Ta nghe thấy những người trong thôn xì xào bàn tán: “Triều Minh bị thương, mà cô ta không hề lo lắng tí nào à?”
"Xem ra nàng ta đã sớm không an phận, tâm tư bất chính rồi."
Lý Triều Minh tái sinh, nhưng cốt truyện vẫn đang tiếp diễn.
Cho dù ta không ra ngoài, không gặp bất kỳ tên côn đồ nào thì Lý Triều Minh vẫn sẽ bị thương, hay có phải là ta … vẫn sẽ chết?
Tất cả mọi người trong y quán đều nhìn ta, còn Lý Triều Minh đang nằm trên giường, đầu quấn băng gạc trắng, băng gạc loang lổ vết máu, lông mày chàng nhíu chặt, mắt nhắm nghiền, nhìn rất không ổn.Khoảnh khắc ta run rẩy chạm vào má chàng, chỉ trong nháy mắt tâm hồn ta như rơi từ trên trời xuống, khiến ta lảo đảo không vững.
Bỗng thân thể đang ngã về sau được một đôi tay lớn đỡ lấy.
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, "Cô là Lý phu nhân?"
Có nha hoàn muốn mang Thư Dã đi, ta vô thức ôm chặt hai tay khiến người đó xấu hổ nhìn về phía sau, rồi ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đôi tay ấy cũng không ở lại lâu, khi ta đứng vững xong liền lập tức rời đi. Ta không quay đầu lại, tâm trí đều hướng về người đang nằm tái nhợt trên giường.
“Đây là lỗi của ta…” Người kia đi tới trước mặt ta, nói với giọng điệu trịnh trọng “Phu nhân yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc Lý huynh đâu.”
Người bên cạnh đang thể hiện quyết tâm của hắn nhưng ta không thể nghe thấy một từ nào, đầu óc dường như hoàn toàn trống rỗng.
Ta biết chàng ấy sẽ ổn thôi, chỉ là sẽ quên mất ta.
Còn ta……
Bỗng tim ta đập mạnh, lập tức nhìn về phía thanh niên cao quý thanh tú không giống phàm nhân kia, "Ngươi là ai?"
Hắn sững người một lúc, nhìn vẻ mặt ta hơi ngưng trệ.
Ta nghiêm nghị hỏi hắn "Ngươi là ai?"
Hắn ta có vẻ bị ta dọa sợ, cổ họng nhô ra rõ ràng cuộn lại.
"Tại hạ là, Quý Văn Uyên."
Chỉ một khắc đó, hơi thở của ta ngừng lại.
Liễu Nguyệt nắm chặt mảnh vải bị lôi ra từ người hầu, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, thân thể như muốn ngã xuống lại không có người tiến lên đỡ nàng.
Chính trong hoàn cảnh như vậy, Quý Văn Uyên đã yêu nàng.
Hắn thích cảm giác mỏng manh, dễ vỡ của cơ thể nàng, nhưng lại được kéo dài bởi một thứ không rõ nào đó, khiến nàng ấy không bị vỡ vụn xuống đất.
Hắn biết lúc này nàng đang rất cần được chăm sóc, nên hắn bỏ qua đám công tử bên cạnh, đi đến trước mặt nàng dưới ánh mắt trêu đùa của bọn họ, tao nhã lễ phép hỏi: "Cô nương này, tại hạ có thể giúp gì cho cô không?"
Liễu Nguyệt dành phần đời còn lại của mình với đám nữ nhân hậu viện của Quý Văn Uyên để đến cuối cùng chết vì uất hận.
Ta không khỏi có chút lạnh người, bóng đen trong sách lập tức bao trùm lấy trái tim, đến nỗi khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Quý Văn Uyên cũng cảm thấy có hơi ghê tởm.
Đối với Liễu Nguyệt trong cuốn sách, Quý Văn Uyên không phải là người xấu, hắn ta chỉ làm một việc bình thường như tất cả các con cái nhà giàu khác thôi.
Giữa hắn và nàng đã có một thỏa thuận, nàng muốn cứu mạng Lý Triều Minh thì cái giá chính là cơ thể nàng.
Nàng đã bán mình cho Quý Văn Uyên, trở thành tài sản của hắn ta, để hắn ta vui đùa gϊếŧ thời gian nhàm chán ở thị trấn.