Chương 14

Đội điều tra hình sự Thành Bắc.

Trong phòng cảnh sát hình sự, mỗi người được phân ra một đoạn đường để theo dõi, xem đến bây giờ vẫn chẳng được lợi lộc gì. Trương Cát Bân và Ngũ Lăng Hồng Quang của y như đột ngột bốc hơi khỏi thành phố.

“Tôi đã kiểm tra hành trình của Trương Cát Bân, y chỉ mới đến thành phố Thủy vào tháng trước, không thể biết nhiều về tình hình đường xá ở đây.” Từ Chấn ngồi trên máy trạm, dựa vào lưng ghế, duỗi thắt lưng, “Hay là mở tool hack nhỉ?”

Tình cờ, phó đội trưởng Lưu Tân Dũng cầm một tách cà phê đen từ phòng trà đi ra, nghe thấy Từ Chấn, ông ta dừng lại nói: “Tool hack?”

Lưu Tân Dũng năm nay 41 tuổi, dáng người rắn rỏi, hai bên thái dương có rất nhiều tóc bạc trắng, là tuýp người tự toát ra vẻ nghiêm túc, lại kiệm lời nên không đàn em nào dám đùa giỡn với ông ta.

“Lúc chúng tôi chơi game, cũng có nhiều người bật tool hack có thể quan sát hết đội đối địch ở đâu, rất phiền phức.” Từ Chấn giải thích, “—— Trương Cát Bân này như biết trước chúng ta đang quan sát từ máy nào ấy, nên tránh đi hết.”

Dừng một chút, Từ Chấn lại nói: “Này, đội phó Lưu, anh có nghĩ Trương Cát Bân có đồng phạm không?”

“Có.” Lưu Tân Dũng trầm giọng nói, “Đổng Ba, hôm qua bị chính tay hắn ta đâm chết.”

Từ Chấn ngẩn ra một chút, nghĩ đến tình cảnh thê thảm của Đổng Ba trong căn phòng khách sạn kia, khóe miệng giật giật, không cười nổi.

Mục Phương Sinh gõ nhẹ vào khoảng không, video giám sát đen như mực trên màn hình tạm dừng, anh ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tân Dũng đang bưng cốc cà phê trở lại văn phòng.

Khóe mắt tối sầm lại, Đồ Ngọc không biết từ đâu trở về thở hổn hển đứng ở bên cạnh anh, hoàn toàn che khuất ánh sáng.

Đồ Ngọc ngồi xuống, ánh sáng lại từ cửa sổ chiếu vào, một lon soda mảnh khảnh được đẩy tới tay anh.

Những giọt nước nhỏ đọng lại trên lon nước giải khát, anh cầm qua, vừa định giật nắp, Đồ Ngọc vươn tay giữ xuống: “Không phải để uống.”

Mục Phương Sinh nhìn cậu, Đồ Ngọc vươn ngón tay chọc chọc gò má của anh, nhỏ giọng nói: “Là để xoa xoa.”

Được Đồ Ngọc nhắc nhở, anh nhìn bóng phản chiếu trên màn hình đen nhánh, vết bầm tím do cú đấm của Đổng Ba ngày hôm qua vẫn còn ở khóe miệng, đọng thành một mảnh nhỏ, nửa tím nửa xanh. Thấy không có người chú ý tới mình, anh cúi người, giọng nhỏ như lúc đi học thì thầm với bạn cùng bàn trong giờ kiểm tra: “Không được nói từ láy.”

Đồ Ngọc nghiêm túc gật đầu, một lúc sau mới kéo một chiếc ghế đẩu lại gần anh: “Lăn lăn, xoa xoa, tan tan máu bầm, đỡ đỡ đau.”

“…”

Mục Phương Sinh nâng chiếc lon lên che bớt khuôn mặt quá đỗi đẹp trai kia, rồi hạ ngón tay xuống tự dán vào mặt anh.

Nửa khuôn mặt đang phát sốt của anh chạm vào lon nước giải khát lạnh, cảm thấy dễ chịu hơn ngay lập tức.

