Chương 4

Nhưng khi cảm nhận được thân thể cứng ngắc của hắn thì ta đã tỉnh táo lại rồi. Chỉ là, ta tham lam hơi ấm trong vòng tay chàng, không muốn rời đi. Một lúc lâu sau, tay chàng vỗ nhẹ lên vai ta, nói với ta rằng: “Chỉ là ác mộng mà thôi.”

Một câu đơn giản như thế đã khiến ta bật khóc. Trên đỉnh đầu dường như có tiếng thở dài khe khẽ. Cảm giác buồn bực bao trùm lấy ta, ta không thể bỏ qua sự khác biệt của họ. Lý Triều Minh hiện tại chỉ là một người xa lạ có tướng mạo của trượng phu ta thôi.

Hắn nghi kỵ ta, xa lánh ta, và mỗi khi ta nhìn hắn biến mất trong sương sớm, ta luôn hy vọng Lý Triều Minh của mình sẽ trở lại, nhưng lần nào cũng không phải.

Hôm nào Lý Triều Minh trở về cũng đều cầm trên tay một nhành hoa, cắm vào chậu đất trong phòng. Có lẽ trong lúc đề phòng ta, hắn cũng đang tự hỏi không biết bản chất ta có phù phiếm như hắn nghĩ hay không.

Nhưng ta muốn Trùng Khanh của ta quay lại. Ta không cam lòng nhìn chàng biến thành một người khác, nhìn chúng ta chia ngả đôi đường, cuối cùng là nhìn chàng kết hôn với một người phụ nữ khác. Vì vậy ta hỏi hắn: "Trùng Khanh, chàng muốn thê tử như thế nào?"

Hắn vác hòm xiểng trên lưng, vừa định bước ra khỏi nhà, nhưng nghe ta nói xong cũng ngẩn người.

Ta mong đợi nhìn chàng, còn chàng ta chớp mắt, như đang suy nghĩ gì đó “Nguyệt Nương đã làm rất tốt rồi, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

Sâu trong mắt hắn là sự đề phòng khó thấy được, mũi ta không kìm được chua xót, chịu đựng nghẹn ngào nói với hắn: "Ta thực sự làm tốt sao? Nếu ta làm tốt thật thì sao chàng lại xa lánh ta?"

Trước mắt mờ mịt hơi nước, ta cúi đầu "Từ năm bốn tuổi ta đã được ông nội mua về. Ta lớn lên cùng ngươi, ta tự cho hai ta là tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng bây giờ. . . Sao ngươi lại thay đổi như thế?"

Ta lau đi nước mắt, ngước mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi hắn: "Trùng Khanh, sao chàng lại thay đổi? Có thể đổi lại như cũ không?"

Hai tay nắm quai hòm của hắn dần dần siết chặt, trong mắt tựa hồ như có cảm xúc cuồn cuộn, nhưng rất nhanh đã bị kiềm chế. Hắn giơ tay phải lau nước mắt trên má ta, "Đừng suy nghĩ nhiều, chờ ta trở về."

Rồi hắn quay người bước ra ngoài, nhưng bước chân lại vội vã hơn bình thường, như thể đang trốn tránh điều gì đó.

Ta nhìn bóng lưng chàng khuất dần trên đường. Trong nhà, Thư Dã oà khóc, ta ôm bé con vào lòng dỗ dành, không ngừng dõi mắt nhìn nắng ngoài kia. Một ngày chưa bao giờ dài như vậy.

Ta rất muốn biết, liệu Trùng Khanh của ta có thể "quay về" hay không.

6

Nếu điều ước của ta có thể thành hiện thực thì, một chiều nào đó, chàng sẽ vác hòm xiểng trên lưng, đi từ trời hoàng hôn tới cạnh ta, ôm lấy Thư Dã rồi nhắc ta nghỉ ngơi cho tốt.

Nếu không, hẳn sẽ là một Lý Triều Minh ôm hoa, giả vờ dịu dàng mà diễn kịch với ta.

Ta có thể chấp nhận cả hai tình huống này. Nhưng không nên, cũng không thể nào lại là người hầu của y quán trên trấn ngồi trong xe nhìn ta với vẻ thương hại, rồi nói: "Lý công tử bị thương ở trên trấn. Bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh. Mời phu nhân đi cùng ta một chuyến."

Bầu trời dường như tối sầm lại ngay lập tức. Tai ta ù đi, đầu óc trống rỗng, cơ thể ta cứng nhắc thu dọn đồ đạc, bế Thư Dã lên xe ngựa.