Người trong phủ đối với nàng rất thân thiết, giống như người thân của nàng vậy. Mặc dù phủ mới cách chỗ này không xa, nhưng nàng thật sự có chút luyến tiếc.
“Nguyệt Nhi.” Hắn hơi nhếch khóe miệng.
“Dạ?”
“Nơi này nếu chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất rộng rãi, nhưng về sau, nếu có thêm hài tử, sẽ hơi chật chội đó.” Hắn ôn hu nhắc nhở, thân mật xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Hai gò má mềm mại, bỗng chốc ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, giả vờ nghiên cứu đường thêu trước ngực.
Hài tử, hài tử của bọn họ, sẽ có mắt hắn, lông mày của hắn không…
Đôi môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười ấm áp ngọt ngào, hạnh phúc như đong đầy l*иg ngực, làm cho nàng muốn hô to vui mừng.
Dặn dò xong hắn xoay người định rời đi.
“Tần Bất Hoán!” Nguyệt Nhi đột nhiên gọi to, thân hình nhỏ xinh nhảy lên trước, ôm lấy mặt hắn, hôn lướt qua môi hắn.
Đôi con ngươi đen láy sáng lên, hắn mở rộng hai cánh tay, vây nàng vào trong ngực.
“Chờ ta trở lại.” Hắn nhẹ giọng dặn dò, còn ấn một nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng bền chắc xuống môi nàng, lúc này mới chịu buông nàng ra, cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn đó, hạnh phúc như tràn đầy l*иg ngực. Nguyệt Nhi mơ hồ biết, có hắn làm bạn thì sự ấm áp này sẽ kéo dài suốt đời.
Nàng giữ nguyên nụ cười, đi đến trước thư án, lấy giấy và bút lông, sau đó trải một tờ giấy Tuyên Thành. Trên tờ giấy trắng tinh, vẽ một mặt trăng tròn như thường lệ, rồi vẽ thêm rất nhiều đồ ăn.
Tiếp đó, nàng đỏ mặt, cười e lệ, ở giữa mặt trăng vẽ một đôi tay bế đứa bé bụ bẫm.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng trong treo cao trên bầu trời đêm rộng lớn.
Nguyệt Nhi viên, tình nhân cũng đoàn viên.
Hết trọn bộ.
Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn