Chương 6

Ok, cô rốt cuộc cũng kết hôn.

Chiếc nhẫn, tỏa sáng lấp lánh.

Trời ạ, cuối cùng mình đã làm cái gì?

Ngồi trên bồn vệ sinh, Ba Như Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trên tay, có chút mơ hồ, kinh hoảng.

Ngày đó, tâm trạng suy sụp, cho nên không có cầu mong gì khác là có cười tình nguyện cưới mình, nhưng chuyện ba ngày nay là sao?

Trúng tà?

Cô rốt cuộc là đầu óc có vấn đề? Cô thậm chí còn chưa biết gì về anh.

Đúng là… Cô thật sự không muốn sống một mình….

Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể tùy tiện tìm một người đàn ông để gả!

Thật ra cũng không thể tính là tùy tiện, ít nhất cô biết anh là người tốt, anh còn rất đẹp trai.

Cho nên là mình ham mê sắc đẹpp của người ta sao?

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, cố dừng lại âm thanh mâu thuẫn trong đầu.

Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là kết hôn thôi, chính là cả đời sống cùng một người khác, chỉ cùng giường chung gối….

Cốc cốc cốc——

Anh đang gõ cửa, cô bị dọa sợ nhảy dựng lên, hốt hoảng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong nháy mắt có ý nghĩ muốn bò qua cửa sổ thông gió phòng tắm, chạy trốn.

A, đừng lộn xộn, người cầu hôn là cô, dám làm thì dám nhận!

“Như Nguyệt?”

“Có…. Chuyện gì?” Cổ họng cô khát khô, tim đập thật nhanh.

“Không có, em ở bên trong khá lâu, anh sợ em ngã bất tỉnh.”

“Không…. em không sao… á…. em sắp xong rồi….” Cô lắp ba lắp bắp trả lời, cuống quýt lấy áo ngủ mà Đào Hoa và Hiểu Dạ mua tặng ra, bắt đầu mặc.

Cô che cái miệng nhỏ nhắn của mình, gương mặt đỏ bừng cúi đầu nhìn kĩ, sau đó xoay người quan sát trong gương.

Ông trời, chiếc áo ngủ màu trắng vô cùng thuần khiết này, trên thực tế lại vô cùng hấp dẫn.

Nếu nó chỉ hơi trễ ngực một chút thì không nói làm gì, nhưng nó lại là vải tơ không những ngắn lại còn như ẩn như hiện: viền tơ bao quanh gấu váy, áo ngủ chỉ dài tới bắp đùi cô, kém 5cm nữa thôi, sẽ nhìn thấy hết.

Trên thực tế, cho dù là có che kín, cô vẫn cố thể nhìn thấy màu sắc của qυầи ɭóŧ.

Hơn nữa áo ngủ này không thể mặc áσ ɭóŧ, bộ ngực gần như bị phơi bày.

Quan trọng, trời ạ, ngực cô lớn như vậy sao? Nhìn như tăng lên một cup!

Cô biết quần áo có thể khắc phục dáng người, nhưng có cần khoa trương như vậy không?

Áo ngủ này cũng quá… .quá…. quá mức gợi cảm!

Mặt Như Nguyệt đỏ bừng, mặc kệ cô chỉnh như thế nào, không phải là phía trên hở quá nhiều, thì chính là phía dưới bị hở.

Trời ơi, hai người họ đúng là vui đùa quá trớn, mặc chiếc váy ngủ này cô thực sự không dám đi ra ngoài.

Nhưng cô cũng không muốn mặc lại quần áo bẩn đi ra ngoài.

Dù nói thế nào, đêm nay chính là đêm tân hôn của cô!

Nhìn dáng vẻ hấp dẫn của mình trong gương, Như Nguyệt xấu hổ bụm mặt rêи ɾỉ ra tiếng.

Mặc kệ, nàng dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, huống hồ là lão công!

Nhìn từng giây từng phút trôi qua, sợ anh lại đến gõ cửa. Như Nguyệt cắn răng, khoác cái áo khoác ngủ, mặc dù nó cũng chẳng khá hơn, nhưng cũng che được một chút, ít nhất chiều dài cũng đến đầu gối.

