Thỉnh thoảng chàng sẽ ngẩn ngơ nhìn bụng ta, ta bắt gặp ánh mắt đó, hỏi chàng: “Chàng có muốn sinh thêm cho Thư Dã một đứa em không?”
Chàng nhìn ta, nhíu mày suy nghĩ rồi lắc đầu “Đau lắm”.
"Người đẻ là ta, chàng đau cái gì chứ?"
Ta cười chàng, nhưng chàng chỉ cười mà không nói.
Vào mùa xuân năm sau, Lý Triều Minh sẽ lên kinh tham gia khoa cử, Quý Văn Uyên cũng đặc biệt đến trấn để tiễn chàng.
Ta ở trong phòng thu dọn đồ đạc cho chàng, còn hai người họ thì kéo nhau đi đâu đó nói chuyện. Nhưng ta không tìm thấy miếng đệm đầu gối của chàng ấy nên lại ra ngoài tìm.
Sau hoả hoạn, ngôi nhà xây thêm một bức tường và bao quanh một mảnh vườn nhỏ, tiếng họ trò chuyện theo gió loáng thoáng vọng lại.Lý Triều Minh nói, "Sau khi ta rời đi, nhờ huynh chăm sóc cho Nguyệt Nương và Thư Dã hộ ta."
Quý Văn Uyên đồng ý và nói điều gì đó khác mà ta không nghe rõ.
Khi ta đến gần hơn, họ vẫn không phát hiện ra ta, giọng nói của Quý Văn Uyên trở nên rõ ràng hơn, hắn nói: "Huynh không định thú nhận với Nguyệt Nương sao?"
Ta dừng lại, thú nhận? Thú nhận với ta cái gì?
Lý Triều Minh không trả lời, Quý Văn Uyên lại nói: "Chẳng lẽ huynh định giả vờ với cô ấy cả đời sao?"
"Không phải là không thể."
Lòng ta chùng xuống vô cùng, chàng đang giả vờ với ta cái gì?
Quý Văn Uyên nói: "Đương nhiên huynh cũng có thể. Dù sao thì cho tới bây giờ Nguyệt Nương vẫn không phát hiện được sơ hở, nhưng…. Huynh thấy như vậy thoải mái sao?"
Dừng một chút, hắn nói: "Hay là, huynh không biết nên kết thúc như thế nào, e sợ Nguyệt Nương biết huynh chưa từng mất trí nhớ mà hận huynh?"
Trong lúc bàng hoàng, ta như nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn, trong đầu như có sợi chỉ lập tức bung ra, cơn gió lạnh đầu xuân thổi vào l*иg ngực.
Chàng ấy đang... giả vờ.
Hắn ta đang giả vờ!
Ngay từ đầu đã không bị mất trí nhớ, chàng ấy chỉ giả vờ để nói dối ta.
Nói dối ta? Tại sao chàng lại nói dối ta?
“Huynh nghe mấy lời đồn thổi đó ở đâu mà một hai nhất định phải thử Nguyệt Nương như vậy?”
Quý Văn Uyên vẫn đang nói, mà ta dường như bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển được nữa.
Tất cả mọi thứ trong sáu tháng qua hoá ra đều là do hắn giả vờ.
Trái tim ta như bị bàn tay vô hình bóp chặt, đau vô cùng, nhưng ta lại bình tĩnh đến lạ thường.
Những hình ảnh của sáu tháng trước nhanh chóng hiện lên trong đầu, từ lúc chàng ấy vừa mất trí nhớ trở về nhà, đến việc Quý Văn Uyên đối xử với ta đặc biệt như thế nào, hay việc chàng ấy cố tình nhắc đến Quý Văn Uyên khi nhận giải Nguyên.
Tất cả những điều này đều chỉ là một phép thử do hắn và Quý Văn Uyên tạo ra.
Những tưởng tình cảm sâu đậm cuối cùng lại cũng bị xé toạc bề ngoài, để lộ ra vụn vỡ và tổn thương bên trong.
Ta đúng là ngu ngốc khi đắm chìm trong đó mà không biết gì.
"Nguyệt Nương?"
Gương mặt buốt lạnh vì gió, và cuối cùng họ cũng nhìn thấy ta ở trong bóng tối.
Thân thể Lý Triều Minh căng cứng như đao, hắn đi tới, hiếm khi hoảng sợ mà giơ tay, há miệng nhưng không nói được lời nào. Cuối cùng hắn chỉ nắm chặt tay thành quyền, vô lực buông xuống.
"Đừng nói chuyện, ta hỏi ngươi trả lời."
Ta chưa bao giờ biết mình có thể bình tĩnh như vậy. Trong một tình huống như thế này, mà bản thân lại không khóc đến mức nghẹn lời, hay nghẹt thở đến tột cùng vì đau lòng.
Ta thờ ơ đến mức trở thành một người khác, một người ngoài cuộc, người có thể thấy rõ ta đang hỏi chuyện Lý Triều Minh với khuôn mặt vô cảm.
Quý Văn Uyên đi tới, chần chờ một chút, không nói chuyện cũng không từ biệt, hay trực tiếp rời đi hoa viên.