Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, đội phòng chống ma túy của Cục Công an thành phố Thủy.

8 giờ sáng, trong phòng họp lớn còn đông đúc hơn cả cuộc họp của thị trưởng.

Lấy bàn dài làm ranh giới, Đội Điều tra Hình sự Thành Nam và Đội Điều tra Hình sự Thành Bắc ngầm giữ thái độ cả đời không qua lại với nhau mà chiếm mỗi đội một bên bàn.

Rất hiếm khi Lương Nham để tóc, không được búi cao tỉ mỉ như thường lệ, bởi vì độ phồng của tóc bà thực sự rất tốt, trông trẻ hơn rất nhiều.

Chu Tông Mẫn, người đối diện với bà có mùi giống như cái bánh quẩy, thậm chí ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy mùi sữa đậu nành.

Những người này đồng loạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình chiếu, Tần Vãn đứng ở bên cạnh màn hình, cầm trong tay túi vật chứng, chỉ vào trên màn hình hiển thị tờ xét nghiệm: “Đối chiếu DNA lấy ra từ miệng của cốc nước và mẫu máu của Mục Phương Sinh, đó là chiếc cốc mà cậu ấy đã uống trong phòng thẩm vấn.”

“Về phần đáy cốc giấy, cảnh sát kỹ thuật đã chiết xuất cặn thuốc bên trong. Mọi người đều quen thuộc với lại ma túy này —— kim cương.”

Cơ bản những gì cần nói đã nói xong, Tần Vãn dừng lại, cả phòng họp im lặng.

Chu Tông Mẫn ở bên trái bàn dài vươn tay sửa lại cổ áo, nói: “Ưu tiên án mạng.”

“Án mạng vẫn phải ưu tiên,” Lương Nham mỉm cười tiếp tục, “Lão Chu, vụ án vẫn chưa thuộc về đội Thành Nam của anh mà.”

Khi nói đến các vụ án gϊếŧ người, đội điều tra tội phạm được ưu tiên — Chu Tông Mẫn cảm thấy Tần Vãn, người đứng đầu đội chống ma túy, nói “kim cương” để được chia phần. Dù sao thành phố Thành mấy năm nay cũng không có vụ án nào nghiêm trọng như thế, phá được vụ án phanh thây streamer phòng 611 chắc chắn sẽ được lập công thăng hàm.

“Chị Lương, chị suy nghĩ nhiều quá.”

“Cục trưởng Vu cũng lo lắng về tiến độ của vụ án. Thủ phạm chính đã trốn thoát, Mục Phương Sinh từ đội của bà còn…” Chu Tông Mẫn cố tình kéo dài giọng nói của mình, đột ngột cười mấy tiếng.

Tần Vãn đã gọi một nửa đội hiện trường ở thành phố Thủy đến đội chống ma túy để họp. Trong phòng họp chỉ có một cái bàn dài, đại bộ phận mọi người không chiếm được bàn nên tận dụng tất cả mọi thứ mà ngồi thành hàng, Chu Tông Mẫn vừa nhếch môi ám chỉ không tốt, bầu không khí ở thành Bắc đối diện lập tức thay đổi.

Chân ghế phát ra tiếng nghiến răng rắc —— Từ Chấn đứng lên: “Đội trưởng Chu, có gì nói thẳng, cười cái gì, đội trưởng Tần chưa kéo khóa quần à!?”

Tần Vãn tự nhiên bị cue thậm chí còn nhìn xuống đũng quần của mình —— kéo rồi mà!

Mấy chân chó bên Chu Tông Mẫn ngay lập tức thách thức anh ta. Bầu không khí trong phòng họp càng lúc càng giống một cảnh chia chác địa bàn trong bộ phim xã hội đen Hồng Kông.

Thấy tình hình thế này sắp kéo dài vô tận, Tần Vãn cất máy chiếu đi, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra.

Trong phòng sáng trưng,

không có âm thanh, anh ta nhân cơ hội nói: “Đây là đội phòng chống ma túy đội… Đội điều tra tội phạm mọi người ai cũng hung hăng như vậy à?”

Thành phố Thủy ở gần biên giới, đội phòng chống ma túy cao hơn nửa bậc so với các thành phố nội địa khác, ở đây cũng chỉ có Lương Nham là cùng cấp với anh ta.

Ở bên kia, Chu Tông Mẫn hừ mũi như một con bò, im lặng.

Dừng một chút, Tần Vãn hướng trong góc vẫy tay: “Đồ Ngọc, mấy giờ rồi?”

Góc tường từ góc tường đáp lại: “Tám giờ mười chín, đội trưởng Tần.”

