"Đi ngủ". Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Nguyệt nhi cũng không phải dễ bảo, nàng ngồi ở mép giường, hai chân tròn tròn đung đưa, hai mắt tròn xoe lấp lánh dưới ánh nến, giống như một con thỏ nhỏ.
"Này!" Nàng kêu.
Không có phản ứng.
"Này!" Nàng lại kêu tiếng nữa.
Vẫn không có phản ứng.
"Ngươi điếc rồi hả?"
Thanh âm lạnh nhạt truyền đến: "Ta có tên".
"Lão gia không nói với ta tên của ngươi, ông ấy chỉ gọi ngươi là Tần công tử."
"Vậy cứ gọi ta là Tần công tử đi." Thanh âm vẫn lạnh nhạt, còn có chút lạnh lẽo, vẻ tao nhã ở sòng bạc lúc trước đã sớm tan biến.
"Ờ." Nàng ậm ừ, biết hắn hoàn toàn không có ý muốn xưng danh, môi đỏ mọng khẽ động, thầm mắng hắn vài câu, rồi khẽ bật cười.
"Vậy thì, Tần công tử, ta đói bụng rồi!"
Rắc! Âm thanh này đã báo tử hộ cho ly rượu trong tay Tần Bất Hoán, nó đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Chẳng phải ngươi vừa ăn rồi sao?" Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc, trợn mắt nhìn cái bao hành lý nằm trong góc tường, đã sớm hết nhẵn bánh bao.
Hắn tính sơ sơ, lúc nãy nàng vừa khóc vừa ăn, ít nhất cũng đã ăn hết bảy cái bánh bao thịt, vậy mà hiện giờ, còn dám kêu đói sao?
Những nữ nhân si mê vẻ tuấn mỹ của hắn, luôn muốn tạo ấn tượng tốt với hắn, ở trước mặt hắn, đều ăn uống giống như chim mổ thóc, mới vài hạt cơm đã kêu no rồi, đâu có ai giống nàng, không hề kiêng kỵ, tham ăn tục uống như thế?
Tần Bất Hoán bắt đầu hoài nghi, lúc trước những nam nhân đưa tiễn Nguyệt nhi kia, có phải giả vờ gào khóc để che dấu sự vui sướиɠ hay không?
Xem ra, ngay cả việc cho nàng ăn lo, cũng là một công trình vĩ đại đầy gian khổ nha!
Đại trượng phu nhấc tay chi lao, hắn bằng lòng dùng tất cả kim ngân để đổi lấy nữ tử nổi danh nhất 'Sơn Trang Dương Liễu', Dương Vô Liễu lấy tính mạng ép hắn phải mang Nguyệt nhi đi.
Xem ra, trên đường quay về thành Hoán Sa, tự nhiên lại có thêm một cái bao lớn, tiểu cô nương này liền trở thành trách nhiệm của hắn, bỏ không được, quăng cũng chẳng xong. Tần Bất Hoán rất muốn bỏ lại nàng, nhưng có chút lo lắng, sợ trên đường về phương Nam, Dương Vô Liễu lại phát tin tức tìm người.
Ngồi ở trên giường êm, Nguyệt nhi vẫn kiên trì thảo luận vấn đề ăn uống.
"Ta nói là bữa ăn chính đó!" Nàng nghiêm túc nói, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, bày ra vẻ mặt dễ thương, trộm liếc hắn.
Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa được ăn cơm sao? Nàng đói bụng quá! Những cái bánh bao kia chỉ là món tráng miệng của nàng thôi!
Tần Bất Hoán khép mắt lại, phát ra một tiếng rên thất bại.
"Này...ách...cái kia, Tần công tử, chúng ta đi ăn cơm được chưa?" Nàng hỏi.
"Không ăn nữa!" Hắn rống to, lửa giận bùng cháy trong đôi con ngươi đen láy.
Nàng hít sâu một hơi, có chút kinh hãi.
"Thế nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả!" Hắn lại rống lên, tiếng vọng còn vẳng mãi bên trong phòng.
Nguyệt nhi oan ức chớp chớp mắt, không dám nói tiếp, chỉ có thể bò vào trong giường, cắn một góc chăn bông, lén lút lau nước mắt. Tuy nàng rất muốn ăn cái gì đó, nhưng con sâu tham ăn trong bụng còn kêu dữ hơn, chẳng hề thua kém cơn giận của nam nhân này.
Các tỷ muội trong sơn trang đều nói, nam nhân không có lương tâm, mà lương tâm của nam nhân tuấn mỹ đã sớm bị chó hoang tha rồi. Cái kẻ tuấn mỹ dọa người kia lại không cho nàng ăn cơm, bắt nàng đói bụng! Từ đó suy ra, hắn tuyệt đối là người tàn nhẫn, vô tình nhất trên đời.
Thế nhưng, lão gia đã giao nàng cho hắn, nàng không còn chỗ để đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn thôi. Một nửa cái đầu tròn vo lộ ra, tiếp đến là hàng mi dày cong cong cùng một đôi mắt tròn xoe đang thập thập thò thò. Nàng trốn trong chăn bông, không nhịn được trộm liếc hắn.
Ánh nến lung linh soi rọi ngũ quan tuấn mỹ của hắn, ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, khiến người ta hít thở không thông.
Ai, dáng vẻ tuấn tú như thế, đáng tiếc lại là một kẻ xấu xa!
