Vừa đặt nó vào trong nôi, đột nhiên mùi rượu ở đâu xộc thẳng vào mũi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị ấn đầu vào l*иg ngực nóng hổi rắn chắc.
Đối phương bế ta sang phòng bên, dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy chiếc eo thon của ta, cắn vào tai ta, hít một hơi ấm áp, trầm giọng khàn khàn nói: "Sao vậy? Bỏ rơi ta mà lại sống như thế này sao?"
Ta nghe giọng nói quen thuộc này, sợ hãi đến nỗi tóc gáy đều dựng đứng lên.
Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ta dùng sức muốn tránh khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Hắn kéo ta trở về trên giường giam cầm, nắm chặt mắt cá chân của ta, cao giọng: "Nguyệt Nhi, không nhớ chồng mình sao?"
Ta nhắm mắt, ngay cả hình dáng mơ hồ của người này cũng không muốn nhớ.
Nhưng mà... ai lại quên được tên điên Nguyên Hoài này…
Nghiệt duyên giữa ta và Nguyên Hoài bắt đầu từ hai năm trước.
Khi đó mắt ta mờ không thấy rõ, người trong thôn luôn xa lánh, thậm chí còn đồn thổi nói ta là sao chổi.
Vì thế, dù đã đến tuổi kết hôn cũng chưa từng có người đến tìm cha ta làm mai.
Đúng lúc này, Nguyên Hoài người đầy vết thương nằm ở cửa thôn nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài của chúng ta.
Là cha ta đã cứu hắn.
Nguyên nhân đương nhiên dễ đoán.
Cha ta chỉ có một đứa con gái là ta, ông muốn Nguyên Hoài làm con rể.
Thôn chúng ta ở trong một ngọn núi sâu cực kỳ bí mật, chỉ có nhân vật tương đối quan trọng trong thôn mới biết đường ra núi.
Không chỉ như thế, người trong thôn am hiểu cổ trùng, chuyên đi cấy trùng vào người khác. Dựa vào loại thủ đoạn này, thu được không biết bao nhiêu tiền tài bất nghĩa.
Nguyên Hoài rơi vào tay cha ta, ông trong lòng có mưu đồ khác bèn cấy cho hắn tình cổ, còn huỷ tất cả ký ức lúc trước của hắn.
Sau khi ta biết chuyện thì đã muộn.
Cha ta lấy tính mạng của mẹ ta, ép ta vào động phòng cùng Nguyên Hoài.
Lúc đó Nguyên Hoài rất dịu dàng và biết quan tâm đến người khác, đối với ta còn dịu dàng tận tâm hơn.
Mặc dù ta cũng biết đây là do tác dụng của tình cổ, nhưng cũng không kiềm chế được bản thân sa vào trong đó, có chút động lòng......
Cho đến một buổi tối, ta đột nhiên bừng tỉnh, sờ bên cạnh, không hề có bóng dáng của hắn.
Ta cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng vang truyền đến bên tai.
Đó là tiếng xẻng xúc đất.
Ta bịt miệng, ngồi xổm ở góc tường.
Giọng nói Nguyên Hoài vang lên, đó là giọng điệu ghét bỏ ta chưa nghe thấy hắn nói như vậy bao giờ.
"Máu này vấy bẩn hết y bào của ta rồi."