Lời còn chưa dứt, trong hành lang vang lên tiếng bước chân đến gần, người trong phòng hội nghị như có điềm báo, yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên, cánh cửa gỗ kép kiên cố được đẩy ra, một người đàn ông nhìn chừng hơn sáu mươi tuổi bước vào phòng, có lẽ là do vết thương cũ ở chân nên bước đi không nhanh.

Chu Tông Mẫn phản ứng nhanh nhất, đứng thẳng hét lên: “Cục trưởng Vu.”

“Cục trưởng Vu … sao ngài đến đây?”

“Cục trưởng Vu!”

“Cục trưởng Vu!”

“Cục trưởng Vu…”

Vu Quốc Lương đưa tay hạ hạ xuống, ra hiệu mọi người không chào hỏi nữa, Tần Vãn nhường ông ngồi ở giữa chiếc bàn dài, ông nhìn xung quanh với vẻ mặt tươi cười như Phật Di Lặc, ân cần nói: “Tôi nghe Tiểu Tần nói qua... ”

“Đầu tiên là điện thoại di động gọi đến hung thủ, sau đó là tên nghiện ma túy báo cáo, xem ra vị cảnh sát nhân dân này của chúng ta chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!” Cách nói chuyện của ông mang vẻ trầm định của người lớn tuổi, như đang nói chuyện với các bé ở lớp mẫu giáo.

“Tôi cũng tình cờ phụ trách hai đội điều tra tội phạm và phòng chống ma túy. Ngoại trừ các đợt hành động bắt giữ, các cô cậu rất ít khi gặp nhau. Tôi nghĩ chúng ta sẽ thành lập một chuyên án …” Vu Quốc Lương cười rộng hơn, nếp nhăn ở khóe mắt xếch lên thái dương, cuối cùng nhìn thoáng qua Tần Vãn, tiếp tục nói: “Tiểu Tần sẽ làm tổ trưởng, thời gian là một tháng, phá án một tháng, mọi người đồng ý chứ?”

“Cục trưởng Vu…” Tần Vãn không dám rõ ràng nháy mắt với ông —— người là anh ta mời tới, không nghĩ tới sẽ có thêm điều kiện, câu “Cục trưởng Vu” này hàm chứa rất nhiều nội dung, chẳng hạn như “vụ án liên quan đến một vụ án khác, án trong án, trong lực lượng cảnh sát còn có nội gián, rất khó để bắt được Trương Cát Bân trong một tháng trong hoàn cảnh như vậy” vân vân mây mây.

Nhưng Vu Quốc Lương lại không tâm ý tương thông với anh ta, vẫn giữ nụ cười như Phật, hỏi: “Xem ra một tháng lại có vẻ không tín nhiệm mọi người, hai tuần nhé?”

“…”

Lần này, ngay cả Lương Nham cũng đứng lên, kiên quyết nói: “Một tháng! Cục trưởng Vu!”

Văn phòng lực lượng đặc nhiệm nằm trong đội chống ma túy.

Những người được chuyển đến đều từ các tiểu cục khác nhau được cục trưởng chinh tay viết phiếu đảm bảo.

Một tuần sau, camera của cả thành phố vẫn chưa bắt được manh mối nào.

Văn phòng của đội đặc nhiệm lượn lờ khói thuốc, vừa mở cửa bước vào đã thấy sương mù mịt, nhìn không rõ mặt —— cả hai cửa sổ mở toang cũng không giúp gì được.

“Một chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang bị bỏ rơi đã được tìm thấy gần thôn Giao, với biển số trong cốp xe. Đó là chiếc Giang A09311 của Trương Cát Bân.”

“Y không cần xe nữa.”

“Thôn Giao cách biên giới quốc gia rất gần, tìm khắp camera giám sát cũng không tìm được một sợi tóc của Trương Cát Bân…” Tần Vãn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Chẳng lẽ y đã xuất ngoại rồi?”

Từ Chấn xen vào hỏi, “Đi đường núi?”

Tần Vãn lắc đầu: “Không thực tế, bảy tám năm trước còn được, bây giờ trong núi có tuần tra, không thể trốn biên cảnh.”

Không ai nói gì, Tần Vãn đá vào chân chiếc ghế mà Mục Phương Sinh đang ngồi: “Đừng im lặng hoài như thế.”

Mục Phương Sinh ngồi ở trên ghế, rút chân lui về phía sau một bước, ra khỏi phạm vi Tần Vãn có thể đá, sau đó nghiêng đầu nhìn: “Đều là lỗi của cậu đấy, một tháng phá án, cậu tự đi phá đi. Phá không được tổ chuyên án giải tán, tôi lại bị đá về đồn cảnh sát, còn bị vô cớ uống trúng ma túy”, Anh nói, một tay chống cằm, làm biểu cảm đờ đẫn, “Không biết có bị nghiện không nữa.”

“Cút đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra rồi, liều lượng không đủ gây nghiện, chuyển hóa hết rồi! Đừng nói nhảm nữa, mau chuyển phí đăng ký WeChat cho tôi.”

Nghe Tần Vãn nói đến tiền bạc, Mục Phương Sinh lùi khỏi ghế và tiếp tục quay lại chủ đề với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu tôi là Trương Cát Bân, có ô dù thì tôi sẽ công khai rời khỏi đất nước.”

Tần Vãn gật đầu, trầm ngâm một lát nói: “Phí đăng ký!!!”

Bộ phận quản lý xuất nhập cảnh.

“Từ ngày mùng 7 đến hôm nay, ai là nhân viên mật vụ đã xuất cảnh?”

“Không nhiều, dù sao trùm ma túy cũng không còn, bây giờ chỉ còn lại một số hàng cũ kiểu cũ, cũng không phải chuyện lớn.” Cảnh sát biên giới gõ phím lộc cộc, sau đó xoay màn hình ra cho những người khác nhìn: “Chỉ có vài người thế này.”

“Người chăn cừu là ai?” Tần Vãn nhìn vẻ mặt khó xử của cậu ta, biết là vì nguyên tắc bảo mật, liền đưa tay vỗ vỗ lưng, “Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì?, nói cho tôi.”

“Cái này được ký bởi đội trưởng Lý Triển Thành – đã được chuyển đến thành phố Vấn. Đây là chữ ký của ngài…”

Tần Vãn: “Người của tôi, tôi biết.”

“Còn có một vị, tên là Trương Đông Thạc, đầu dây là đội phó Lưu Tân Dũng.”

Ba người quay trở lại chiếc Jaguar của Đồ Ngọc.

Đồ Ngọc nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu theo suy nghĩ của anh Sinh, Lưu Tân Dũng là ô dù, tại sao lại chọn thân phận Trương Đông Thạc?”

Tần Vãn cùng Đồ Ngọc ở trong xe đối với Mục Phương Sinh cũng không tính là người ngoài, anh vừa nghĩ vừa nói: “Bởi vì an toàn, bởi vì thân phận của người này sẽ không bị lộ…”

“Trương Đông Thạc một thời gian nữa sẽ không trở lại.” Hắn trong lòng thình thịch nói: “Mật vụ này… đã chết rồi?”

Lời vừa nói ra, Tần Vãn lập tức cúi đầu, hai tay bấm điện thoại: “Để tôi nhờ Trung tâm quản lý nhân viên mật vụ gửi cho tôi một bản hồ sơ của Trương Đông Thạc.”

Ba phút sau, thông tin chi tiết được gửi đến điện thoại của Tần Vãn.

——Trương Đông Thạc, người thôn Giao, đã kết hôn, vợ tên Lưu Hiểu Lị, cũng người thôn Giao, trước đây thất nghiệp, sau khi thôn Giao phát triển du lịch thì về làng mở cửa hàng thủ công mỹ nghệ, họ có một đứa con gái năm nay 14 tuổi. Trương Đông Thạc đã tham gia vào một hoạt động bí mật cách đây 4 năm, và ‘người chăn cừu’ là Lưu Tân Dũng, phó đội trưởng Đội Điều tra Hình sự Thành Bắc.

“Về nhà thẩm vấn con nghiện đã tố cáo tôi đi. Tôi đưa Tiểu Ngọc đến đó.”

Tần Vãn gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Chuyển phí đăng ký cho tôi chưa?!”

Mục Phương Sinh vỗ vai anh ta, rất nghiêm túc và khẩn trương: “Chính sự quan trọng, cậu mau xuống xe đi, để người ở biên giới đưa cậu về. Tiểu Ngọc lái xe này đi.”

Tần Vãn: “…”

Tần Vãn bị đuổi xuống xe, xuyên qua kính xe vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt hỗn độn của đội trưởng Tần, vừa lúc một cơn gió thổi qua, làm đầu tóc cũng hỗn độn giống như vẻ mặt của anh ta, còn kèm thêm vài chiếc lá khô vất vưởng trên đầu —— Mục Phương Sinh nín cười đến đau cả bụng.

Ngay khi Jaguar rẽ vào đường lớn, anh xả hết ra, cười lăn lộn.

