Chương 21

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trong nháy mắt, lại một đợt âm thanh đinh tai nhức óc nổ vang, chiếc Jaguar màu tím rung chuyển giống như một tia chớp, rú ga chạy đi với tốc độ có thể cắt đôi chiếc xe tải cỡ trung.

“Đùng!!!”

Chiếc Jaguar nằm trên đuôi xe tải, do quán tính, xe tải buộc phải quay tại chỗ một vòng rưỡi, đuôi xe va vào bức tường thấp của con hẻm hẹp, lại một tiếng động lớn, bụi bay mù mịt, chiếc xe tải bị chiếc Jaguar và bức tường thấp kẹp cứng, dừng lại, bánh xe quay tại chỗ, nhưng không thể di chuyển.

Phần trước của chiếc Jaguar cũng đã biến dạng hoàn toàn, tiếng chân ga lại vang lên, gầm rú như sư tử thị oai, chiếc Jaguar vẫn lao về phía trước nghiền nát xe tải, cào mạnh vào tấm tôn khiến màng nhĩ người ta đau nhói, răng cũng ê ẩm ——

Tài xế xe tải nhìn thấy thế, đẩy cửa xe ra ngã thẳng xuống từ ghế lái, đầu đập xuống đất, nhưng bật dậy ngay lập tức, tro bụi dính đầy đầu và mặt nhưng không hề quan tâm, nhanh chóng chạy đi.

Cửa xe Jaguar hõm thành hình vòng cung, chỉ có một tiếng “rầm”, Đồ Ngọc đá tung cửa xe, bước xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra một cây gậy bóng chày, đuổi theo tài xế xe tải.

Mục Phương Sinh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Đồ Ngọc trước đây.

Anh gõ mạnh vào bên chân mình vài cái, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy.

Không được, chân vẫn còn tê, không thể đứng dậy.

Anh nhìn lên, thấy tài xế xe tải khập khiễng đi về phía cuối con hẻm.

Còn Đồ Ngọc thì cầm trong tay một cây gậy bóng chày, dần dần tiến lại gần tài xế xe tải.

Vừa rồi tài xế ngã xuống có lẽ là bị gãy chân, một bên chân đã không thể dùng được, chạy không nhanh bằng Đồ Ngọc. Sợ thằng nhóc này thật sự mất trí dùng gậy đánh chết người khác, anh hít một hơi thật sâu, hét lớn: “Quay lại đi!”

Đồ Ngọc thậm chí không dừng lại, một chút cũng không nhìn anh.

“Mụ nội nó.” Mục Phương Sinh càng ngày càng sốt ruột, lại định đứng dậy, tự lẩm bẩm: Bác sĩ nói đây chỉ là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, chỉ cần trong lòng cảm thấy ổn, chân sẽ không sao nữa, không sao nữa.

Đọc thầm vài lần như hòa thượng tụng kinh, ám chỉ tâm lý có vẻ thực sự hữu ích, máu được nạp đầy mạch máu, các dây thần kinh bị tê liệt dần hồi phục, anh vội vàng đuổi theo, nhưng hai người phía trước đã quẹo vào một con hẻm bên trái.

Cuối cùng, khi anh gặp được Đồ Ngọc và tài xế xe tải, cây gậy bóng chày màu trắng bạc đã giơ cao, ánh nắng phản chiếu lên mặt sắt lạnh lẽo thành ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt đó, anh lo lắng rống lên: “Đồ Ngọc!”

Cây gậy bóng chày vẫn rơi xuống người tài xế xe tải — tro gạch màu nâu đỏ thổi thẳng vào mặt Mục Phương Sinh, làm anh nghẹt thở cùng chói mắt, sau một tiếng “răng rắc” giòn giã, bức tường gạch đỏ thấp mà tài xế xe tải đang dựa vào sụp đổ thành hình chữ U, chỉ một lúc sau, những mảng tường vỡ còn lại sụp đổ như quân cờ domino!

—Cầm gậy đập một phát là vỡ tường!

Công trình bã đậu gì thế này!