Cô nhìn gương hít một hơi thật sâu, sau đó quay người cố gắng giữ bình tĩnh mở cửa bước ra ngoài.

Mạc Sâm đang cầm chai rượu đỏ, nghe tiếng mở cửa, vừa quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ của cô, lập tức ngây dại, dáng vẻ kinh ngạc, khiến cô đỏ mặt, xấu hổ dừng bước.

Làm sao có thể đoán được anh nhìn cô đến choáng váng, còn không phasthieenj ra rượu đã tràn.

“Cẩn thận, tràn rồi.” Như Nguyệt thấy thế, đỏ mặt nhắc nhở.

“Cái gì?” Anh cúi đầu xem, mới phát hiện mình còn đang rót rượu, vội dựng thẳng chai rượu lên, dừng động tác, nhưng rượu đỏ trong ly rượu cũng bị rớt ra ngoài một chút, bắn lên chiếc áo ngủ màu trắng của anh.

“Đáng chết!” Anh mắng thầm, để ly rượu xuống, cầm giấy muốn lau.

“Đợi chút, đừng lau, lau sẽ càng bị bẩn.” Như Nguyệt đi tới ngăn anh lại, cầm khăn giấy dùng sức ép nhẹ lên vết rượu, vừa nói: “Anh cởϊ áσ ngủ ra, cần phải xử lí ngay mới được.”

Muốn anh cởϊ qυầи áo? Tất nhiên là không có vấn đề.

Mạc Sâm nghe lời cởϊ áσ ngủ đưa cho cô, bây giờ Như Nguyệt mới phát hiện hành động này thật thất sách, mặc dù bên trong anh có mặc áo ngủ, nhưng nút áo không cài hết, mơ hồ lộ ra l*иg ngực tráng kiện, khiến mặt cô càng hồng.

Cô cuống quýt nhận lấy áo ngủ, cảm giác của vải vóc và màu sắc của áo ngủ khiến cô sửng sốt, không nhịn được lật cổ áo bên trong, quả nhiên là cùng nhãn hiệu với bộ của cô.

Trời ạ, hai người kia đúng là, thậm chí còn mua cả áo ngủ cho anh.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ, quay người đi vào phòng tắm, rỏ vài giọt tinh dầu cây trà vào trong nước, sau đó cho một ít nước tẩy, rồi bỏ áo anh vào ngâm.

“Đó là cái gì?” Anh tò mò tiến vào, đứng sau lưng cô hỏi.

“Á, tinh dầu cây trà!” Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, nhìn qua gương thấy gương mặt anh đang ghé sát vào bả vai cô, khiến cô mặt đỏ hồng cúi đầu tiếp tục giặt sạch, vội vàng giải thích: “Bởi vì rượu đỏ có tính a xít, cho nên ngâm nước tẩy trung tính, sau đó thêm tinh dầ cây trà tẩy sạch, bởi vì mới bị dính nên sẽ không bị lưu lại dấu vết.”

“Thật thơm.” Anh nhìn đôi tai đỏ hồng của cô, mỉm cười ca ngợi.

“Ừm, nếu anh thích mùi hương này, em sẽ điều chế cho anh.”

“Anh nói em.” Anh cúi sát vào bên tai cô nhẹ nhàng nói.

Như Nguyệt nghe vậy giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tươi cười của anh ở trong gương đang nhìn cô chăm chú, cô xấu hổ không biết nói gì, vội vàng cúi đầu, đôi tay run run thiếu chút nữa không có cách nào tiếp tục giặt sạch, thật lâu sau, cô mới đỏ mặt trả lời một câu.

“Ừm.”

“Là hoa nhài sao?”

“Ừm.” Cô mở nước, cố gắng giặt sạch áo ngủ, nhưng không có cách nào gạt bỏ sự hiện diện của anh, mỗi lần anh nói chuyện bên tai cô, hơi thở ấm áp xẹt qua vành tai hoặc cổ, khiến cô run lên.

“Nó có tác dụng gì?” Anh khàn giọng hỏi.

