“Không được, chúng ta không phải phu thê, sao có thể trần trụi nằm chung giường.” Nàng giữ chặt chăn, liên tục lùi về sau, kiên định nói.
Không được không được! Cho dù là bị cảm lạnh nghiêm trọng, nàng cũng quyết không để hắn chui vào!
Tần Bất Hoán nheo mắt, hít sâu một hơi, kiềm chế kích động rống to. Hắn quay đầu, quét một vòng quanh phòng, đột nhiên thả chăn ra, đi tới trước thư án, cầm một bình sứ bịt kín.
“Lại đây.” Hắn quay trở về giường.
“Làm gì vậy?” Nguyệt Nhi cảnh giác hỏi.
“Uống rượu.” Tần Bất Hoán đáp lại, tay trái khẽ vung lên, chặt xuống nắp bình, hương rượu thanh khiết nhè nhẹ khuyết tán.
“Không cần!” Không phải hắn định chuốc cho nàng sau đó chứ?
“Uống rượu có thể làm ấm cơ thể.”
Nàng quay đầu, vừa nghi ngờ vừa hiếu kỳ hỏi: “Thật sao?”
Hắn gật đầu, hai mắt phát ra ánh sáng dị thường.
Nguyệt Nhi chưa phát hiện ra, từ từ bò lại, đưa mũi ra ngửi ngửi.
Oa, thơm quá!
“Vậy, ừm, ta chỉ uống một chút thôi.” Chỉ uống một chút, sẽ không say đâu nhỉ?
Trong đôi con ngươi đen thoáng qua vẻ gian tà, gương mặt tuấn tú vẫn thản nhiên như cũ.
“Để ta lấy cho nàng chén mới.” Dứt lời, hắn liền mang hai cái chén quay lại, rót cho mỗi người một chén, rồi đưa cho nàng.
“Được.” Nguyệt Nhi không chút nghi ngờ, vươn tay định cầm cái chén.
Ai ngờ cổ tay Tần Bất Hoán chợt động, quấn lấy cô tay nàng, hắn cúi đầu uống cạn chén rượu của nàng, còn chén của hắn thì rót thẳng vào miệng nàng.
“Ưm… chàng… chàng làm gì vậy?” Nguyệt Nhi không kịp trở tay, miệng đã nuốt sạch rượu bồ đào kia, còn hương rượu vương trong vòm họng.
“Xong” Nàng như một con thú nhỏ, trừng mắt, cảnh giác nhìn hắn.
“Cái gì xong?” Vì sao nàng lại có cảm giác như mình đã sập bẫy vậy?
“Uống xong rượu giao bôi rồi.” Tần Bất Hoán nhàn nhạt tuyến bố, vẻ mặt ung dung nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười.
Nguyệt Nhi ngây ngốc, đưa mắt nhìn cái chén không trong tay.
Một lúc lâu sau, nàng mới hiểu ra.
“Chàng lừa ta!” Nàng hét to, nếu không phải toàn thân đang trần trụi, chắc chắn nàng sẽ xông qua thưởng cho hắn vài quyền.
“Đúng vậy.” Tần Bất Hoán thừa nhận, sau đó nhấc chân lên, định chui vào.
“Chàng muốn làm gì?” Nguyệt Nhi cao giọng hỏi, liều mạng trốn ra sau.
“Nàng nói muốn thành thân, chẳng phải ta với nàng đã thành thân rồi sao?” Hắn thong thả nói.
“Nhưng…nhưng mà…chúng ta còn chưa bái thiên địa…”
Mày rậm nhíu chặt, sự nhẫn nại của hắn rốt cuộc cũng tan biến.
“Cái đó sẽ bổ sung sau.”
Đôi mắt đen sâu hút dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, hắn duỗi tay về phía nàng, nhẹ giọng nói. “Bây giờ qua đây.”
Tim Nguyệt Nhi đập rộn lên, toàn thân nóng rực, nàng vô cùng hoài nghi bản thân đang phát sốt, nên mới xuất hiện ảo giác vớ vẩn như thế.
Tần Bất Hoán muốn thành thân với nàng? Hắn muốn thú nàng làm thê tử?
Thấy tiểu nữ nhân kia cứ liên tục lắc đâu, khuôn mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán lập tức trầm xuống.
“Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho ta?” Hắn nghiến răng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Từ khi sinh ra tới giờ, hắn luôn nắm chắc mọi chuyện, thế nhưng, tiểu nữ nhân trước mặt này lại để cho hắn lần đầu tiên nếm trải hương vị lo lắng.
Nguyệt Nhi cắn môi, trong lòng vô cùng rối loạn.
Chẳng phải hắn vẫn muốn thú nữ nhân xinh đẹp nhất sao? Hiện tại có Lý Cẩm Nương, vì sao hắn lại chẳng them để ý, ngược lại còn muốn thú một người liễu yếu đào tơ như nàng?
“Không phải chàng đã nói, chỉ thú mỹ nhân đệ nhất thiên hạ thôi sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Tần Bất Hoán hít sâu một hơi: “Hiện tại không muốn nữa.”
“Vì sao?”
Hắn thở dài, duỗi tay nâng cằm Nguyệt Nhi lên, rồi nhìn sâu vào trong đôi mắt hoảng hốt của nàng.
“Bởi vì ta đã gặp nàng.”
Hắn không cần mỹ nữ, chỉ cần nàng, Tiểu Nguyệt Nhi của hắn.
