Chương 46: Có Tiền

“Bởi vì Quân chủ Vương Đình là Phật Tử, nên ta dám cùng Phật Tử lập ước định này.”Dao Anh cười, nói khẽ.

Nàng vẽ ra tấm bánh nướng cho Đàm Ma La Già.

Ăn được hay không, không ai nói chắc.Cao Xương sẽ bằng lòng kết minh chứ? Bọn họ có thể đưa tin thuận lợi về Trung Nguyên chăng? Cách xa ngàn núi vạn sông, đến khi tin tức của họ đưa được đến Trung Nguyên, ai biết có biến cố gì?Đều là biến số.Nhưng chỉ cần họ có nhiều hơn một hướng bước đi, là nhiều một phần hy vọng.Nếu Vương Đình vẫn do đám đại thần quý tộc Khang Mạc Già nắm triều chính, Dao Anh tuyệt đối không đưa ra lời kết minh với Vương Đình, vì chúng là người chỉ lo lợi ích gia tộc vốn chẳng để ý đến Vương triều Trung nguyên tám ngàn dặm xa kia, đề nghị của nàng chẳng những chẳng được coi trọng mà còn chỉ đổi lấy chế giễu.Hơn nữa kết minh với đám Khang Mạc Già, nàng còn phải đề phòng bị đối phương lợi dụng hãm hại.Đàm Ma La Già không giống, ngài ấy đặt sống chết của dân chúng Vương Đình trong lòng, tầm nhìn lâu dài khoáng đạt, thông minh như ngài ấy chắc chắn biết hy vọng xa vời chừng nào nhưng nhất định ngài sẽ muốn thử một lần —— thêm một bạn tốt, là bớt một kẻ thù, ngài không biết mình còn chống chọi bao lâu, càng cần nhiều bạn tốt.Nên Dao Anh chẳng cần nói hoa nói hòe, cũng không cần đưa cam kết gì.Mặc cho kết quả cuối cùng là gì, Đàm Ma La Già sẽ không làm khó nàng, dù ngài ấy cũng không có ý định kết minh với Trung Nguyên.

Dao Anh chắc chắn điểm này.Người đàn ông trước mắt này làm nàng rất an tâm, nửa năm lưu lạc đến Tây Vực này, mỗi ngày nàng phập phồng lo sợ, mãi đến khi bước vào Vương Đình mới rốt cục ngủ được một giấc ngon, không mộng mị kinh hoàng hàng đêm.Ngài ấy có một đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ, đối mặt với ngài, nàng không cần che dấu, không cần tính toán, chỉ cần nói ra suy nghĩ trong lòng là được.Dao Anh nói tiếp: “Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành*.

Lấy mưu lược phe ta để đánh địch, không đánh mà thắng là vì binh, là vì binh trên hết, Phật Tử lòng dạ từ bi, hẳn đồng ý điểm này.”*Binh pháp Tôn Tử: dùng mưu kế đập địch trước, mới đến ngoại giao đấu tranh giành chủ động, rồi mới đến dùng binh, cuối cùng mới là công thành – cách bất đắc dĩ nhất.Thiếu nữ tuổi mười lăm, đương thanh xuân rực rỡ nhất, tóc mai đen nhánh, dây buộc tóc màu đỏ rủ trên cần cổ trắng, da thịt như tuyết, mặt rạng rỡ như hoa da^ʍ bụt, xinh đẹp đến sáng trưng cả nội địa.Giống như có câu tả ở Trung Nguyên, đông phong dạ phóng hoa thiên thụ*.*Thanh Ngọc Án – thơ Nam Tống – đại ý gió đông thổi, hoa đăng thả đêm nguyên tiêu rực rỡ như hoa nở trên ngàn gốc cây.Nắng chiếu vào trong điện bốn bức tường trắng như trốn tìm, vàng rực trước trường án, trên bàn một quyển kinh thư mở ra, trang giấy ố vàng.Ánh mắt Đàm Ma La Già rơi lên quyển kinh.