Cô cúi thấp đầu, tiếp tục giặt đồ giúp anh, khẽ nói: “Trấn an thần kinh, tạo cảm giác ấm áp, làm cơ thể mềm mại, còn có….” tăng thêm khả năng“tình thú” giữa vợ chồng.

Ôi, trời ạ, cô quên cái này.

Gương mặt Như Nguyệt đỏ đến muốn bốc hơi, cô dùng tinh dầu hoa nhài chỉ là để ổn định tinh thần và bảo dưỡng làn da, ai ngờ….

“Còn có cái gì?” Anh nhíu mày hỏi khẽ.

“Khụ, ừ, còn có….” Bị anh hỏi, cô càng không dám nói ra miệng, chỉ đỏ mặt lảng sang chuyện khác, “Em quên, phiền anh mang mắc áo đến giúp em được không?”

Thấy cô xấu hổ đến cổ cũng đỏ ửng, anh lúc này mới mỉm cười, rời đi, quay người cầm mắc áo cho cô.

Cô nhận lấy mắc áo móc áo ngủ vào phơi, quay người lại suýt chút nữa đυ.ng vào người anh.

“Xin lỗi.” Cô hơi sợ, muốn lùi ra, tay của anh lại vẫn như cũ đặt trên eo cô, không hề có ý muốn rời đi, làm cô run rẩy.

“Không sao.” Anh cúi đầu nhìn cô, quan tâm: “Em run, lạnh sao?”

“Vâng.” Như Nguyệt run giọng gật đầu, mặc dù cô không hề cảm thấy lạnh.

“Lại đây.” Thấy cô giống như con chim sợ cành cong, biết cô thật sự lo lắng, Mạc Sâm cầm tay cô, dẵn cô tới bên giường,cầm ly rượu ở tủ đầu giường đưa cho cô.

“Uông chút rượu, cho ấm.” Anh nói.

Uống chút rượu?

Ok, thế cũng tốt, như vậy sẽ dời đi lực chú ý, cô sẽ không quá lo lắng như vậy.

Cầm ly rượu đỏ, cô nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ, vào dạ dày biến thành luồng khí nóng, khí nóng bùng phát, chậm rãi lan khắp cơ thể.

Rượu rất ngon, cô không nhịn được uống thêm một ngụm.

Chờ lúc Mạc Sâm cầm một li khác xoay người lại nhìn cô thì cô đã uống cạn li rượu.

Thấy mặt cô đỏ hồng, tròng mắt đen sáng, một tay cầm ly rượu nhìn anh mỉm cười, Mạc Sâm lo lăng vuốt nhẹ mặt cô.

“Em vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt.” Cô gật đầu chỉ cảm thấy hơi nóng, nhưng cũng cảm thấy thoải mái, cô cười nói: “Rượu này thật ngon, còn không?”

“Có, nhưng anh nghĩ em uống khá nhiều rồi.” Anh cầm ly rượu của cô, để một bên, sau đó mỉm cười nói: “Rượu này rất mạnh lại tác dụng chậm, uống nhiều sẽ say.”

“Thật sự? Anh mua ở đâu?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy anh thật mê người, nhìn mãi không chán, mọi cử động của anh đều toát lên vẻ ưu nhã lưu loát, có chút giống mèo, hoặc là nên nói động vật họ mèo.

“Hải Dương đưa.”

Cô híp mắt nhìn anh.

Sư tử sao? Không đúng, quá lớn. Hổ? Không đúng, thật quá kiêu ngạo rồi.

A, cô biết rồi, giống báo!

Nghĩ được đáp án, tâm tình Như Nguyệt cười vui vẻ.

Thấy cô cười, anh nhíu mày hỏi: “Anh có thể biết em đang cười gì không?”

“Em cảm thấy anh giống như báo.”

Anh hơi sửng sốt, lại nghe cô cười nói: “Không phải loại báo trên đồng cỏ ở Châu Phi, là loại báo ở trong rừng rậm Đông Nam Á…. Hắc Báo, loại này vào lúc không có việc gì, luôn luôn lười biếng nằm úp sấp ở trên cây ngủ, hoặc quan sát bốn phía, lúc săn bắt lại linh hoạt thông minh – Hắc Báo.”