Nàng trốn trong chăn thở dài một hơi, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Nam nhân kia định mặc kệ nàng sao? Nàng có thể bị đói chết không? Ai, biết thế đã chẳng ăn hết bánh bao, giữ lại một, hai cái, nói không chừng có thể lót dạ rồi...
Nàng liếʍ liếʍ cánh môi hồng nhuận, tưởng tượng ra mùi vị của bánh bao, mí mắt dần khép lại.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, Nguyệt nhi thầm hạ quyết định: Nàng nhất định phải dựa vào hắn rồi!
Chương 2
Gió xuân ấm áp, nước sông phương Nam cũng dần dần ấm lên. Nước sông Hoán Sa chảy vào hồ Hoán Sa, lại xuôi theo mạng lưới kênh mương, chảy vào thành.
Ở đây, mưa xuân như rượu, liễu mờ như khói, tơ lụa dư thừa, phú khả địch quốc.
Tần Bất Hoán vừa tiến vào thành, mọi người đã vội vàng tranh nhau đi thông báo, còn chưa bước vào Phương phủ, trong đại sảnh đã dọn xong tiệc tẩy trần.
Nói cho cùng, hắn chính là nhân vật đứng số một số hai trong thành Hoán Sa. Tạm bỏ qua dung mạo tuấn mỹ của hắn, trước khi Sở Cuồng lên làm thành chủ của thành Hoán Sa, hắn đã là đệ nhất quân sư của đội quân Hắc Sam. Dùng binh như thần, mưu kế biến hóa kỳ ảo, đội quân Hắc Sam nhanh nhẹn, dũng mãnh như hổ mọc thêm cánh, luôn bách chiến bách thắng ở phương Bắc.
Ba năm trước, Sở Cuồng thú Phương Y Vũ, lên làm thành chủ của thành Hoán Sa.
Các huynh đệ không muốn tiếp tục cuộc sống chém gϊếŧ, tất cả đều thành dân chúng thiện lương, phần lớn huynh đệ đều thú các cô nương ở phương nam và định cư ở đây.
Một ngựa một lừa dừng lại trước cửa Phương phủ, Tần Bất Hoán anh khí bức người ngồi trên con tuấn mã màu trắng, còn Nguyệt nhi thì mặt xám mày tro ngồi trên con lừa nhỏ.
Nàng đi theo phía sau hắn, dọc đường đi ăn không ít bụi đất, hiện tại đang vội vàng phun hết sạn trong miệng ra.
Đợi ở trước cửa chính là Xuân Bộ, nha hoàn bên người Phương Y Vũ, nhìn thấy Tần Bất Hoán từ phía xa, liền bước lên trước hành lễ.
"Tần công tử, thành chủ và phu nhân đang đợi ở sảnh đường." Nàng niềm nở nói, rồi đưa mắt nhìn về phía sau, lúc thấy Nguyệt nhi, liền có chút ngây người. Cái miệng nhỏ luôn nhanh nhảu, nhất thời nghẹn lời, không thốt nên nửa chữ.
"Đa tạ." Tần Bất Hoán gật đầu, bày ra vẻ mặt tươi cười.
Xuân Bộ đỏ bừng mặt, tuy nàng đã sớm nói chuyện chung thân với ý trung nhân, nhưng đối mặt với nụ cười khuynh quốc khuynh thành này, vẫn không nhịn được mà động tâm.
Hắn nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, đi thẳng vào bên trong phủ. Suốt một đường, hắn vẫn duy trì vẻ ôn hòa, khiến cho tất cả nha hoàn trợn tròn mắt.
Cách đó không xa, Nguyệt nhi xách theo bao lớn bao nhỏ, lăn xuống khỏi lưng con lừa nhỏ.
"Này, đợi ta với!" Nàng hô to, rồi vội vàng chạy theo sau.
Nam nhân này quá tệ mà! Vào thành Hoán Sa, cũng chẳng thèm giải thích cái gì cho nàng, bất kể nàng than vãn hay tò mò như thế nào, hắn vẫn im lặng chống đỡ. Ngược lại, khi gặp người ngoài, hắn liền nhếch khóe miệng, cười vô cùng tao nhã, cho dù ai đi lướt qua, cũng như được tắm trong gió xuân, si mê nhìn hắn.
Ài, đúng là nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ kia đâu!
Trên đường đi về phương Nam, Tần Bất Hoán luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nàng hỏi hơn mười câu, nếu tâm tình của đại gia hắn tốt thì sẽ đáp lại một, hai từ đơn âm. Nếu tâm tình không tốt, liền mặc kệ nàng lẩm bẩm nguyên một ngày.
Vào thành Hoán Sa, nàng mới biết được, hóa ra khuôn mặt tuấn mỹ kia không chỉ có mỗi vẻ lạnh nhạt mà cũng có thể ôn hòa như thế!
Quái lạ, nàng đâu có đắc tội hắn, làm sao mà suốt ngày trưng ra cái vẻ mặt thối kia với nàng chứ?
Nguyệt nhi vừa nghĩ vẫn không quên nhìn xung quanh, lập tức đuổi theo bước chân của Tần Bất Hoán.
Lại nói, tòa thành này đẹp quá đi! Mùa xuân vừa sang, bên trong thành ngập tràn sắc hoa, bất kể là nhìn từ hướng nào, cũng giống như là một bức họa. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười thân thiện, làm cho lòng người cảm thấy khoan khoái.
Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn