cùng nhớ thêm một câu ‘Chính là tam nha đầu của quý phái’ là được.” Nàng cười nói, “Chàng viết như vậy, thật ra ta rất vui.”
Thấy hắn viết tiếp, nàng cuốn tay áo tiếp tục mài mực, vừa mài vừa nói: “Thì ra viết chữ có lợi cho chàng, sao chàng không nói cho ta biết. Sau này… Không được, từ ngày mai, mỗi ngày chàng đều phải luyện chữ.”
“Vậy còn nàng?”
“Ta? Ta mài mực cho chàng.” Nàng bướng bỉnh cười nói, “Sáng sớm mỗi ngày sẽ mài cho chàng một chậu mực, không viết xong sẽ không cho ăn cơm.”
Hắn không nhịn được muốn cười, rồi ho khan, lại sợ dơ giấy viết thư, nhanh chóng lấy tay che miệng.
Thấy hắn ho khan, nàng vội đi tới vỗ lưng, qua một lúc lâu, mới thấy hắn đỡ hơn, trong lòng tê tái, ôm hắn không lên tiếng…
“Vọng Thư,” hắn xoa tay nàng, nhẹ nhàng nói, “Nàng thật sự muốn gả cho người như ta sao? Sau này… Nếu nàng hối hận, ta cũng đã hại nàng!”
Nàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt có tức giận, nhưng từ từ giảm bớt, chỉ dịu dàng nói: “Nếu xa chàng, chỉ sợ ta phải hối hận cả đời.”
——————————–
Dương Chi bạch ngọc: là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng và sự tinh khiết.