Miêu tả của cô khiến anh kinh ngạc, không khỏi nhíu mày hỏi: “Vì sao em nói như vậy?”

“Động tác của anh tao nhã, luôn một mình ở bên cạnh quan sát mọi người, khi gặp chuyện, anh lại hành động rất nhanh, rất giống Hăc Báo, anh không cảm thấy sao?”

“Không cảm thấy.” Mạc Sâm cười nhẹ ra tiếng.

“Thật sao?” Cô cắn môi nhíu mày, “Nếu không anh cảm thấy mình như cái gì?”

“Anh không biết, chỉ cảm thấy rằng em đã say.”

“Có sao?” Cô chớp chớp mắt, nhíu mày phản bác, “Nhìn anh vẫn chỉ là một người mà.”

Anh mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn cô.

Như Nguyệt sững sờ, nhưng cảm giác được anh hôn thật tốt, cảm giác tốt, mùi vị cũng tốt, hại tay của cô không thể rời khỏi người anh.

Mạc Sâm kết thúc nụ hôn thì cô gần như không đứng vững.

“Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

“Cái gì?” Cô thở nhẹ, ngây ngốc nhìn anh.

“Em say sao?” Anh mỉm cười.

“À, cái đó.” Cô hồi phục tinh thần, cười khẽ thừa nhận, “Có thể có một chút.”

“Vậy…” Anh đưa tay vuốt nhẹ môi cô, khàn giọng mở miệng, “Anh có thể yêu em sao?”

Mặt cô đỏ lên, tim đập nhanh hơn, thừa dịp chưa mất đi dũng khí, khẽ gật đầu.

Hai mắt anh tối sầm lại, bàn tay dọc theo cằm cô, trượt đến cái cổ trắng ngần, xương quai xanh, sau đó từ từ, nhẹ nhàng, mở cái áo khoác mềm nhẹ như tuyết của cô ra, đầu tiên là bên phải, sau đó là bên trái.

Như Nguyệt khẩn trương nhìn anh, nhìn gương mặt anh, nhìn đôi mắt màu xanh của anh.

Nhịp tim, theo cử động của tay anh càng đập nhanh hơn, khi áo khoác rơi xuống, lộ ra áo ngủ bên trong, cô cảm thấy nhịp tim mình cũng muốn ngừng lại, thế nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Trời ạ, anh cảm thấy cô quá gầy sao? Hay quá mập? Hoặc….

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc sắp không chịu nổi nữa anh rốt cuộc mở miệng.

“Em rất đẹp.”

“Thật?” Cô run giọng hỏi khẽ.

“Thật.” Ngón tay anh vuốt ve vai cô, qua dây áo, mơn trớn làn da nhạy cảm của cô, dừng lại trên ngực.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay anh, hô hấp không tự chủ được trở nên dồn dập.

Làn da bị ngón tay anh mơn trớn vuốt ve giống như bốc lửa.

Cảm giác vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng hấp dẫn, hai gò má cô ửng hồng, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay anh mang đến, lan tỏa tới khắp cơ thể.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt màu xanh khẽ chuyển, bàn tay cách vạt áo mỏng, chậm rãi đặt lên ngực cô, giọng nói khàn khàn: “Tinh tế, mềm mại, ấm áp….”

Lòng bàn tay anh mang theo nhiệt độ, khiến cô hít một ngụm khí.

“Đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng trấn an.

“Em….” Cô thở dộc, lại cảm giác được bàn tay anh đang bao phủ ngực trái.

“Xuỵt.” Anh cúi người, dùng mũi chạm nhẹ vào chóp mũi cô, sau đó đôi môi mỏng của anh khẽ chạm vào môi cô, dụ dỗ, cô hé miệng.

Cô không tự chủ hé miệng, nụ hôn lần này hoàn toàn khác với nụ hôn mạnh mẽ của hai lần trước, chỉ nhẹ nhàng quyến rũ trêu chọc.

Như Nguyệt ưm một tiếng, bàn tay nhỏ bé không tự chủ bám lên vai anh.