“Đợi sau Pháp hội hành tượng, A Sử Na Tất Sa sẽ hộ tống công chúa đi Cao Xương.”Mặt Dao Anh lộ vẻ rạng rỡ: Vầy là ngài đồng ý nhỉ!“Chuyện không được truyền ra ngoài, thiệt thòi cho Văn Chiêu công chúa rồi.”Dao Anh gục gặc: “Pháp sư không cần lo, ta biết chừng mực, ước định này chỉ giữa ta và ngài.”Nàng thở hắt một hơi, cười cười.

“Ta rời xa Trung Nguyên, không binh không tướng, Pháp sư bằng lòng tin tưởng ta, ta rất cảm kích, thiệt là thiệt thế nào? Nếu có thể trở lại Trung Nguyên, ta sẽ vô cùng cố gắng thúc đẩy minh ước.”Đầu ngón tay Đàm Ma La Già nhẹ lật quyển kinh, yên tĩnh một lúc, nói: “Công chúa không cần tự coi nhẹ mình.”Phần dũng khí và ánh mắt nhạy cảm này của nàng, đáng giá sự tin cậy của chàng.Năm mười ba tuổi chàng dẫn chỉ mấy ngàn kỵ sĩ Trung quân đánh đâu thắng đó, chưa từng thua Bắc Nhung, thời điểm đó chàng cũng là không nắm chút phần thắng nào, nhưng cuối cùng vẫn thắng.Đàm Ma La Già che miệng ho khan, giữa hai đầu lông mày in vẻ mệt mỏi.Ánh mắt của Dao Anh đảo qua lại trên mặt chàng, nhẹ giọng hỏi: “Dạo này Pháp sư có hay bị tim đập nhanh, nóng sốt, đêm đổ mồ hôi trộm không?”Đàm Ma La Già ngước nhìn nàng.Dao Anh vẻ đầy lo lắng, nhìn kỹ sắc mặt của chàng, lộ rõ ân cần: “Thuỷ mãng thảo có độc, không thể dùng lâu dài, nếu Pháp sư thấy khó chịu nhất định phải báo cho Đề Bà Mông Đạt.”Đàm Ma La Già vâng nhẹ nhàng.Dao Anh nhớ tới chàng còn mang bệnh nặng chưa khoẻ, đứng dậy cáo từ: “Pháp sư còn phải chuẩn bị cho đại hội tranh biện kinh thư, ta không quấy rầy pháp sư suy nghĩ.”Sau lưng không một tiếng động, trước khi ra cửa nàng đưa mắt nhìn lại, Đàm Ma La Già cúi đầu xem kinh thư trên bàn, ánh nắng vàng mênh mông phác hoạ mặt bên chàng một nét thon gầy.Dao Anh trở lại chỗ nghỉ, lục danh sách hồi môn, dặn thân binh lọc ra tất cả Phật kinh điển tịch, đưa tới chỗ Phật Tử.“Kinh Phật lưu truyền ở Trung Nguyên và Tây Vực có khác biệt, Pháp sư và các vị sư trong chùa vài hôm còn luận bàn về kinh Phật với tăng nhân các nước, mấy quyển kinh Phật này có khi phát huy tác dụng.”Ngoài kinh Phật, nàng còn dặn thân binh đưa qua chỗ Phật Tử toàn bộ các tượng Phật vàng ngọc lớn nhỏ, sẵn trên dưới Vương Đình đều đang chuẩn bị cho lễ Hành tượng, mấy bức tượng này giữ lại cũng không có chỗ dùng, không bằng tặng đi.Vương Đình sùng Phật, khắp trong thành đều có thạch tháp Phật Tử, tượng Phật Dao Anh tặng đi cũng chẳng lạ, nhưng mấy quyển kinh Phật rất nhanh được các sư trong chùa chú ý, tranh nhau truyền tay đọc mấy bản chép tay bằng tiếng Phạn, kịch liệt thảo luận về chân ý nghĩa trong kinh thư.Bát Nhã biết được, quá sợ hãi, chạy vội tới chủ trì Phật Tự: “Mấy bức tượng Phật mà Văn Chiêu công chúa tặng đâu? Gom đủ nguyên vẹn trả về đi!”Chủ trì đáp: “Còn mấy ngày đã tới Pháp hội, Văn Chiêu công chúa gửi tới đều là những bức tượng Phật sắc sảo, đã mang đi bố trí công đường, công chúa hào phóng, còn tặng vài tượng vàng trong đó để bách tính thờ cúng, họ đều rất cảm kích công chúa.”Bát Nhã giẫm chân thở dài, vò đầu bứt tai: “Còn mớ kinh thư Văn Chiêu công chúa tặng đâu? Mấy người lấy hết à? Tranh thủ trả lại!”“Kinh thư mà công chúa tặng câu từ đẹp đẽ, ý nghĩa sâu sắc, mấy sư trong chùa nghiên cứu đến quên cả ăn, thiền sư đã mấy ngày rồi không dạy thiền pháp.”Bàn Nhược vô cùng tuyệt vọng: “Các người, các người còn nhận của cổ bao nhiêu thứ nữa vậy?”Chủ trì nghĩ nghĩ đáp: “Hôm kia thì công chúa gửi tới một xe tơ lụa cao cấp để các vị tăng nhân cắt may Pháp y dùng trong Pháp hội… Hôm qua thì hộ vệ của công gửi tiền bố thí…”Nói ngắn gọn, tiền đã nhận, tượng Phật đã trưng dùng, sách đã xem, Pháp y cũng may luôn.Vậy thì trả gì.Chủ trì chắp tay trước ngực, ngại ngùng lắc đầu.Không thể.Bát Nhã đầu váng mắt hoa, lảo đảo mấy lần, khóc không ra nước mắt.Lần này hay rồi, không chỉ mỗi Vương dùng Thuỷ mãn thảo trong mớ đồ cưới mà Phật Tử còn nhận nào tương Phật, sách kinh, tơ lụa,… công chúa tặng, đến cả dân chúng cũng cầm đồ cưới của cổ rồi luôn rồi! Lòng như lửa đốt Bát Nhã quay về Vương cung, vào nội điện, bước chân nặng nề.“Vương, Văn Chiêu công chúa có ý đồ, đồ cưới cô ta gửi qua hết rồi! Tôi nghi cô ta cố tình, muốn ngài chịu trách nhiệm cả đời!”Đàm Ma La Già mặc cà sa tuyết trắng ngồi trước cửa sổ xem kinh thư, nghe vậy ngẩng đầu, nhẹ nhăn mày.

“Mời Văn Chiêu công chúa tới.”Dao Anh còn tưởng Đàm Ma La Già muốn thương lượng chuyện nàng đi Cao Xương, không ngờ khi bước vào nội điện, đã thấy rất nhiều người đứng, A Sử Na Tất Sa, tổng quản Vương cung, mấy người đều khoanh tay đứng hầu vẻ hơi ngượng ngùng.Bát Nhã, Duyên Giác và thân binh khác đứng trước cửa, bầu không khí trong điện như ngừng trôi.Ngồi trên bảo tháp, Đàm Ma La Già tay cầm một quyển kinh văn đang đọc, rất thanh nhã.Đám dưới điện mồ hôi đầy đầu.

Trong điện yên tĩnh, tiếng kim rơi còn nghe được.Tất Sa thấy Dao Anh bước vào, lặng lẽ thở hắt, gãi đầu, ôm quyền chào nàng, nói: “Công chúa, là ta sơ sót, chăm sóc không chu toàn.”Tổng quản Vương cung cũng quay sang Dao Anh thở dài.Dao Anh ngơ ngác, vội cuống quýt đáp lễ.Tất Sa quay lại nhìn Đàm Ma La Già, nói: “Vương, sách quý do công chúa mang từ Trung Nguyên tới thì vẫn còn, còn mấy thứ kia không thể trả lại nữa, tôi sẽ đưa công chúa đến khố phòng, mời công chúa tùy ý chọn bảo vật, không để công chúa bị thiệt thòi ạ.”Đàm Ma La Già không nói lời nào, khoát tay áo.

