Ta không hiểu lời "rất tốt" trong miệng hắn là có ý gì, vội vàng cách xa hắn ta vài bước. Lý Triều Minh đi tới sau lưng, nắm lấy vai ta, nói với tên hầu: “Đưa công tử nhà ngươi đi.”
Người hầu lôi Quý Văn Uyên đi, trong phòng riêng chỉ còn một cái bàn bừa bộn, ta và Lý Triều Minh.
Chàng ngồi xuống, rót một tách trà, vớt bỏ những chiếc lá nổi trên mặt trà, rồi nhắm mắt lại sau khi nhấp một ngụm.
Ta ngồi xuống bên cạnh chàng song chàng lại đột nhiên nhìn ta, nói: “Hình như Cảnh Hành có gì đó rất không bình thường với nàng nhỉ?”
Bát nước ta đương đưa chàng khựng lại giữa không trung, sóng sánh vài giọt ra ngoài. Ta đặt bát trước mặt chàng, "Có cái gì không bình thường chứ? Không phải đấy là bạn tốt của chàng sao? Không phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?"
Chàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi trong bát, "Nàng có nhớ lúc trước, khi nhà bị cháy, chính là Cảnh Hành cứu nàng chứ?"
Vẻ mặt như tức đến hộc máu của Quý Văn Uyên lúc đó đột nhiên hiện lên trong đầu ta. Bụng lại âm ỉ đau, như thể vẫn bị hắn vác trên vai.
"Lúc đầu ta muốn đi vào, nhưng Cảnh Hành ngăn cản ta. Hắn nói hắn là võ giả, phù hợp đi vào đó hơn ta. Thế là hắn chỉ làm ướt một cái khăn tay, không chút do dự xông vào."
Mí mắt của chàng càng ngày càng rũ xuống, hàng mi mảnh khảnh vẽ ra một đường thâm thúy, "Khi đó ta chỉ coi hắn là anh hùng, nhưng bây giờ nghe hắn nói mê man thì liền biết hắn làm chuyện gì cũng đều có dấu vết."
"Nếu không có ta tồn tại thì chính là thiên đường của Nguyệt Nương Cảnh Hành..."
Ta bật dậy, đập vỡ tách trà của chàng.
Lý Triều Minh hơi ngã người ra sau, bình thản nhìn ta.
“Bây giờ chàng đang sỉ nhục ta hay Quý Văn Uyên đây?” Cơ thể ta run lên không kiểm soát được, suy đoán của chàng như con dao sắc bén đâm vào tim.
"Trong mắt chàng, hắn ta là một tên tiểu nhân thèm muốn thê tử của bằng hữu, vậy, còn ta thì sao? Ta đã làm gì sai để bị chàng ác ý đoán già đoán non như thế?"
Chàng khẽ mím môi, đứng dậy, ôm lấy ta đang cứng ngắc, đặt cằm trên vai ta, nhàn nhạt thở dài: “Thực sự xin lỗi, Nguyệt Nương, chỉ là ta cảm thấy nàng chịu khổ cùng ta quá nhiều, nếu như nàng là…”
"Không có cái nếu nào như thế hết!"
“Ừ, không có,” chàng ôm ta chặt hơn, “Ta sai rồi.”
Mặc dù chàng ấy đã xin lỗi, nhưng ta vẫn canh cánh lo lắng về điều đó.
Trở về Quý gia, Triều Minh đã đàm luận, nói chuyện với Quý Văn Uyên cả đêm. Sau đêm đó, mối quan hệ của họ vẫn như trước, nhưng Quý Văn Uyên như cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với ta. Hắn không bao giờ còn nhìn ta với ánh mắt u ám như vực sâu kia nữa, mà cư xử cởi mở điềm tĩnh như thể hắn ta luôn như vậy.
Lý Triều Minh biết ta đang tức giận nên chàng ấy đối xử với ta dịu dàng hơn, làm ta nhớ đến bốn chữ "nhu tình mật ý".
Ngôi nhà đã được sửa sang lại sau trận hoả hoạn, vì vậy Lý Triều Minh đề nghị trở về nhà. Ta không phản đối, Quý Văn Uyên khẽ cau mày, ngạc nhiên nhìn Triều Minh, nhưng không phản đối.
Ngay khi về đến nhà, ta liền có một cảm giác vui mừng như thể đã quay lại trần thế, như thể cuối cùng ta đã thoát khỏi một loại dính líu nào đó.
Thư Dã cũng lớn rất nhanh, đã có thể bò và lật, Lý Triều Minh thường đặt con bé vào nôi khi đọc sách, và khi nhìn thấy ta, chàng ấy sẽ nở một nụ cười như hiểu ý.
Ban ngày ân ái, ban đêm triền miên.