Lương Nham bận rộn nói chuyện điện thoại luôn miệng lẩm bẩm “vâng, vâng, vâng”, bước vào căn phòng lớn, ánh mắt anh quét qua đây, khi nhìn thấy Đồ Ngọc trực tiếp điểm danh: “Tiểu Đồ, giúp tôi qua bên kia hành lang giục báo cáo.”

“Vâng.” Đồ Ngọc đứng lên, một mùi nước hoa nhàn nhạt xộc vào mũi Mục Phương Sinh.

Video giám sát trên màn hình trước mặt anh tiếp tục phát.

Mắt bị mỏi, Mục Phương Sinh dừng lại đứng bên bệ cửa sổ, nhìn dãy núi phía xa. Một bể cá hình bầu dục bình thường cũng được đặt ở góc giữa bệ cửa sổ và tường, nửa được mặt trời chiếu sáng, nửa ẩn trong bóng tối, mặt nước lung linh, cá vàng một mắt đang lười biếng vẫy đuôi bơi vòng tròn.

Nghỉ ngơi xong, anh xoay người muốn trở về chỗ ngồi, người ngồi bên cửa sổ là Tiền Đào, anh vô ý liếc nhìn màn hình của đối phương, ánh mắt dừng lại trên đó.

Tiền Đào phát hiện có người đang nhìn màn hình của mình, di chuột ấn hai lần, nhấn phím cách để tạm dừng, quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Phương Sinh đang đứng bên cạnh, tức khắc mắt mũi muốn trốn đi: “Nhìn cái gì? Thấy chiếc xe Van à?”

“Anh phát băng với tốc độ bình thường đi.” Mục Phương Sinh nói.

Tiền Đào nghi ngờ bấm chạy băng ghi hình.

Mục Phương Sinh lại nói: “Nhanh.”

“Nhanh hơn.”

Vì Mục Phương Sinh bị bắt cóc, Lưu Viện Viện bị chỉ trích vì đi giày cao gót khi ra ngoài làm việc để cộng sự một mình. Cô luôn cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ chắc chắn do Mục Phương Sinh tố mình, người đàn ông 30 tuổi đầu mà lòng dạ hẹp hòi, đâm ra nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mục Phương Sinh cũng hết cảm tìn, thế là kỳ dị mở miệng: ” Anh Mục, nhanh như thế sao nhìn thấy rõ được? Anh là thám tử khu phố Tàu à?”

Ngược lại, Tiền Đào trông hơi xấu hổ, Mục Phương Sinh trả lời: “Tôi vừa mới thấy Tiền Đào xem băng ghi hình với tốc độ thế này cơ mà.”

Từ Chấn đang ngồi ở hàng ghế đầu của Tiền Đào, lắc chân xoay chiếc ghế dựa qua: “Anh Tiền, anh đang tìm một kẻ gϊếŧ người đấy, có thể nghiêm túc được không?”

“Mẹ nó chỗ nào cũng có anh!” Tiền Đào phun nước bọt về phía Từ Chấn, mặt trời chiếu sáng nước bọt của anh ta.

Nhắc nhở một chút thôi, Mục Phương Sinh đang định quay về chỗ ngồi thì đột nhiên nghe thấy Tiền Đào lẩm bẩm: “Có người đáng lẽ phải bị tống vào tù để phục vụ cho những tên tù nhân biếи ŧɦái.”

Dây thần kinh trong đầu lập tức căng chặt, tựa hồ trong nháy mắt bị cắt đứt, anh đứng yên tại chỗ đối mặt Tiền Đào: “Anh nói cái gì?”

Tiền Đào không nhịn được nữa, đẩy bàn đứng lên: “Tôi có nói gì sai không?”

Mọi người xung quanh đều dừng công việc đang làm mà nhìn sang, Tiền Đào đột nhiên túm lấy cổ áo của Mục Phương Sinh: “Có bao nhiêu người đã chết trong vụ nổ Nam Đảo hả? Nếu không có cha cậu, cậu còn đứng chỗ này làm cảnh sát, đứng đây lên mặt với tôi không hả........ ”!?”

—— Trong giờ làm việc, đừng gây rắc rối cho Lương Nham.

Mục Phương Sinh thở ra một hơi, bình tĩnh lại, kéo tay Tiền Đào đang túm cổ áo anh ra, nhưng Tiền Đào không có ý định bình tĩnh, đấm thẳng vào mặt anh một cái.

Sự ghê tởm lên đến đỉnh điểm —— vừa động tay đã đánh vào mặt, cái thứ gì vậy.

Anh nhân cơ hội vặn cổ tay Tiền Đào bắt chéo sau lưng, Tiền Đào vung cánh tay đập vào bể cá trên bệ cửa sổ. Choang một tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi, bể cá vỡ vụn, chỉ còn lại con cá vàng chột mắt nằm nghiêng dưới đáy bể cá khô quẫy đuôi dữ dội.

Đồng tử của Mục Phương Sinh đột nhiên co rút lại, anh vội tìm thứ gì đó để đựng cá, thời khắc mấu chốt, Đồ Ngọc vừa vào văn phòng đã chạy tới đưa cho anh một cốc nước miệng rộng.

“Đạo đức giả!” Tiền Đào không chịu buông tay, thậm chí còn tiếp tục xông vào, Mục Phương Sinh nghiêng người tránh sang một bên, nắm đấm của anh ta hụt vào không khí, Đồ Ngọc nhanh chóng vặn chai nước khoáng, đổ đầy nửa ly nước vào cốc nước, cẩn thận bỏ con cá vàng vào cốc nước.

Cổ tay bắt đầu rách và đau trở lại, Mục Phương Sinh liếc nhìn, thấy máu đỏ tươi chảy ra từ băng gạc.

Cái bàn phát ra tiếng ken két, Đồ Ngọc kéo bàn của Tiền Đào sang một bên, không gian trong lối đi trở nên rộng rãi hơn, thanh niên nhìn chằm chằm Tiền Đào, đột nhiên nhếch lên khóe môi rất chân thành: “Bởi vì vụ nổ lúc đó phá nát căn nhà cũ đang chờ phá dỡ ở Nam Đảo, phá tan giấc mộng phất lên sau một đêm của anh à?”

Nguyên nhân thực sự bại lộ trước mặt tất cả đồng nghiệp, Tiền Đào lao như điên về phía trước, Đồ Ngọc không nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ vươn tay, trong nháy mắt, đầu của Tiền Đào đã bị Đồ Ngọc túm trong tay như quả bóng rổ.

Tiền Đào thấp hơn Đồ Ngọc hơn một cái đầu, sải tay cũng khá chênh lệch. Tiền Đào vung cánh tay muốn đánh nhưng thậm chí không thể chạm nổi vào ngực của cậu.

Cảnh tượng này nhìn thật buồn cười, Tiền Đào giống như một con kangaroo bị đè đầu xuống, giãy giụa hồi lâu mới nhảy ra thoát khỏi tay Đồ Ngọc.

“Con nhà giàu ngày nào cũng đi theo liếʍ Mục Phương Sinh. Tôi có nói cậu không, nhiều chuyện thích xen vào chuyện người khác?” Tiền Đào cầm hồ sơ ném về phía Đồ Ngọc, giấy tờ bay tứ tung. Đồ Ngọc vừa định động thủ, Mục Phương Sinh từ phía sau ôm lấy cậu.

“Đủ rồi, đây là chi đội…” Mục Phương Sinh nói.

Đồ Ngọc dường như không nhận ra anh đang ôm mình, dùng sức mạnh đáng kinh ngạc hất anh ra xa, Mục Phương Sinh tiếp tục dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của đối phương, nhìn thấy một vết đỏ tươi trên cổ tay, anh nhanh trí, “Tay tôi đang chảy máu, không thể giữ cậu lại.”

Thanh niên như bị một sợi dây nào đó kéo lại, nhìn xuống cổ tay, sức lực chống lại anh trong nháy mắt biến mất.

“Buông ra nhé?” Mục Phương Sinh hỏi.

Tiếng huyên náo quá lớn, Lương Nham nghe thấy tiếng động vội đi tới, đứng ở ngưỡng cửa nhìn về phía họ trợn to hai mắt: “Hai người các cậu đánh nhau làm gì? Hai người chẳng phải suốt ngày kè kè nhau như hình với bóng à?” Dừng một chút, bà nhíu mày, “Đến phòng làm việc của tôi!”

“Tôi không tới được.” Đồ Ngọc ngẩng đầu, “Tôi đi mua bể cá.”

Lông mày vốn đã rậm rạp của Lương Nham lại càng rậm rạp, nếu gắn thêm chuôi kiếm là có thể đem thi đấu đấu kiếm được luôn, may là Từ Chấn đã giơ tay chỉ vào chiếc hồ cá bị vỡ trên bệ cửa sổ cho Lương Nham, nước vẫn đang nhỏ giọt trên gạch lát nền.

Lương Nham hiểu ra, đầu tiên là trừng mắt nhìn Mục Phương Sinh và nói: “Lau sàn nhà!”

“Đồ Ngọc!” Ánh mắt bà dừng lại trên người Đồ Ngọc, giọng cũng dịu đi,“Phòng pháp y có hai con cá vừa chết, đi qua xin họ cái hồ được không?”

Đồ Ngọc vừa định rời đi, Lương Nham lại nói thêm: “Mang con cá trong cốc nước đi! Con cá nhìn đến thảm, cậu mang nó đi xin ăn là giàu to đấy!”

Nhìn quanh những cảnh sát hình sự đang thò cổ, bà lại ra lệnh: “Nhìn cái gì! Làm việc đi!”

Mục Phương Sinh vào nhà vệ sinh để tìm cây lau nhà, khi anh đi ngang qua Lương Nham, anh bị đối phương trừng mắt: ” Lau xong thì đến văn phòng của tôi.”

Cửa phòng làm việc của đội trưởng đóng lại.

Tiếng bước chân vội vã lướt qua trong hành lang, hai người trong văn phòng ngầm ăn ý im lặng.

Cho đến khi bên ngoài không có tiếng động, Lương Nham dựa lưng vào ghế nhìn Mục Phương Sinh: “Một ngày một đêm, thông báo hỗ trợ điều tra cũng đã được gửi đi, nhưng Trương Cát Bân vẫn chưa bị bắt. Cậu nghĩ chuyện gì đang xảy ra?”

Mục Phương Sinh: “Ai đó giúp Trương Cát Bân.”

“Ừm, hồ sơ cuộc gọi của Trương Cát Bân cho thấy y thực sự liên lạc với một số điện thoại đen trước khi tắt máy, bây giờ số đen đó cũng bị tắt, không thể xác định được.” Lương Nham vắt chéo ngón tay trên ngực, “Cậu có bất kỳ manh mối nào không?”

“Lưu Viện Viện gửi tin nhắn thoại trong nhóm chat của đội nói tôi đi phố Thạch Trung.”

Lương Nham cau mày suy nghĩ, sau đó đột nhiên ngước mắt lên: “Ý cậu là trong đội chúng ta có nội gián?”

“Không thể.” Bà dứt khoát nói, cầm lấy điện thoại, mở nhóm WeChat lên, hiển thị tất cả các thành viên, từng người một, hình đại diện hoạt hình hoặc ảnh tự chụp đầy màu sắc sặc sỡ lấp đầy toàn bộ màn hình điện thoại. Bà xoay màn hình điện thoại hướng về phía Mục Phương Sinh, tiếp tục: “Tôi tin tưởng vào anh em mình. Ở đây trừ cậu nửa cũ nửa mới và Đồ Ngọc, còn có Viện đang ở đây để thực tập. Cha của Viện Viện là giáo sư luật tại Học viện Khoa học Chính trị, thường xuất hiện với tư cách là nhà tư vấn…”

Mục Phương Sinh ngắt lời bà: “Tôi không biết rõ những người này, nếu chọn một người, bà nghĩ đó là ai?”

Lương Nham không nói một lúc lâu, cuối cùng, bà đùa giỡn đập bàn: “Chọn cái gì, tôi chọn cậu!”

Mục Phương Sinh mỉm cười theo, nhưng trái tim anh ta chợt chùng xuống.

Theo logic phân tích mà nói, tám năm trước anh đã bị đồng nghiệp tra tấn, còn bị lục ra các dụng cụ bạo da^ʍ, nên từ đó đến nay luôn là trò cười cho người khác. Anh là người có đầy đủ lý do để phản bội lực lượng cảnh sát nhất.

Theo thói quen xuống xe bus ở cổng chung cư, nhưng khi vào nhà lại không tìm thấy chó, sau đó mới nhớ ra mình hiện đang ở nhà Đồ Ngọc.

May là cũng không xa, anh chậm rì đi bộ đến vịnh Hải Lam.

Thắt dây xích cho con golden rồi dắt nó đi dạo, hết vòng thứ ba, anh chợt thấy một thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế dài giữa khu vườn trong khu dân cư, tựa như đang ngẩn người, tư thế đợi chờ ai đó.

Thanh niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào nhau, cậu hoàn hồn đứng dậy: “Anh Sinh.”

“Dắt chó đi dạo,” Mục Phương Sinh giật giật sợi dây thừng trong tay, “Đi ngang qua.”

Mười lăm phút sau, Đồ Ngọc về đến nhà.

Một nồi ca cao nóng vừa sôi trong bếp.

Bong bóng màu socola sủi bọt, tắt bếp, rót cacao ra khỏi nồi, vừa đủ đổ đầy hai cốc.

Cửa phòng bếp ở bên cạnh tủ rượu và bàn quầy bar cao, Mục Phương Sinh ở bên kia bàn đẩy một cốc ca cao đến trước mặt cậu: “Đồ Ngọc sử dụng nhà bếp của cậu, nhiệt độ tương đối cao, cậu không có kiêng khem gì đúng không?”

Đồ Ngọc lắc đầu, cầm cốc lên, cúi đầu thổi cacao nóng hổi trong đó, hơi nóng vốn bốc khói phía trên bay tứ tung, cuối cùng toàn quân bị diệt trên mặt cậu. Cậu hớp một ngụm, Mục Phương Sinh đột nhiên chú ý tới lông mi và màu tóc của cậu giống nhau, đều có màu sáng nên có vẻ mềm mại.

Đồ Ngọc đặt cốc xuống, môi trên của cậu dính đầy một lớp ca cao.

Mục Phương Sinh cảm giác có một bàn tay đột nhiên bóp chặt trái tim mình, trong lòng sinh ra một loại trìu mến kỳ dị, anh vươn tay, chọc chọc lông mi Đồ Ngọc, đưa tay xuống lau đi cacao dính trên môi thanh niên.

Sau đó anh đưa ngón tay vào miệng trước mặt người kia. Vị ngọt hơi đắng kí©h thí©ɧ vị giác, Đồ Ngọc trước mắt giống như một con mèo con sợ quá đứng hình không kịp phản ứng, Mục Phương Sinh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dùng khăn giấy lau tay, thản nhiên nói. “Có thời gian không?”

Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, thông báo pin còn dưới 10%, nhân tiện anh kiểm tra thời gian ở góc trên bên phải màn hình: 19:46.

Anh quay người đi về phòng khách, đứng trước tủ sách, những hộp quà phối màu pastel được xếp cạnh nhau, trông hài hòa và dịu dàng, đợi Đồ Ngọc đi theo vào, anh quay đầu nhìn cậu: “Tôi có thể mở các hộp khác không?”

./.