Tài xế xe tải đang ngồi liệt trên mặt đất, bị nửa viên gạch vỡ từ từ rơi xuống đập vào đầu, hai mắt lồi ra đờ đẫn nhìn chằm chằm, đột nhiên tru tréo kêu lên: “Đừng tới đây! Tôi gọi 110……” Hắn đồng loạt đá hai chân, nước mắt nước mũi tèm lem lặp đi lặp lại, “Cứu—a ——a ——” Hắn hét lên như bị ma đuổi đến ngõ cụt trong phim kinh dị, há to miệng nhìn xung quanh, nhưng buổi trưa cực kỳ nóng, chỗ này lại hẻo lánh, xung quanh không có một bóng người.

Mục Phương Sinh phóng vài bước đến, che trước người trước tài xế, đối mặt với Đồ Ngọc: “Không sao, bình tĩnh.”

Những gì anh nói đều bị những tiếng gào khô khốc che lấp, người phía sau hú đến đau cả đầu, Mục Phương Sinh lập tức quay lại mắng: “Mẹ nó anh câm mồm trước được không!”

Tài xế xe tải đang trong tình trạng căng thẳng tột độ, nghe vậy, đầu tiên hắn chuyển sang chế độ im lặng, sau đó mới chậm rãi ngậm miệng lại.

Mục Phương Sinh quay đầu lại nhìn Đồ Ngọc, ánh mắt thanh niên rốt cục chạm vào ánh mắt của anh, giống như chịu đựng ấm ức rất lớn, khóe môi khẽ trề xuống, trong mắt có chút nước, đột nhiên ôm chặt lấy anh.

Ôm rất chặt, cánh tay siết khiến anh không thể thở được.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, giơ tay xoa xoa gáy Đồ Ngọc: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi sờ đầu này, làm sao vậy, ai kéo váy cậu rạn đường chỉ à, công chúa nhỏ?”

Anh xoa xoa tóc của Đồ Ngọc, sờ vào cảm giác rất dễ chịu, còn thấy mềm hơn con golden ở nhà nhiều, suy nghĩ vẩn vơ một lúc lâu, cánh tay đang ôm siết anh mới thả lỏng một chút.

“Không sao, cục trưởng đồn cảnh sát thị trấn là anh em tốt của tôi, đợi đấy, tôi lập tức gọi cảnh sát—“

Tài xế xe tải chống vài viên gạch còn lại đứng lên, vừa ngẩng đầu, Mục Phương Sinh chỉ đưa giấy chứng minh cảnh sát trước mặt hắn.

Tròng mắt của hắn sắp thoát ra khỏi hốc mắt, tròng trắng mắt nhòe nhoẹt, khiến các đường nét trên khuôn mặt càng thêm bất thường, nước bọt văng tứ tung nói: “Cậu là cảnh sát? Tại sao cậu lại là cảnh sát?”

Mục Phương Sinh khó hiểu: “Tôi ngay thẳng như vậy, tại sao tôi không thể làm cảnh sát?” Dừng một chút, anh nhìn hắn khẽ mỉm cười, “Này, giá thị trường của tôi là bao nhiêu? Hai, ba mươi nghìn? Hay năm sáu nghìn? Chắc cũng không đến nỗi vài ba trăm đúng không???”

Tài xế ngẩn ra, mấp máy môi, đảo mắt nhìn chung quanh: “Tôi chỉ là buồn ngủ nhìn không thấy đường, hai cậu đang nói cái gì tôi không hiểu…”

“Nghe không hiểu đúng không? Chúng ta về rồi từ từ nói.” Mục Phương Sinh rất hòa hoãn nói: “Anh tên là gì?”

Lái xe đang định tiếp tục đánh trống lảng, cây gậy bóng chày trong tay Đồ Ngọc vô ý cọ xuống đất và phát ra tiếng “két”. Tài xế theo phản xạ nhảy ra sau Mục Phương Sinh, đặt tay lên vai anh lùi lại nấp sau lưng.

Đồ Ngọc giơ gậy bóng chày lên, chỉ vào tài xế: “Tránh xa anh ấy ra một thước.”

Tài xế di chuyển ngang hai bước như một con cua.

Đồ Ngọc: “Tên gì?”

Hắn thành thật trả lời, “Dư Đại Vĩ.”

Đồ Ngọc đưa tay sờ bên trong eo Mục Phương Sinh, Mục Phương Sinh biết cậu đang định tìm còng tay trên vòng eo, tia lửa dị thường dọc theo đầu dây thần kinh nhảy lên, lập tức nắm lấy cổ tay đối phương: “Tôi không mang theo.”

Đồ Ngọc lại nhìn Dư Đại Vĩ, cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên nói: “Cởi thắt lưng ra.”