Tay của anh cách áo ngủ vuốt ve cô, khiến cô bủn rủn không đứng vững, chỉ có thể dựa vào người anh, lại cảm thấy vật nóng của anh kiên định chống đỡ trên bụng mình.

Cô một lần nữa hút khí, mở mắt ra, chỉ thấy tròng mắt màu xanh đậm của anh, chiếu rõ gương mặt ửng hồng mê man của cô.

Anh giống như biết cô lo lắng và ngại ngùng, không làm ra bất cứ động tác gì, chỉ đứng ôm hông cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em tin anh chứ?”

Như Nguyệt nhìn anh thật lâu, không có cách nào nhúc nhích, nhìn ánh mắt đầy lửa nóng của anh.

Cô có thể tin anh không?

Anh nhìn giống như là thoải mái bình tĩnh, nếu không phải ánh mắt đầy lửa nóng cùng cứng rắn của phái nam biểu lộ du͙© vọиɠ của anh, cô nhất định cho rằng anh không bị ảnh hưởng

Nếu như là người đàn ông khác, lúc này đã sớm đẩy ngã cô trên giường đi? Làm sao còn quan tâm cảm nhận của cô, thậm chí kìm nén du͙© vọиɠ bản thân hỏi cô.

Như Nguyệt có chút cảm động, cô vươn tay vuốt ve gương mặt của anh, chủ động đón nhận.

Đợi đến lúc nhìn thấy cô gật đầu, Mạc Sâm mới phát hiện ra mình vừa rồi ngừng hô hấp, anh nhìn cô gái dịu dàng trước mắt, gần như không thể tin nổi mình thật sự đã cưới được cô.

“Em sẽ không phải hối hận.” Cổ họng anh co rút, khàn giọng cam kết.

“Đây là đảm bảo sao?”.

Môi hồng của cô khẽ run, hỏi đùa, thế nhưng anh lại không cười, chỉ nâng gương mặt cô lên, trả lời nghiêm túc.

“Đúng vậy.” Anh bình tĩnh nói

Trong lòng khẽ run lên, một lát sau, anh dùng một loại nhiệt tình và chuyên tâm chưa từng có trước nay, cúi người hôn cô.

Như Nguyệt bị hôn hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, thậm chí ngay cả mình nằm trên giường thế nào cũng không biết.

Lúc đặt cô trên giường, anh rời đi môi cô, một đường đi xuống hôn, liếʍ, ngậm nụ hoa meemfmaij, lúc đó cô mới phát hiện ra áo ngủ của mình chẳng biết bị anh cởi lúc nào.

“A…..” Môi lưỡi của anh lướt qua khiến cô cảm giác như bị điện giật, cả người run rảy, nắm chặt tóc anh, “Mạc Sâm….”

“Anh dùng quá sức sao?” Anh ngửa đầu mỉm cười khàn khàn mở miệng.

Cô thẹn thùng lắc đầu một cái, mặt đỏ tim đập hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Anh ngồi dậy, nhìn cô chăm chú, chậm rãi cởi bỏ áo, để lộ ra l*иg ngực rắn chắc.

Người đàn ông này có dáng người đẹp như pho tương Hi Lạp, cô không tự chủ được nín thở, anh cầm tay cô, đặt bàn tay nhỏ bé của cô chạm lên người mình.

Như Nguyệt xấu hổ bản thân bất lực, nhưng lại không có cách nào di chuyển tầm mắt và tay khỏi người anh.

Cơ thể anh thật ấm áp, rắn chắc, lòng bàn tay cô chạm vào l*иg ngực cứng rắn của anh, cảm nhận được cơ bắp của anh khẽ co rút, phát hiện anh gần như nhạy cảm giống mình, cô tò mò di chuyển vuốt ve cơ bụng anh, anh bỗng phát ra âm thanh khàn khàn rêи ɾỉ, cơ bụng khẽ run, co rút lại.

Cô đỏ mặt nghĩ muốn di chuyển xuống phía dưới, nhưng anh lại bắt được tay cô, đưa hai bàn tay nhỏ bé của cô lêи đỉиɦ đầu, cúi người đè lên cơ thể cô, hôn cô thêm lần nữa.

