Chương 14: Nụ Cười Ôn Nhu

Thương Vũ Nguyệt cố gắng nhớ lại chuyện cũ rồi mới nói. ” Nói thật ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nhìn danh sách sản nghiệp mà Khương Nghiệp đưa cho Diệp cô nương thì ta chắc chắn đấy là một trong số các sản nghiệp của cô nương ở kiếp trước. “

Diệp Vấn Liên há to miệng kinh ngạc. Đậu mé, tên Khương Nghiệp này là có ý gì, vật quy nguyên chủ hả. Nàng không tin y lại tốt bụng như vậy. Có trá, trăm phần trăm là có trá. Mục đích của y không thuần. Đồ hồ ly thối tha, còn thối hơn cả tên hồ ly ngàn năm kia.

Lão nương ghim các ngươi, cứ chờ đấy, lão nương thề sẽ phục thù.

” Còn gì nữa không?”

Thương Vũ Nguyệt gật đầu đáp. ” Còn, ngoài sáng thì Diệp cô nương có Hào Hoa Cung bài danh thiên hạ đệ nhị trên giang hồ về thu thập và mua bán thông tin, Tuyệt Sát Các là tổ chức sát thủ bài danh thứ ba trên giang hồ, Ám Dạ Lâu quản lí và làm các sinh ý về tửu lâu, khách điếm, tiệm cầm đồ, tiệm trang sức… “

” Trong tối thì cô nương huấn luyện một nhóm tử sĩ Tử Y Lâm. Làm gì thì ta không biết. Những chuyện này trước kia toàn là do Lâm Thanh Phong cùng ta nói, kiếp trước ta chỉ ở trong nội viện quản lí hậu viện, chuyện chính sự cũng ít được tham gia. “

Diệp Vấn Liên “…”

” Ta hiểu rồi, đa tạ Thương nhị tiểu thư đã cho biết. ” Diệp Vấn Liên sống không còn gì luyến tiếc mà nói.

Nàng chỉ cảm thấy không còn gì muốn nói với Thương Vũ Nguyệt. Suốt ngày ở trong nội trạch biểu sao không dễ bị lừa, dễ chết.

Diệp Vấn Liên chân thành tha thiết nhìn Thương Vũ Nguyệt nói. ” Kiếp trước cô cả đời ở trong nội trạch, sinh tử đều bị người nắm. Kiếp này sau khi trọng sinh. Cô cho ta biết cô hiện tại có suy nghĩ gì không?”

Thương Vũ Nguyệt cũng không giấu giếm đáp. ” Ta muốn bảo vệ gia tộc. “

” Bảo vệ như thế nào?”

Thương Vũ Nguyệt bỗng dưng không biết phải trả lời ra sao. Nàng nghĩ muốn bảo vệ gia tộc nhưng nàng không biết phải làm gì để có thể bảo vệ gia tộc.

Diệp Vấn Liên dụ dỗ nói. ” Nếu cô muốn bảo vệ gia tộc thì trước hết cần có sức mạnh. Không có sức mạnh thì muốn làm gì cũng là người si nói mộng. “

Diệp Vấn Liên đột nhiên nảy ra sáng kiến. Chẳng phải Lâm Thanh Phong và Khương Nghiệp đều yêu Thương Vũ Nguyệt sao. Vậy nàng sẽ cố gắng đào tạo Thương Vũ Nguyệt thành một nữ cường nhân, tốt nhất là hành hai người họ lên bờ xuống ruộng, yêu nhưng không thể tiến tới, cầu mà không được.

Cùng lắm thì cho họ trãi qua cuộc sống chung thê. Há há… Như vậy chẳng phải đẹp cả ba bên sao?

Diệp Vấn Liên, ngươi thật là thông minh.

” Sức mạnh… ” Thương Vũ Nguyệt lẩm nhẩm hai từ này. ” Cô nương nói đúng, ta đích thật cần sức mạnh. “

Nàng nhớ đến, kiếp trước bản thân quá yếu đuối, quá coi trọng và tôn thờ tình yêu mà quên đi trách nhiệm của mình. Nàng nhớ đến, ngày mà y lên ngôi, ngày cả tộc bị xét nhà, ngày một trăm ba mươi bảy miệng ăn tể tướng phủ bị áp giải lên pháp trường chém đầu.

Đó là khung cảnh như thế nào?

Thanh âm cầu xin, chửi rủa, lăng nhục, nhục mạ… Vang khắp pháp trường. Đầu người rơi xuống đất, máu chảy lênh láng.

Nàng còn nhớ những ánh mắt tràn đầy không cam lòng, hoảng sợ, bi thương, tuyệt vọng… Từng ánh mắt đó như đang nhìn nàng, như đang oán trách nàng, đang nguyền rủa nàng vĩnh kiếp không siêu sinh.

Họ cầu xin nàng cứu họ, nhưng nàng lại chỉ có thể bất lực mà nhìn họ bị hành hình.

Nàng còn nhớ đó là ngày cả gia tộc của nàng sẽ bị hành hình xử quyết đồng loạt. Vốn lúc đó nàng bị giam lỏng không thể rời khỏi. Nhưng Cơ Mạn Yên lúc bấy giờ đã là Cơ Hoàng Phi đưa nàng xuất cung bắt ép nàng nhìn cảnh cả gia tộc bị hành quyết.

Bên tai nàng nghe thấy vô số âm thanh la hét ầm ĩ vang lên, có cầu xin, có nguyền rủa, có van nài… Những thanh âm đó đều hướng về nàng kèm theo những ánh mắt cầu xin, tuyệt vọng, oán hận…

” Nhị tiểu thư, cứu nô tì, cầu người cứu nô tì. “

” Tỷ tỷ, cứu muội. Muội không muốn chết. “

” Nhị tiểu thư, cầu người cứu hài tử của ta. Nể tình lão nô hầu hạ Thương Gia suốt hai đời. Cầu ngài để lại hương khói cho lão nô. “

” A A… Ta không muốn chết, ta không muốn chết. “

” Thương Vũ Nguyệt…. Ngươi là ác quỷ. “

” Thương Vũ Nguyệt, ngươi sẽ không được chết yên ổn. “

” Thương Vũ Nguyệt, kẻ phản bội như ngươi sẽ không có kết cục tốt. “

[…]

Trong những gương mặt này, nàng thấy Tô quản gia vẻ mặt bi thương nhìn nàng, cầu xin nàng cứu hài tử của lão, nàng thấy A Thúy làm việc ở phòng bếp cầu nàng cứu nàng ta, nàng A Lục gia đinh trong nhà chửi rủa, nàng thấy A Lưu nguyền rủa nàng… Và còn rất nhiều gương mặt thân quen khác.

Nàng thấy phụ thân, người cười, cười với nàng. Cười với nàng giữa tiếng la hét điên cuồng, giữa những thanh âm tuyệt vọng. Người cười, nụ cười rất ôn nhu, đó là nụ cười mà người từ trước tới giờ luôn cười với nàng.

Nàng cảm nhận được trên mặt lạnh và ướt, nàng biết nàng đang khóc. Phụ thân đến giờ phút này vẫn nhìn nàng cười.

” Không…. “

Đao phủ phun rượu lên đao, bọt rượu văng tung toé. Nàng thấy gã giơ đao lên nhắm xuống cổ phụ thân.

” Phụ thân…”

Nàng gào lên, đừng gϊếŧ phụ thân của nàng. Đừng gϊếŧ người.

” Nữ nhi, ngoan, đừng khóc. “

Bên tai nàng như nghe được thanh âm của phụ thân trước khi chết nói, đến lúc này người vẫn còn quan tâm nàng. Là nàng hại chết người, là nàng hại chết người.

Đầu người rơi xuống, máu văng tung tóe khắp nơi. Trên gương mặt vẫn là nụ cười ấm áp như ngày nào, ánh mắt vẫn ôn nhu như ngày nào. Không hề thay đổi.

Tại sao? Tại sao người không hận nàng, là nàng hại chết người, là nàng hại chết người.

” Thương Vũ Nguyệt, ngươi sẽ chết không được yên, sẽ chết rất thảm. “

Là thanh âm của Tầm nhi, muội ấy đang nguyền rủa nàng.

” Tiểu Tầm…”

Lại một đầu rơi xuống đất. Đó là Thương Vũ Tầm muội muội của nàng. Muội ấy nhìn nàng với ánh mắt đầy oán hận.

Nàng như không còn sức lực mà quỵ xuống đất, nước mắt từng giọt lăn dài trên má.

” Chậc chậc… Thương Vũ Nguyệt, đệ nhất tài nữ Nguyện Lâm Thành. Sao vậy, sao lại khóc rồi. Thật đáng thương … Nga~ tận mắt nhìn thấy toàn tộc bị diệt, cảm giác như thế nào? Rất tuyệt đúng không?”

Cơ Mạn Yên hả hê nhìn Thương Vũ Nguyệt suy sụp ngồi đó. Ả rất là vui vẻ, cuối cùng Thương Vũ Nguyệt cũng có ngày này. Thật là sảng khoái.

Cái gì là đệ nhất tài nữ, cái gì là tài hoa hơn người, cái gì là chính thất.

A phi … Toàn là rác rưởi. Tài hoa hơn người thì sao? Cũng trở thành kẻ phản bội bị vạn người nhổ. Chính thất thì sao? Hiện tại còn không phải như cá nằm trên thớt mặc người dày xéo.

” Thương Vũ Nguyệt, nhìn cho kĩ, đây chính là do ngươi mà ra, ngươi không thể đổ lỗi cho ai hết, có oán có hận thì cũng nên oán bản thân nên hận chính bản thân ngươi.”

Từng lời từng chữ từng câu của Cơ Mạn Yên như những lưỡi dao khoét thật sâu vào trái tim vốn đã đầy vết thương của nàng.

Thương Vũ Nguyệt không biết bản thân như thế nào hồi cung, nàng chỉ biết, những gì nàng thấy hôm đó đã thành nổi ám ảnh khí xoá bỏ trong lòng nàng.

” Thương nhị tiểu thư, tỉnh tỉnh… ” Diệp Vấn Liên thấy trạng thái của Thương Vũ Nguyệt như không ổn định liền gọi nàng.

Thương Vũ Nguyệt giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh. Một lát sau mới nhớ ra bản thân đang ở đâu, đang làm gì vội thu hồi cảm xúc cười nói. ” Xin lỗi, là ta đi thần. “

Diệp Vấn Liên lắc đầu nói câu ” không có gì” sau đó lại hỏi tiếp. ” Thương nhị tiểu thư cảm thấy đề nghị của ta thế nào?”

Thương Vũ Nguyệt có vẻ xấu hổ nói. ” Thực xin lỗi, Diệp cô nương có thể nhắc lại lời vừa rồi không? Nãy ta có hơi thất thần nhớ về chuyện cũ nên nghe không rõ. “

Diệp Vấn Liên nhíu mày một chút nhưng không tỏ vẻ khí chịu mà kiên nhẫn giải thích. ” Không sao, vừa nãy ta nói muốn tạo một thế lực bao gồm ba hạng mục là thu thập thông tin, đào tạo sát thủ, ám vệ, và kinh doanh các mục sinh ý. “

Thương Vũ Nguyệt gật đầu nói. ” Ta không có ý kiến gì. Chuyện này cô nương am hiểu thì đều do cô nương toàn quyền quyết định. “

Diệp Vấn Liên ở như cười. ” Vậy được, cứ quyết định như vậy. Ta thấy Thương nhị tiểu thư sắc mặt có vẻ trắng bệch, nên trở về nghĩ ngơi, ít suy nghĩ thôi. Chuyện này cũng không phải không thể giải quyết, đừng lo lắng quá. “

Diệp Vấn Liên nghĩ Thương Vũ Nguyệt đang lo lắng vụ ba người cùng trọng sinh sợ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của họ nên mở lời an ủi.

Thương Vũ Nguyệt tuy biết Diệp Vấn Liên an ủi nhầm chỗ nhưng cũng không vạch trần. Nói câu tạ liền rời đi.

Trở về phủ, Thương Vũ Nguyệt cho hạ nhân lui ra hết, nhốt mình trong phòng, trưa cũng không ăn cơm.

Nàng lúc này đang run rẩy cuộn mình trong góc giường. Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh phụ thân bị chặt đầu là nàng không thể kiểm soát cảm xúc.

Nàng rất sợ, nàng rất hận, nàng không cam tâm.

Tại sao lại là nàng?

Thương Chính Hạo vừa về đến phủ thì nghe hạ nhân báo tin trưa nay Thương Vũ Nguyệt không dùng bữa, buổi sáng rời phủ, sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng không ra ngoài thì lo lắng không thôi liền đến chỗ nàng thăm hỏi.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Thương Chính Hạo gõ gõ cửa nói. ” Nhị muội, muội sao vậy? Mau mở cửa. “

Thương Vũ Nguyệt nghe tiếng Thương Chính Hạo thì cả người bất giác run lên. Tuy nàng thông qua lời kể của Diệp Vấn Liên biết cái chết của nàng ở kiếp trước do đại ca sắp xếp nhưng nàng không trách đại ca.

Là nàng hại cả gia tộc, cho dù có bị phụ thân tự tay gϊếŧ chết thì cũng không hề oán. Huống chi phụ thân lúc đó không còn, huynh trưởng như phụ, đại ca thay phụ thân kết liễu nàng cũng là lẽ đương nhiên.

Nàng cố gắng ổn định cảm xúc, chỉnh chu lại bản thân một chút rồi ra mở cửa. Khoé miệng hàm chứa nụ cười nhẹ nói. ” Đại ca. “

Thương Chính Hạo thấy gõ cửa đã lâu mà không ai đáp lời, sợ xảy ra chuyện tính đẩy cửa xông vào thì đã thấy cửa mở thầm thở phào một hơi.

” Đại ca nghe hạ nhân bẩm báo muội nhốt mình trong phòng từ sáng đến giờ không ra, lại còn không dùng bữa trưa, sợ muội xảy ra chuyện nên đến xem. Muội không sao chứ? “

Thương Chính Hạo thấy nàng sắc mặt không tốt không khỏi quan tâm đôi chút.