Vương Nguyệt mất mười ngày hơn để về kinh. May mà dưới thời Lý Thụy, việc canh phòng rất lỏng lẻo, nàng có thể dễ dàng vượt qua cổng thành để vào kinh. Nơi đầu tiên nàng ghé không phải phủ quận chúa, mà là ẩn nấp ở một quán trọ, chờ đến đêm thì đột nhập vào phủ trấn quốc tướng quân.
Nghe nói sau khi nàng mất, Trương Hào Kiện sa sút tinh thần. Phụ mẫu hết lời khuyên ngăn không được, đành phải giục cưới. Vừa mới tháng trước, hắn đã thành thân với một vị tiểu thư con nhà quan văn. Hắn phần vì chiều lòng phụ mẫu, phần vì chán chường mà cũng lâm hạnh vị thê tử kia mấy lần.
“Quận chúa…” Hào Kiện đang ở ngoài vườn thơ thẩn nhìn mặt trăng thì thấy bóng nữ tử đứng dựa vào thân cây nhìn hắn, nét mặt nghiêm nghị, dung mạo cả đời hắn khó quên. Hào Kiện cười trừ: “Là ta nhớ nàng quá sinh ra ảo giác rồi.”
“Không phải ảo giác, ta còn sống.” Vương Nguyệt lên tiếng, bước chân trên cỏ kêu xào xạc tiến về phía hắn. Hào Kiện kinh ngạc mở to mắt, tới lúc chạm được vào cổ tay nàng có hơi ấm, hắn mới mừng rỡ tiến lên muốn ôm lấy nàng. “Quận chúa, ta…”
Nhưng Vương Nguyệt lại khéo léo lùi về sau hai bước, nhắc nhở: “Trương tướng quân, bây giờ ngươi đã có thê tử.”
“À…” Hào Kiện buông thõng hai tay xuống, nhìn đi chỗ khác mà hỏi: “Quận chúa giả chết có đúng không? Nếu không khi người trở về sẽ không ghé qua Trương phủ này trước. Thần biết người làm việc luôn có mục đích rõ ràng, vậy mục đích của người là gì?”
“Quả nhiên, ngươi rất hiểu ta.” Vương Nguyệt mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng.
…
Liên tục hai tháng sau đó, Vương Nguyệt ẩn núp trong kinh thành để lôi kéo bè phái. Trước kia Cảnh Nghi từng nói hắn có thể giúp nàng lôi kéo bè phái, kết quả là bây giờ hắn thật sự hữu dụng. So với một Vĩnh Ninh quận chúa đã từng bị bôi nhọ không ít thì hắn – thân là con trai của Tiêu tướng quân lừng lẫy một thời, bản thân lại là trạng nguyên trong sạch, có uy tín hơn nhiều.
Chỉ còn một tháng là tới ngày đại hôn của Thái tử, phía hoàng cung đã bắt đầu bận rộn. Vương Nguyệt cũng không tiện ở lại kinh thành nữa mà phải quay về phía bắt, đưa Ô Loan vệ vào kinh. Hơn nửa quan viên đã bị nàng lôi kéo, ngay cả l;ão tướng quân ở ẩn năm xưa cũng bị nàng thuyết phục hồi kinh. Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Ngày đại hôn của Thái tử, đèn hoa giăng khắp lối, từ cổng Thẩm phủ tới cửa hoàng cung đỏ rực. Thẩm Giai Kỳ nắm tay thái tử, từng bước đi lên cầu thang. Lý Thụy ngồi trên cao kia, mỉm cười hài lòng. Nhưng đôi trẻ kia còn chưa bái đường xong thì bên dưới đã ồn ào nào nhiệt. Vương Nguyệt mặc chiến bào, tay cầm bảo kiếm, hiên ngang đứng giữa sân rồng. Nàng ngẩng cao đầu, mỉm cười: “Đã lâu không gặp, hoàng thúc.”
Lý Thụy tái mặt, mấy quan viên đứng về phía hắn cũng có sắc mặt không tốt. Sau năm tháng, Vĩnh Ninh quận chúa – người được cho là đã chết, lại trở về ngay ngày đại hôn của Thái tử, lại không có vẻ gì giống đang mừng tiệc.
“A Nguyệt… con… con chưa chết…?” Lý Thụy tái mặt hỏi. Vương Nguyệt mỉm cười: “Đúng vậy, ta chưa chết. Có phải rất thất vọng không?”
“Con nói gì thế? Trẫm mừng còn không kịp. Nào nào, đúng là song hỉ lâm môn. Hôm nay là đại hôn của biểu ca con đó.” Lý Thụy cười trừ, gấp tới nỗi đứng thẳng người dậy. Hắn cứ tưởng mầm họa lớn nhất đã không còn, kết quả lại…
“Ta biết hôm nay là đại hôn của thái tử, vì thế có chuẩn bị một phần đại lễ đây.” Vương Nguyệt cười, chợt lấy bên hông ra một viên pháp sáng rồi thả pháo. Tức thời, đám đông không biết từ đâu hô lên vang dội: “Xông lên! Gϊếŧ chết hôn quân, đòi lại công bằng! Xông lên!”
Một số người bắt đầu hoảng loạn, chính xác là những người không biết gì về kế hoạch tạo phản. Kim Ngô vệ bảo vệ hoàng đế cũng như các thành viên hoàng tộc khác, song rất nhanh đã bị Ô Loan vệ áp đảo. Vương Nguyệt không chút khó khăn tới chỗ hoàng đế, sau vài chiêu đã đặt được bảo kiếm vào cổ hắn, ép hắn quỳ xuống. Nàng nhìn chúng quan bị chặn lại bên dưới, nói to: “Đương kim hoàng đế Lý Thụy, ngươi vì ngôi báu mà không tiếc làm hại cha anh, lại còn là hôn quân chỉ lo ăn chơi đàng điếm, không lo được cho cuộc sống của muôn dân. Nay ta thay trời hành đạo, phế truất ngươi khỏi ngôi báu, đòi lại công bằng cho phụ thân quá cố.”
“Ngươi… ngươi…” Lý Thụy tức tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ, Vương Nguyệt hất hắn ra, cho người lôi đi. Khi đám người trong hoàng gia bị Ô Loan vệ lôi xuống, nàng có thể nghe thấy tiếng mắng nhiếc của Lý Tố Tinh: “Lý Vương Nguyệt, ngươi là đồ vong ơn bội nghĩa, sớm muộn cũng bị trời đánh chết!”
Vương Nguyệt không quan tâm, tự mình ngồi lên ngai vàng nhìn chúng quan võ bá quan bị chặn lại ở sân rồng. “Ô Loan vệ đã sớm bao vây cả kinh thành, hơn một nữa cấm vệ quân cũng đã nằm dưới tay ta. Các ngươi ai biết điều thì tự giác quy hàng, nếu không…”
Bên dưới tức khắc im bặt, Trương Hào Kiện liền bước ra: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Đám văn võ bá quan cũng nhanh chóng quỳ xuống theo, có kẻ nể kẻ không, song miệng vẫn hô: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”