Lần này không chỉ Dư Đại Vĩ mà cả Mục Phương Sinh cũng ngạc nhiên nhìn cậu.

Dư Đại Vĩ bị dọa bởi trải nghiệm Jaguar “kabe-don” vừa rồi, sinh ra nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với người thanh niên trước mặt, giống như bản năng sinh học của loài thỏ khi nhìn thấy sài lang hổ báo, đến khi hắn ý thức được, hắn đã mở thắt lưng của quần của mình, một tay giữ chiếc quần rộng thùng thình, tay kia đưa thắt lưng.

Đồ Ngọc: “Ném xuống đất, ai thèm dây lưng của anh.”

Mục Phương Sinh nhìn quần của Dư Đại Vĩ, nhận ra người đàn ông này đang mặc quần túi hộp thường dùng cho công việc, cạp quần rất rộng, nếu cởi dây thắt lưng ra thì hắn phải luôn lấy tay giữ quần mới không bị tuột.

Khung gầm dưới động cơ của chiếc Jaguar đã bị chảy dầu, sợ nó sẽ phát nổ ngay tại chỗ, họ gọi cho sở cứu hỏa để xử lý, sau đó nhờ xe cứu hỏa chở họ và Dư Đại Vĩ trở lại phòng chống ma túy biệt đội.

Đội phòng chống ma túy của Cục Công an thành phố Thủy.

Mục Phương Sinh bước lên bậc thang đi vào, đúng lúc gặp Tần Vãn đang ngậm điếu thuốc vẫn chưa châm lửa.

Anh liếc nhìn Tần Vãn, hỏi: “Sao không vào WC hút thuốc?”

“Dì quét dọn đang bên trong lau sàn, cứ nhìn chằm chằm tôi.” Lúc đang nói, điếu thuốc trên miệng Tần Vãn lung ;ay nhưng nhất định không rớt xuống. Anh ta nhìn lại hành lang trống rỗng của đội chống ma túy, nắm lấy cánh tay của Mục Phương Sinh kéo đi, hình như đang nghĩ đến điều gì đó thú vị, anh ta chưa kịp nói gì đã phá lên cười.

Mục Phương Sinh: “?”

Tần Vãn lấy ra chiếc bật lửa nhựa có in hình người đẹp mặc áo tắm, châm lửa hút một hơi rồi nói: “Tên nghiện kia nói cậu là bạn nghiện ngày nào cũng đi hít cùng nhau, tôi trộn ảnh của vài người khác đặt trước mặt hắn hỏi hắn là ảnh nào, đoán xem?”

Mục Phương Sinh nhướng mày, chỉ nghe Tần Vãn tự trả lời: “Hắn lấy ảnh Chu Tông Mẫn ra ngoài!”

“…”

Một chiếc xe cứu hỏa màu đỏ ở cổng gầm rú chạy đi, Tần Vãn nhìn thấy, hỏi: “Sao lại ngồi xe cứu hỏa trở về thế?”

Đồ Ngọc vừa vặn đi vào cửa viện, nhìn thấy phía sau lưng là một người đàn ông trung niên hai tay ôm thắt lưng của mình, Tần Vãn hỏi: “Đây là ai?”

Mục Phương Sinh: “Dư Đại Vĩ.”

Tần Vãn: “Hả?”

Mục Phương Sinh: “Vừa định đâm chết tôi.”

Tần Vãn kinh ngạc, không phát hiện tay mình còn đang đặt ở trên cánh tay Mục Phương Sinh, mãi cho đến Đồ Ngọc nhìn tay anh ta chằm chằm, mới hậm hực buông ra, thầm nghĩ: Thằng nhóc này thật là kỳ quái!

Có tổng cộng ba phòng thẩm vấn, hai trong số đó đã có người.

Một bên là “bạn nghiện” báo cáo Mục Phương Sinh sử dụng ma túy, một bên là tài xế xe tải Dư Đại Vĩ đã lái xe đâm vào anh.

Vốn dĩ đủ ba phòng, nhưng người đặt điện thoại di động trong nhà anh không thể bắt đầu vì quá ít thông tin.

Người bỏ ma túy vào nước trong phòng thẩm vấn có lẽ là nội gián, quen thuộc với tất cả các địa điểm giám sát của phân đội Thành Nam, không bị camera bắt được.

Dư Đại Vĩ cứ khăng khăng nói hắn lái xe bị buồn ngủ.