Tâm Nguyệt Nhi chợt cảm thấy ấm áp, chẳng hiểu vì sao, trước mắt nàng liền mờ hơi nước.
“Chàng không cần Lý Cẩm Nương?”.
“Ta không cần.” Tần Bất Hoán lắc đầu, ôm lấy thân thể mảnh mai, để cho khuôn mặt lạnh lẽo của nàng dán chặt lên l*иg ngực ấm nóng của hắn.
“Ta chỉ cần nàng.” Hắn kề sát tài nàng, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói cho nàng nghe.
Mặc dù phát hiện hơi chậm, nhưng hắn đã kịp thời tỉnh ngộ. Nguyệt Nhi tốt đẹp như vậy, là thế gian khó tìm, nếu hắn buông thân nàng thì sẽ hối hận cả đời.
Hắn luôn cho mình là thông minh, lại mất nhiều thời gian như thế, mới hiểu được ái tình. Dáng vẻ chỉ là phù du, tâm hồn lương thiện thật sự mới là viên ngọc quý.
Bất kể dáng vẻ của nàng như thế nào, hắn cũng chỉ cần nàng!
Nguyệt Nhi có chút bối rối, nước mắt như hạt châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống. Đây là thật sao? Hay chỉ là một giấc mộng đẹp của nàng.
“Nhưng là, vì sao chứ? Chẳng phải chàng đã nói muốn thú mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mà ta…”
“Ta yêu nàng, vì vậy nàng là đẹp nhất.” Tần Bất Hoán kiên định nói, rồi hạ một nụ hôn xuống mái tóc dài ấm ướt của nàng.
Nguyệt Nhi run rẩy, lập tức nhào vào lòng hắn, siết chặt vòng tay.
Thật sao? Đây là thật sao? Cho đến tận bây giờ, nàng cũng chẳng dám ôm bất kỳ hy vọng gì, cứ tưởng rằng, ánh mắt của hắn chỉ nhìn những mỹ nhân muôn hình muôn vẻ sẽ không bao giờ dừng trên người nàng. Thế nhưng, chỉ có bản thân nàng mới rõ trái tim này đã thuộc về hắn từ lâu rồi. Nàng yêu thầm hắn lâu lắm rồi mà vẫn không dám nói ra miệng.
Ngoài trời vẫn mưa vần gió vũ, trong phòng lại yên tĩnh lạ thường, nàng tựa vào lòng hắn, lặng lẽ khóc, còn hắn thì lau đi những giọng nước mắt ưu thương của nàng. Thời khắc này không hề nhuốm chút ham muốn, ngược lại còn khắc sâu thêm tương tư của cả hai.
L*иg ngực Tần Bất Hoán cực kỳ ấm áp. Nguyệt Nhi duỗi tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo hắn, tai dán lên vòm ngực rắn chắc nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của con tim.
Nàng nguyện ý ôm hắn cả đời, cũng không hề chán ghét.
Bên ngoài cuồng phong thét gào, trong chăn hai trái tim như chung một nhịp đập, vô cùng ấm áp…
Chương 10: Hoàn
"Nguyệt Nhi." Một giọng nữ dịu dàng truyền đến cùng với hương thức ăn nhàn nhạt.
Dưới chăn không có động tĩnh gì.
"Nguyệt Nhi." Người nọ lại gọi.
Chăn mỏng hơi giật giật, lộ ra một đôi mắt sương mù, buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời sáng trưng, sau một đêm mưa gió, bầu trời càng xanh hơn.
Thế nhưng, nàng rất buồn ngủ, cuộn tròn thân mình ở trên giường sờ loạn, vẫn không thấy nguồn nhiệt ấm áp đêm qua đâu. Sờ sờ mò mò, cơn buồn ngủ lại đột kích, nàng tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục lâm vào mộng đẹp.
"Nguyệt Nhi."
Ồn ào quá đó!
"Ừm?" Nàng lười biếng đáp, lại rúc đầu sâu vào trong chăn.
"Nguyệt Nhi, dậy thôi."
"Ta ngủ một lát thôi, chỉ một lát nữa thôi…" Nàng mơ màng nói, khăng khăng đòi quay về chơi nốt ván cờ với Chu Công.
Người nọ cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
"Nguyệt Nhi, mặc y phục vào đã."
Y phục?
Á! Nguyệt Nhi lập tức kinh sợ, sâu ngủ cũng bị dọa chạy mất. Nàng nhô đầu ra, lúc này mới phát hiện dì Hỉ đang đứng trước giường, còn Tần Bất Hoán tối hôm qua ôm chặt nàng đã biến mất.
"Tỉnh chưa?" Dì Hỉ hỏi, tay còn xách theo hòm thuốc, chậm rãi ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt một vòng trên người Nguyệt Nhi.
Mặt nàng đỏ bừng, ôm chặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Dì Hỉ khẽ mỉm cười, mở hòm thuốc, lấy ra một vài loại thảo dược.
"Tần Bất Hoán nói hôm qua con dầm mưa, sợ con nhiễm phong hàn nên sáng sớm đã tới tìm ta."
Nàng nghiêm túc nói: "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho."
Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đưa tay, dùng cằm kẹp lại chăn, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Dì Hỉ chẩn mạch, chưa đầy một khắc đã thu tay về. "Không có việc gì, hai ngày này nhớ vận thêm y phục, đổ mồ hôi cũng đừng lau, uống thêm ít thuốc bổ là khỏi."
Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn