Nguyệt Nhi Viên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thi Nguyệt Nhi thực hồ đồ mất rồi! Người nam nhân tuấn mỹ này đánh cược thắng được nàng, trở thành chủ tử mới của nàng. Đối với bất kỳ kẻ nào, vẻ mặt hắn cũng rất ôn hòa, nhã nhặn. Chỉ riêng ở trước m …
Xem Thêm

"Đã biết nguyên nhân chưa?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Là do Lý Cẩm Nương của 'Điềm Thủy trang' ở thành bắc tạo nên. Nàng sinh ra đã kiều diễm, quyến rũ, lại biết ăn vận, mỗi lần có y phục mới là đám nữ nhân liền bắt chước theo."

Tần Bất Hoán ngẩng đầu, trong đôi con ngươi đen láy là sóng nước xao động.

"'Điềm Thủy trang' cũng hay bàn sinh ý với chúng ta?"

"Vâng, Tần tiên sinh đã gặp qua vị Lý Cẩm Nương kia rồi."

Mày rậm nhíu chặt, hắn cố gắng nhớ lại.

Phải rồi, hắn đã từng gặp qua nữ nhân đó. Mấy ngày qua, Lý Cẩm Nương thiên kiều bá mị luôn đi theo phụ thân, đã vào đây mấy lần rồi. Ngoài miệng thì nói lo nghĩ cho sinh ý trong nhà, nhưng đôi mắt hoa đào quyến rũ kia vẫn luôn lưu luyến trên người Tần Bất Hoán.

Nàng phong hoa tuyệt đại, ánh sáng kiều diễm bắn ra tứ phía, thậm chí còn đẹp hơn Y Vũ. Theo lý thì hắn nên cảm thấy hứng thú với nàng mới đúng...Chỉ là, lúc đầu có chút kinh diễm rồi lập tức biến mất, tầm mắt của hắn tự động chuyển đi, chẳng chút lưu luyến. Ngay cả khi nàng ta đã tự hạ thấp địa vị, ra sức bắt chuyện, cũng không thể khơi dậy được hứng thú của hắn.

Không phải hắn đã hạ quyết tâm phải lấy được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ sao? Nhưng hiện tại, mỹ nhân đã xuất hiện trước mặt, hắn lại vô tâm theo đuổi. Tâm của hắn sớm đã đặt ở nơi khác rồi!

Ban đêm, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ cần thấy mặt trăng sáng trong, sẽ nhớ ngay tới thiếu nữ tròn trịa kia. Sự hồn nhiên, lương thiện, sôi nổi cùng với thân thể ấm áp, mềm mại và cánh môi ngọt ngào của nàng...

Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ nôn nóng, hắn thầm cắn răng một cái, ra sức xua hết dáng vẻ chấn kinh của mình trước khi chia tay nàng ra khỏi đầu.

Người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở cửa đại sảnh, liền bước nhanh vào.

"Sao rồi, thiếu tơ lụa màu nào vậy?" Hắn hỏi, mệt mỏi cởϊ áσ choàng dính đầy bụi đường.

"Màu xanh lam."

"Đơn giản thôi, khi ta về thành Hoán Sa, sẽ báo cho phu nhân biết, muốn bao nhiêu cũng có." Người nọ khí khái nói, rồi từ trong tay nải lấy ra một cái hộp gỗ, đẩy về phía Tần Bất Hoán.

"Đây là rau cải ướp muối được làm từ mùa xuân, phu nhân bảo ta mang tới cho ngài. Phu nhân nói, phu nhân vẫn nhớ ngài thích ăn cái này."

"Là muội ấy bảo ngươi đến?" Tần Bất Hoán nhàn nhạt hỏi.

"Phu nhân nói, ngài đã ở lại kinh thành hơn bốn tháng, phu nhân có chút lo lắng nên bảo ta tới xem."

"Sinh ý xử lý rất thỏa đáng, không cần lo lắng." Người nọ gãi gãi đầu: "Phu nhân còn nói.."

Tần Bất Hoán nhíu mày, không hề hé răng.

"Phu nhân nói, nàng không lo sinh ý mà là ngài." Người nọ đáp lại, trong lòng âm thầm bội phục.

Woa, phu nhân đúng là liệu việc như thần, ngay cả câu trả lời của Tần tiên sinh, phu nhân cũng biết rõ ràng.

Khuôn mặt tuấn tú cứng nhắc, khóe miệng hơi giật giật.

Phương Y Vũ trở nên dịu dàng như thế từ bao giờ vậy? Chẳng những phái người vượt ngàn dặm xa xôi đưa đồ ăn tới, còn ân cần hỏi han, so với người thân còn chu đáo hơn.

"Muội ấy còn nói gì nữa?" Trực giác nói cho hắn biết, chắc chắn nữ nhân kia đang giở trò.

"Phu nhân bảo ta mang hộp gấm tới, dặn nhất định phải giao tận tay ngài.” Người nọ vô cùng thận trọng, từ trong ngực lấy ra một bao vải dầu.

Dưới mấy lớp vải là một hộp gấm hình chữ nhật trang nhã, tinh xảo, trên nắp hộp có một cái khóa bạc xinh xắn, có khắc ấn tín của thành Hoán Sa.

Tần Bất Hoán nhận lấy hộp gấm, đầu ngón tay hơi vận khí, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, khóa bạc bị đánh gãy, hộp gấm liền bật mở.

Dưới đáy hộp gấm lót một tấm vải nhung màu hồng, ở chính giữa là một tấm thiệp mời.

Là thiệp mời của Nguyệt Nhi!

Trong nháy mắt, hô hấp của hắn chợt ngừng lại, sắc mặt chuyển thành tái mét.