Đám Tất Sa cung kính hành lễ với ngài rồi nháy mắt ra hiệu Dao Anh cùng lui ra.“Công chúa, mời đi lối này.” Tất Sa dẫn Dao Anh đi bảo khố Vương cung.“Công chúa đã bỏ ra bao nhiêu thứ, giá trị bao nhiêu, cứ nói hết với tôi, không cần khó xử.

Thủy mãng thảo với mấy vị thuốc hẳn rất đắt nhỉ? Mới cả kinh thư quý báu rồi tơ lụa cao cấp nữa, ở Tây Vực, lụa Trung Nguyên một thớt giá trị trăm vàng đó.

Đồ cưới của công chúa là vĩnh viễn thuộc về người, không nên bị người Vương Đình chiếm dụng.

Ban nãy Vương mới trách phạt tôi với tổng quan Vương cung đấy.”Dao Anh dở khóc dở cười: “Nhờ ngài nhắn dùm Pháp sư, tổng quản Vương cung không hề ghẻ lạnh với ta, còn mớ sách kinh tơ lụa là ta tự nguyện gửi, không liên quan đến tổng quản.”Tất Sa cười cười: “Vương biết tượng Phật, kinh thư, tơ lụa và tiền cúng đều do công chúa tự nguyện đưa ra, không ai ép buộc mà.”Dao Anh khẽ giật mình: “Vậy vì sao Pháp sư còn trách phạt tổng quản?”Nét cười tràn đầy trên mặt Tất Sa, “Công chúa một thân một mình ở nước khác, suy nghĩ nặng lòng, gửi đi đồ cưới là muốn cuộc sống ở Vương Đình thoải mái hơn chút.”Dao Anh gật gật, lại lắc lắc: “Nếu không có sự hỗ trợ của Vương Đình thì ta đâu thể đoạt lại mấy thứ đó? Ta gửi kinh sách và tượng Phật vì muốn mở rộng thiện duyên, cũng bởi vì cảm kích Phật Tử, tuyệt đối không có gì khó xử.”Mi dài Tất Sa hơi nhíu, “Công chúa thật sự buông được à?”Dao Anh cười khẽ: “Ta giữ được mạng này, lòng đã vô cùng cảm kích rồi.”Đúng là có người ở Vương Đình ngấp nghé xe của cải khi Trung quân từ Bắc Nhung đưa về, nàng nhanh tay gửi đi hết, ngoại trừ ngoài mặt cảm tạ Đàm Ma La Già cũng có lo nghĩ cho bản thân, nào có chỗ khó xử.

Gửi đi càng có lợi hơn mà.Ánh mắt Tất Sa lộ vẻ tán thưởng: Công chúa quả nhiên thông minh.Hàng xe xe chứa đầy châu ngọc của cải đánh vào Vương cung, ngày nào không bị bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, của cải động lòng người, sớm muộn cũng có người có chủ ý nhằm vào đống này.

Công chúa chủ động bố thí hết, đưa qua cả chỗ Vương Phật Tử, ai dám ra tay nữa? Vậy thì chẳng phải nàng không chỉ bảo toàn chính mình, có tiếng tốt, lại không để đại thần tham lam có cơ hội ra tay, một công nhiều việc ư.Tất Sa vỗ tay nói: “Công chúa thật quả quyết giữ hay bỏ, tôi rất bội phục! Có điều Vương nói, người là khách của Vương Đình cũng không thể để người phải ra quyết định thế này, mới cả Vương đã dùng thuốc của người cũng nên đền bù chút đỉnh.”Anh ta ra hiệu tổng quản mở ra khố phòng Vương cung.

“Công chúa nhìn trúng vật gì, cứ việc chọn nhé!”Dao Anh theo vào khố phòng, trước mắt ánh vàng lấp lánh, mùi đầy bảo vật.

Dù nàng vẫn luôn thường thấy hào nhoáng phú quý nhân gian, vẫn không khỏi ngẩn ngơ.Hòa thượng có tiền ghê!