Anh tình cảm như vậy, rồi lại vô cùng dịu dàng, thật giống như có sự kiên nhẫn của toàn thế giới, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vê, môi lưỡi không bỏ sót một tấc nào trên cơ thể cô.

Cho đến khi du͙© vọиɠ của cô bị khơi dậy, toàn thân bởi vì khát vọng mà khóc lên thì anh mới cùng cô hợp lại thành một.

Cơn đau đớn lần đầu tiên được giảm xuống mức thấp nhất, anh hôn cô, chậm rãi ngọt ngào trên thân thể mềm mại, một lần, lại một lần, rồi thêm một lần!

Cô nắm chặt bờ vai đầy mồ hôi của anh, rêи ɾỉ thở gấp tiếp nhận anh, hoàn toàn không có biện pháp khống chế.

Ngoài phòng, gió lạnh gào thét, trong nhà, cảnh xuân lãng mạn……

Sáng sớm, ánh nắng đã lên.

Những đám mây đã lơ lửng trên bầu trời.

Mạc Sâm đã tỉnh lại từ lúc mờ sáng.

Khác với trước đây, anh không nhúc nhích nằm yên ở chỗ cũ, không mở mắt, chỉ lắng nghe âm thanh xung quanh mình, để cho giác quan và trí nhớ dần dần thanh tỉnh.

Cảm giác đầu tiên, đó là trong ngực anh có một người con gái mang theo mùi thơm của hoa nhài.

Như Nguyệt, hôn lễ, đêm tân hôn.

Trí nhớ đêm hôm qua tràn vào trong đầu, trong lòng anh co rút lại, không dám mở mắt, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo giác.

Nhưng cô vẫn năm trong ngực anh, mùi thơm nhàn nhạt, hô hấp đều đặn, nhẹ nhàng phả lên cổ anh.

Anh chậm rãi mở mắt, đối diện với sự thật.

Cô vẫn ở đây, rõ ràng mà chân thật nằm trong ngực anh, tay trái ôm trước ngực, tay phải đặt lên hông anh. Máy sưởi nửa giờ sau tự động ngắt, cả người cô núp trong ngực anh.

Năm năm….

Anh không dám chớp mắt nhìn cô chăm chú.

Năm năm rồi….

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ở trước mắt, đang yên ổn ngủ say trong ngực mình.

Năm năm qua, anh cố gắng kiềm nén khát vọng và sự cô đơn của bản thân, chỉ đứng xa xa nhìn, không dám nói chuyện với cô, không dám lại gần cô.

Không ai, không có bất kì người nào, biết được anh muốn cô đến như thế nào, anh thậm chí ngay cả tới gần nhìn cô cũng không dám, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể ở cùng một chỗ với cô chứ đừng nói đến việc lấy cô làm vợ.

Vợ của anh….

Anh nhìn cô gái đang ngủ trong ngực mình.

Vợ của anh!

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, một cảm giác thoải mái kèm theo mùi thơm của cô tràn ngập trong lòng.

Của anh!

Trong sinh mạng tối tăm, vào lúc anh khó khăn nhất, không phải ai khác mà chính là cô đã giúp anh chống đỡ.

Năm năm trước, khi anh ở trong tình huống khó khăn, gian khổ nhất, thì người anh nghĩ đến chính là cô; khi anh ở trong rừng mỗi ngày đều phải trốn tránh bị đuổi gϊếŧ, thiếu chút nữa sẽ chết người anh nghĩ đến là cô; khi anh phá hủy căn cứ của phần tử khủng bố, nhảy xuống biển chạy trốn, ở trên biển suýt chút nữa chết đói chết khát, thì người anh nghĩ đến vẫn là cô!

Bởi vì, chỉ có nghĩ đến cô, anh mới không bị những thứ không thuộc về mình đó làm ảnh hưởng.

“Tôi muốn sống, anh cũng vậy!”

Giọng nói bình tĩnh, kiên quyết của cô vẫn vọng lại trong đầu anh.