“Đây là cái gì?!” Tiếng rống vĩ đại vang lên, suýt chút nữa là phá tan nóc nhà.

Hắn lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt y phục của kẻ xui xẻo kia, đôi mắt hổ mở to trừng đối phương.

Nàng phải thành thân sao? Nguyệt Nhi của hắn phải gả cho nam nhân khác?!

“Ơ…cái này…” Người nọ rụt rụt cổ, sợ đến mức run lẩy bẩy.

Má ơi, Tần tiên sinh trước mặt giống như bị quỷ ám, vẻ mặt hung dữ, đâu còn dáng vẻ hữu lễ ngày thường nữa?

Tất cả đều cảm nhận được cơn phong ba này không hề nhỏ, mọi người giống như chim cút vội trốn sang hai bên, không dám bước ra.

“Nói!” Bàn tay hữu lực, điên cuồng lắc.

Người nọ toàn thân đau nhức, hắn hoài nghi nếu còn không mở miệng thì sẽ bị đứt thành 18 khúc, nên vội vàng mở lời.

“Là, là công tử thành Cẩm Tú, vài ngày trước đã tới phủ cầu thân…”

Con ngươi đen nheo lại, lửa giận tuôn trào: “Hắn muốn thành thân cùng Nguyệt Nhi?”

Người nọ cẩn thận gật đầu.

“Còn nữ nhân đáng chết kia cứ như vậy mà gả Nguyệt nhi đi?” Hắn nguy hiểm hỏi, tức giận đã chuyển thành sát ý.

Hiện tại, kẻ xấu số bị xách lơ lửng giữa không trung giống như một khối thịt treo cao, ra sức lắc đầu.

“Không, phu nhân nói, chuyện này phải đợi ngài về bàn bạc, nàng chỉ in trước tấm thiệp mời đề người xem có hợp không thôi.” Hắn thật khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm oán giận Phương Y Vũ.

Hu hu, phu nhân gạt người ta, còn nói Tần tiên sinh sẽ tiếp đãi hắn vô cùng ‘nồng nhiệt’ nữa!

Bàn tay nắm chặt bất ngờ buông ra, người nọ liền ngã xuống đất. Hắn vội vàng bò về phía cửa, chạy thục mạng, không dám ở lâu.

Tần Bất Hoán nắm tay thành quyền, đứng bất động giữa đại sảnh.

Ý của Phương Y Vũ vô cùng rõ ràng, nàng chỉ dùng một mưu kế nhỏ, muốn bức hắn quay về thành Hoán Sa. Tấm thiệp mời kia là muốn ám chỉ, nếu hắn không quay về, sẽ gả Nguyệt Nhi ra ngoài.

Tuy thành Cẩm Tú có chút thua kém so với thành Hoán Sa, nhưng cũng là thành lớn số một số hai ở phương nam. Không ít khuê nữ phương nam đều coi những công tử của thành Cẩm Tú là con rùa vàng, mơ tưởng muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng. Mà tên kia lại nhìn trúng Nguyệt Nhi, muốn thú nàng làm thê tử.

Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của hắn…

Cảm giác chua xót, ghen tuông không ngừng quay cuồng trong l*иg ngực Tần Bất Hoán, báo hiệu cho một cơn giông bão. Nghĩ tới chuyện Nguyệt Nhi phải gả cho nam nhân khác, hắn liền phẫn nộ đến mức muốn gϊếŧ người.

Tấm thiệp mời trong tay hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nháy mắt đã bị vo thành một cục.

“Chuẩn bị ngựa.” Hắn lạnh lẽo nói, trong lòng đã hạ quyết định.

Một người hầu nổi lên dũng khí, đứng từ xa hỏi: “ Ừm, Tần tiên sinh định đi đâu ạ?”

“Thành Hoán Sa.”

Về thành Hoán Sa, không chỉ có Tần Bất Hoán mà trang chủ Lý Hạo của ‘Điềm Thúy trang’ cũng theo đuôi tới. Mấy chiếc xe ngựa hoa lệ đi theo phía sau, chậm rãi quay về phương nam.

Lý Hạo có quan hệ buông bán với Phương gia nên hàng năm vẫn hay tới phương nam, mua hoa quế mùa thu. Chỉ là lần này, đến cả viên ngọc quý trên tay hắn cũng mang đi theo.

Đội ngựa thồ vẫn chưa dừng lại, nam nhân trên lưng tuấn mã đã nhảy xuống, vội vàng chạy vào Phương phủ. Đám người hầu nhìn thấy hắn đều trợn tròn mắt, thì thầm với nhau, còn có mấy cái chân như được bôi dầu, vội vã chạy đi mật báo.

Tần Bất Hoán về rồi! Ở trước mặt mọi người hôn Nguyệt Nhi, lại ‘chạy án’ mất mấy tháng, cuối cùng hắn cũng trở lại, đây chính là đại tin tức đó!

Hắn chẳng coi ai ra gì, đi thẳng vào đại sảnh, vẻ mặt hung tợn, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa lúc trước.

“Nguyệt Nhi đâu rồi?” Nhìn người ngồi ở đại sảnh, hắn trực tiếp hỏi.

Phương Y Vũ đặt cuốn sách xuống, hơi mỉm cười.

“Huynh về rồi à? Là hai hộp cải dầu ướp muối đó đã gợi lên cảm xúc nhớ cố hương, mới khiến huynh bỏ kinh về sao?” Nàng trêu chọc.

“Nàng ấy đâu?” Tần Bất Hoán gằn từng chữ, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Ai cơ?” Y Vũ giả ngu.

Bình Luận (1)

  1. user
    Đào Đào (2 tuần trước) Trả Lời

    Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn

Thêm Bình Luận