Chương 2: Gã béo mộng thiên tiên
“Nhìn người đừng xét vẻ ngoài, giống như biển sâu không thấy đáy, cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong. Đi thôi, nhân duyên đều do trời định, ngươi chớ tốn công lo lắng cho y.”
Hồng Loan nghe xong thấy nhàm gần chết, vì thế lục tục vội vã phi đi, tựa như luồn gió mạnh thổi ra từ núi Nguyệt Tuyền. Nguyệt lão ở đây vươn tay muốn gọi lại — ngươi, thật là! Đầu tóc ngươi không thể chải chuốt gọn gàng hay sao? Đem mặt mũi của núi Nguyệt Tuyền chúng ta giấu đi đâu chứ?
Hiển nhiên Nguyệt lão chẳng còn cơ hội để nói, hắn buông thõng tay, tiếp tục lật xem sách của mình. Ấy mà… vừa rồi xem đến đoạn nào ấy nhỉ? Quên đi, lật lại từ đầu cho rồi.
Hồng Loan gấp gáp giáng phàm, sau đó còn kiêu ngạo ưỡn ngực vỗ vỗ. Ai, thần tiên chuyên nghiệp và chăm chỉ như cô, trên đời này thực sự không nhiều lắm. Cô tiện tay bẻ một nhành liễu, đem mái tóc dài như tơ lụa buộc lại gọn gàng.
Trên phố ồn ào náo nhiệt, Hồng Loan phấn khởi nhìn xung quanh, sớm đã đem tính chuyên nghiệp chăm chỉ ngày nào ném đi mất dạng. Đồ ăn ngon đều muốn nếm qua, thứ gì tốt đều muốn nhìn một chút; thế nên đôi chân cô bén rễ trước gian hàng, những chuyện kém vui khác tính sau.
Bỗng nhiên từ đâu truyền đến một trận kinh hô: “Bớ người ta, ăn trộm! Hắn trộm tay nải của ta, bớ làng nước ơi!” Một tiếng thét của nữ tử vang dội khắp phố.
Hồng Loan đang cầm xâu kẹo hồ lô liếʍ liếʍ mép, cô chưa kịp bỏ vào miệng thì đã bị kẻ nào từ đâu xồng xộc chạy tới tông vào một phát đau điếng, ngay cả kẹo ngon cũng rớt bẹp trên mặt đất.
Hồng Loan cau mày trợn mắt, định bụng quát là ai to gan dám đυ.ng rơi kẹo đường của bà đây? Ngươi chán sống có phải hay không? Nhưng còn không chờ cô phản ứng, kẻ trộm kia đã cao bay xa chạy mất dạng. Đuổi theo đằng sau là một người có thân hình phì nhiêu đang thở hổn hển, bên cạnh là một vị cô nương có mái tóc buộc dài.
Hai người một trước một sau truy lùng tên trộm, còn Hồng Loan thì đưa tay cào cào tổ quạ trên đầu mình. Ấy cái tên béo này trông sao quen quen, thậm chí cô còn chưa tới Chu quốc lần nào, nhưng cứ cảm thấy ‘tròn vo tiên sinh’ này như đã từng gặp mặt.
Hồng Loan đau khổ suy tư, nửa ngày mới nhớ ra kẻ nọ chính là kẻ mà cô muốn tìm, chắc chắn là y – Triệu Hiền. Để tránh lãng phí thời gian, cô vội vàng nhấc váy đuổi theo hai người bọn họ. Chạy nửa ngày trời, lại chui vào một cái ngõ hẹp; chạy hoa cả mắt, mới thấy ba người mặt đỏ tai hồng đang ở trong đó.
Kẻ trộm kia dựa tường thở dốc, còn run run mắng: “Tên béo chết bầm này, đuổi theo ông nội ngươi nhanh vậy… hộc, là muốn hại chết ta à?”
Triệu Hiền rất béo, lại chạy đường dài như vậy, đương nhiên thở không ra hơi: “Ngươi… ngươi đừng nhiều lời. Đem… đem tay nải giao ra đây!”
“Xem như xui xẻo mới đυ.ng phải tên béo nhà ngươi…” Kẻ trộm không cam tâm tình nguyện ném trả cái tay nải, sau đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Triệu Hiền cũng không còn sức lực để đuổi theo. Y chỉ tiến lên nhặt tay nải rơi trên đất, phủi phủi bụi bặm rồi đưa cho cô nương phía sau: “Cô nương, cô xem có thiếu cái gì không?”
Cô nương kia cầm lấy, mở tay nải ra nhìn nhìn, nhẹ giọng trả lời: “Không thiếu gì cả, đa tạ huynh.”
Triệu Hiền thở hồng hộc, vẫy vẫy tay nói: “Không có chi, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, vả lại giúp người là việc nên làm. Thôi, cô nương mau chóng trở về, lần sau ra đường cẩn thận một chút!”
Cô nương kia ôm chặt lấy tay nải, cẩn thận bước đi. Triệu Hiền nhìn nàng ta rời khỏi, còn đưa tay vẫy chào vui sướиɠ. Mặt khác, Hồng Loan đứng bên cạnh như đứng trong lò lửa, nhấp nhổm không yên. Cái gã to con này, ngươi còn không mau đuổi theo hỏi ngươi ta danh tính là chi, năm nay bao nhiêu tuổi, nhà cửa ở đâu! Trời đất quỷ thần ơi, ngốc như thế, khó trách ngươi không lấy vợ được!
Rốt cuộc, cô nương đi mất, mà Triệu Hiền vẫn không có ý định làm quen. Hồng Loan buồn bực nắm chặt hai tay, trong lòng tâm niệm vài lời sư phụ dạy. Thần tiên không thể ẩu đả phàm nhân, thần tiên không thể ẩu đả phàm nhân, thần tiên không thể ẩu đả phàm nhân…