“Chúng ta cùng nhau đi qua, cùng nhau sống sót!”

Mỗi một lần, anh đều dựa vào kí ức đối với cô, không ngừng nhớ lại những lời khích lệ của cô, anh mới có biện pháp chống đỡ, tồn tại.

Cho dù đến bây giờ, cô rõ ràng ngủ trong ngực anh, nhưng anh vẫn chưa thể tin tưởng rằng cô đã gả cho mình.

Trên thực tế, vẫn là cô cầu hôn.

Nghĩ đến tình huống hôm đó, anh vẫn cảm thấy không thật.

Anh biết cô chỉ nhất thời kích động, anh cũng thử muốn để cô suy nghĩ lại, nhưng cô vẫn kiên trì khiến cho anh cũng thôi đấu tranh, dù sao cưới cô chính là khát vọng tận sâu trong nội tâm của anh, cho nên anh mới theo ý cô.

Nhìn ánh sáng lấp lánh trên gương mặt cô, Mạc Sâm ngắm nhìn cô, đưa tay nhẹ vuốt ve, miêu tả đôi mắt, đôi tai, mũi và đôi môi cô….

Anh không có cách nào dời tầm mắt khỏi người cô, tay của anh cũng vậy.

Sau đó, cô ở trong ngực anh chậm rãi tỉnh lại, anh có thể cảm nhận được cô tỉnh táo, hô hấp của cô tăng nhanh, nhịp tim đập mạnh hơn, sau đó cô thở nhẹ một hơi, lông mi khẽ run, sau đó, dưới ánh nhìn của anh từ từ mở mắt.

Cô có chút mơ màng nhìn anh, sau đó nhắm hai mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra.

Thấy anh vẫn còn ở đây, cô cảm thấy nghi ngờ, rồi không nhịn được đưa tay sờ mặt anh, giống như muốn xác định lại.

Dáng vẻ mơ hồ không rõ ràng tình huống của cô nhìn rất đáng yêu, anh mỉm cười cầm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo lên miệng hôn.

“A.” Cô bỗng nhiên đỏ mặt, rốt cuộc tỉnh táo, “Chào buổi sáng….”

“Chào buối sáng.” Anh mỉm cười mở miệng.

“Cho nên…. Em thật sự đã gả cho anh?”

“Ừ.” Anh gật đầu.

“Em cứ nghĩ là mơ….” Cô ngượng ngùng lẩm bẩm, giọng nói vì chưa tỉnh ngủ hẳn nên có chút khàn khàn.

“Không phải.” Anh nhẹ nhàn vuốt ve gương mặt cô.

“Xin lỗi.”

“Tại sao?”

“Tất cả…” Cô đỏ mặt lầu bầu.

Anh mỉm cười, cúi người hôn cô, dịu dàng nói. “Anh cảm thấy rất tuyệt, không cần phải xin lỗi.”

“Ừm.” Cô nhìn anh, cắn môi, “Vậy… anh có thể hôn em một lần nữa không?”

“Có thể.” Anh cúi đầu hôn cô.

“Chờ một chút!” Cô bỗng ngăn anh lại, nói thêm: “Còn bữa sáng.”

“Bữa sáng?” Anh nhíu mày.

“Đúng vậy, anh nói anh biết nấu ăn đó.” Cô mặt dày nói: “Anh định gạt em sao?”

“Không.” Anh cười ra tiếng, lật người ngăn cô lại, “Chẳng qua anh phải ăn no trước mới có sức nấu ăn.”

Nói xong, anh giống như con sói bổ nhào vào dê con, cúi đầu gặm cắn vai cô.

“A, thật là nhột, không cần…. Đừng cắn nơi đó, ha ha ha…. Mạc Sâm….” Cô cười hét chói tai muốn co lại, nhưng anh lại đè cô vây trong ngực, một đường chơi đùa từ cổ đến ngực cô.

Không bao lâu, tiếng cười của cô thay thế bằng tiếng rêи ɾỉ.

Ánh mặt trời len qua đám mây, ánh sáng chiếu rọi.

Vầng dương chói lọi, mang ấm áp cho khắp mọi nơi.