Chương 21

"Ta không làm nữa!"

Dao găm Lão Hứa xẹt qua, ngăn cản hắn, vẻ mặt lạnh lùng hơi nhu hòa lại, "Cô nương, kiếp sau gả cho nam nhân tốt nhé."

Con dao găm của hắn phóng to trước mắt ta ngay lập tức.

Ta như ngây ra một lúc lâu, đến tận khi con dao găm chuẩn bị đâm vào tim, thì ta mới chợt bừng tỉnh, vội ngã sang một bên. Con dao găm cắm phập vào bả vai ta.

"Ngươi điên rồi! Nói làm là làm ngay như thế à!"

Người kia thô bạo đẩy lão Hứa ra, hoảng sợ ngồi xổm trước mặt ta, muốn che miệng vết thương cho ta, nhưng hắn lại không dám.

"Ta không làm, ta không làm."

Lão Hứa giật mạnh cổ áo hắn, hắn ta không phòng bị mà ngã ngồi xuống xe ngựa.

Nhìn thấy Lão Hứa lại tiến đến và muốn rút con dao găm ra, ta vội lê thân mình và không ngừng co về phía sau xe ngựa.

"Dừng tay, ngươi thiếu tiền cứu mạng, muốn kiếm được số tiền kia thì cũng đừng có liên lụy ta! Lão tử tiêu đời mất!"

Người nọ ôm eo lão Hứa, cố ngăn gã ta di chuyển.

Cuối cùng cũng nghe được một tin tức hữu ích, ta khó khăn nói: "Cần tiền sao? Ta có thể cho ngươi."

Giọng ta gần như không thể nghe được vì đau đớn.

Lão Hứa không hề động đậy, từng chút một hất tay người nọ ra, nhưng người đó lại vồ lên ngay lập tức, "Có nghe thấy không, nàng ta có tiền đó."

“Cút đi!” Lão Hứa hung hăng đá hắn một cái, rút dao găm trên vai ta ra.

Máu phun ra và dòng máu đang chảy liên tục đó dường như tượng trưng cho sinh mệnh đang dần héo mòn của ta.

Chỉ trong tích tắc, tất cả sức lực trong cơ thể đều đã bị rút đi.

Thấy người nọ vẫn không bỏ cuộc, giọng nói của Lão Hứa vang vọng trong không gian: “Là lệnh của Trang Nguyên Lang.”

Chuyển động của người nọ đông cứng tại chỗ.

Ta ngây người nhìn hắn, mất đi khả năng suy nghĩ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Lúc này, trong mắt Lão Hứa không che giấu được vẻ thương hại, "Bệ hạ định tứ hôn cho Trạng Nguyên và công chúa, nhưng chẳng lẽ lại để cho công chúa làm thϊếp sao?"

Chàng sẽ không gϊếŧ ta mà, tại sao chàng lại muốn gϊếŧ ta chứ?

Ngay cả khi chàng nhìn thấy công chúa, tình cảm kiếp trước nhen nhóm, thì nhất định cũng không đến mức không thể dung thứ cho ta nữa mà cứ âm thầm lấy mạng ta như thế này.

Đầu ta đau đớn, đau hơn cả vết thương đang chảy máu trên vai.

Ta ấn vào thái dương, nhưng cơn đau không thuyên giảm chút nào.

Chẳng lẽ chàng không thể chịu đựng được ta như thế này thêm nữa, gấp gáp muốn đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ sao?

Lão Hứa lại muốn động thủ.

"Từ từ, từ từ đã……"

Người nọ cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn hét lên một tiếng, "Cái quái gì vậy chứ."

Ta nhắm mắt lại, thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, đầu óc tràn ngập khát khao được “sống”.

Đột nhiên, ta chợt nghĩ tới gì đó.

“Chờ đã, ta có biện pháp, để các người vừa có kết quả để trình lại mà ta cũng có thể sống sót…” Trước khi hắn ta khước từ, ta vội vàng nói: “Ta cũng có thể cho các người rất nhiều tiền.”

Vẻ mặt Lão Hứa rối rắm một hồi, rồi đặt dao găm xuống, ngồi xổm trước mặt ta.

Ta liếʍ đôi môi khô khốc, mở to đôi mắt đờ đẫn, khó khăn nói: "Trong mắt chàng, ta vốn là một nữ nhân phù phiếm, hư vinh mà. Ngươi cứ bẩm lại rằng ta đã trở thành thê thϊếp của người khác, và... chết ở hậu viện."

Lão Hứa cười lạnh một tiếng, "Vậy lôi đâu ra một nhà phú quý đây?"

Tất nhiên là có.

Khi Quý Văn Uyên nhìn thấy ta, đồng tử hắn đột ngột co lại, mất đi phong thái thường ngày. Hắn vội vàng xuống ngựa và chạy về phía ta, nhưng lại bị con dao găm đang đặt trên cổ ta cản lại. Vì vậy hắn chỉ có thể dừng lại, hai tay hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén run rẩy ở bên hông.

Lão Hứa ngạc nhiên nhìn ta, như thể không ngờ rằng ta thực sự có một "nhân tình" giàu có như vậy.

"Ngươi muốn cái gì?" Quý Văn Uyên bình tĩnh nói.

Ta đã nhờ Lão Hứa chuyển thư cho hắn ta, bắt hắn phải một mình chạy đến đây trước khi trời tối.

Lão Hứa bỏ dao xuống, ta dựa xe lại lỡ động vào vết thương trên bả vai, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, lăn dài trên trán.

Ta nói: “Quý Văn Uyên, ngươi còn nợ ta một điều kiện cuối cùng.”

Màn đêm buông xuống, nuốt chửng tia sáng cuối cùng.

"Giúp ta trốn đi."