Mặt khác, tên nghiện sống chết nói mình chơi thuốc với Mục Phương Sinh, do lúc đó phê thuốc, đầu óc không minh mẫn nên không nhớ rõ diện mạo của anh.

Không đủ bằng chứng, nhiều nhất là hai người một bị tống vào trại tạm giam, người còn lại bị đưa vào trại cải tạo cưỡng bức.

“Thật là kỳ quái. Mục nhi, cậu cảm thấy thế nào?”

Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm vào tấm kính một chiều một lúc, sau đó thấp giọng thì thầm, “Hải Thần rất tà môn, đừng gặp phải ông ta.”

Tần Vãn nghi hoặc: “Cái gì?”

“Kể từ khi tôi thấy các bộ phận cơ thể ở Vịnh Thủy Thành, cho đến bây giờ, những chuyện xảy ra tiếp theo cứ như một bộ phim kinh dị.”

Bóng hai người phản chiếu trên mặt kính, một đoạn nhạc nền thường dùng trong phim kinh dị đột nhiên vang lên—”Deng deng deng deng tàn tàn tan..”

Sau hai nhịp tám, Tần Vãn không nhịn được nữa phải cắt ngang: “Đủ rồi, có thể ngừng phát nhạc phim được không?”

Hai người đang ngồi trong phòng thẩm vấn công khai trêu chọc nhau, cho đến khi có hai tiếng gõ cửa, Tần Vãn lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào tấm kính một chiều như được kích hoạt cái nút nào đấy.

Chu Bình mở cửa nhìn Tần Vãn: “Sếp, có người đang tìm anh. Tôi bảo cô ấy đợi trong phòng họp nhỏ.”

Lưu Hiểu Lị hai tay ôm túi vải, nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa.

Không quá hai phút, cuối cùng cũng có hai người bước vào cửa, cô vô thức đẩy dây đeo túi vải đã rơi khỏi khuỷu tay lên vai rồi đứng dậy.

Một trong hai người vừa đến cửa hàng để tìm cô, đó là cảnh sát tên Mục Phương Sinh.

“Anh là đội trưởng Tần?” Lưu Hiểu Lị hướng nội, cô nhìn Mục Phương Sinh tìm kiếm, nhận được ánh mắt khẳng định của đối phương, cẩn thận giơ ngón tay từ trong ống quần chỉ vào Mục Phương Sinh, nói: “Đồng nghiệp của anh … nói rằng anh biết Đông Thạc nhà tôi, Trương Đông Thạc.”

Nhân cơ hội, Mục Phương Sinh nhanh chóng trao cho Tần Vãn một cái nhìn mà người ngoài thấy có vẻ bình thường nhưng thực chất là một sự ăn ý ngầm sau bốn năm học đại học mà phát triển thành.

Tín hiệu của Tần Vãn “títttt” kết nối, anh ta mím môi, thở dài, ngồi xuống ghế, sau đó ngẩng đầu lên thâm trầm nói: “Tôi chỉ gặp một lần, ngày hôm đó tình cờ là lúc mặt trời mọc. Tôi ở bên ngoài để chiến đấu với những kẻ gác đêm cho bọn buôn bán ma túy. Tôi không biết Đông Thạc cũng là một cảnh sát cho đến khi tôi trở lại đội. Nhưng lúc đó … ” Tần Vãn dừng lại ở đây, cúi đầu xuống, quầng mắt đỏ hoe, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã có hiệu ứng hành tây.

Mục Phương Sinh bên cạnh ngây người nhìn anh ta, ước gì anh có thể dùng đầu của mình để vẽ từ “á đù” trong không khí … À nhầm, là từ “bái phục”.

Lưu Hiểu Lị cũng rơi nước mắt, Mục Phương Sinh vội vàng đưa hộp khăn giấy, cô và Tần Vãn chỉ còn thiếu cảnh nắm tay nhau nhìn nhau rưng rưng nước mắt, Tần Vãn lại trò chuyện thêm vài câu văn thơ sến súa như khi tha hương chỉ có mặt trăng và các vì sao làm bạn, cảm xúc nung nấu mỗi đêm khi nhớ quê nhà nhớ người thân nhớ khói lam chiều trên những ống khói vân vân vũ vũ. Lưu Hiểu Lị đặt túi đeo vai xuống, hai tay nắm chặt, quyết định mở miệng.