Cười đủ rồi mới giải thích: “Khi lão Tần còn đi học, cậu ấy luôn kêu tôi mua cơm, tôi mua mấy lần thì đòi lại tiền cơm, nhưng cậu ta giả vờ đứng đắn nói lái sang chuyện khác, cuối cùng tôi không đòi được tiền cơm.”

Đi ngang qua nghĩa trang thôn Giao, Mục Phương Sinh đưa tay chọc chọc cánh tay của Đồ Ngọc: “Đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?”

“Không.” Đồ Ngọc đáp.

Anh ngồi thẳng dậy: “Không?”

Đồ Ngọc: “Không.”

“Cái loại có người từ xa chỉ cho cậu thấy, nói đây là người có bạn gái là khủng bố đánh bom Nam Đảo nữ trong truyền thuyết, trong nhà còn có chục ký đồ chơi bạo da^ʍ —— này không tính là gặp qua.” Mục Phương Sinh nói, làm một động tác chọc mù mắt mình, “Đang nói đến lần hai chúng ta mắt đối mắt cơ.”

Từ góc độ này có thể nhìn thấy Đồ Ngọc khóe miệng nhếch lên, thanh niên nhìn về phía trước, quay đầu xe đi vào đường cao tốc, đột nhiên nói: “Anh không phải biếи ŧɦái.”

“Hả?”

Mục Phương Sinh giật mình, thuận miệng chọc cậu: “Sau này cậu yêu đương, người ta mà có nói ‘Hôm nay em gặp bạn học ở hiệu thuốc’, cậu chắc chắn sẽ không bị rơi vào bẫy.”

Đồ Ngọc quay đầu liếc anh một cái: “Bẫy gì?”

Mục Phương Sinh vội vàng đưa tay chỉnh thẳng mặt của cậu: “Lên cao tốc, cẩn thận quan sát đường đi.”

“Bình thường đa số sẽ hỏi gặp bạn cùng lớp nào, nhưng đây là câu trả lời sai. Nếu lo lắng cho bạn gái của mình thì phải chọn câu mà người ta muốn nghe nhất —— hỏi ‘sao lại đến hiệu thuốc’.”

“Em không chọn câu anh muốn nghe. Đồ Ngọc nói, “Anh không phải biếи ŧɦái.”

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Em cũng không có bạn gái, thứ nhất, em là gay, thứ hai, anh không biết em thích ai sao?”

Câu này trả lời thế nào cũng không ổn.

Mục Phương Sinh quyết định giả chết.

Cây cọ hai bên đường cao tốc mọc rất cao, tán lá xum xuê đổ bóng đen lớn đung đưa trên mặt đất, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng lốp xe lăn đều trên đường bê tông.

Bầu trời trong xanh như biển cả, từng đàn bồ câu trắng bay ngang trời như những đợt sóng.

Mặt trời phơi nắng, một lát sau, cả người lười biếng chậm chạp, dường như ngay cả máu cũng chảy chậm hơn.

“Anh Sinh, ngủ đi.”

“Nửa đường sau gọi tôi dậy, tôi lái xe.” Mục Phương Sinh nói.

Đồ Ngọc không trả lời.

Anh điều chỉnh chỗ ngồi và ngả người ra sau, trong cơn mê, anh cảm thấy mình có gì đó không ổn.

Anh không thể nhớ mình đã có bao nhiêu ngày ngủ ngon.

Món ăn trở nên ngon lạ lùng, không phải ăn sang món khác, ngay cả món bánh quẩy sữa đậu nành cũng ngon.

Chú chó Golden Retriever tên Bánh Mì cũng bắt đầu thả bóng với anh như một chú chó bình thường.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận sai ở chỗ nào, cuối cùng anh nghĩ ra một từ —— kinh sợ.

Anh lấy điện thoại ra, mở WeChat, từ trong trí nhớ nhập một dãy số, khi tìm được người này, người bạn cùng phòng này còn lấy ảnh thẻ làm avatar, anh do dự hồi lâu, ngón tay đặt trên “Thêm vào Danh bạ” chần chừ cho đến khi nó đau. Cuối cùng nhấn xuống.

Có lần đầu tiên, những lần sau dễ hơn nhiều.

Theo danh bạ điện thoại di động, anh thêm lại bạn học, bạn bè và trưởng bối đã bị xóa trước đó.

Vừa bấm thêm là thành công.

——Có nghĩa là khi anh xóa họ, không ai xóa anh.

Hốc mũi đột nhiên đau nhức, ánh nắng trải dài trên người anh, giống như một cái ôm vô cùng ấm áp.

Anh đặt điện thoại di động xuống, quay mặt sang một bên cửa sổ xe, nhắm mắt giả vờ ngủ.

./.
« Chương TrướcChương Tiếp »