Chương 92: Vô Tình Vô Nghĩa (1)

Bóng đêm đổ xuống, Đế Đô nhà nhà đèn đuốc sáng rực, phồn hoa rực rỡ. Dòng người đi về sôi nổi tấp nập, trên phố quân binh tuần tra cẩn mật, thậm chí trên đường còn dễ dàng bắt gặp những người với phong cách ăn mặc khác biệt, không giống người Đông Nhạc quốc.

Lam Nguyệt đi trên đường, hơi nghi hoặc.

Sắp tới có ngày gì trọng đại? Hay là sự kiện gì sao?

Bất quá cũng không can hệ gì với nàng, Lam Nguyệt lẫn vào đoàn người, hướng học viện đi đến.

Nàng dễ dàng bỏ qua kết giới của học viện, thành công tiến vào.

Vừa bước vào viện, nàng liền nghe được thanh âm của Thủy Y Hoạ bên trong vang lên:

"Không được! Tiểu Nguyệt mất tích lâu như vậy, ta không yên tâm, các người đừng cản ta, ta phải đi tìm nàng!"

"A Hoạ, ngươi bình tĩnh a! Lam Nguyệt nói nếu nàng có biến mất cũng không cần lo lắng, nàng có nàng đại sự a!"

"Đúng đó, Hoạ Nhi, muội đừng kích động"

"Ta kích động? Tiểu Nguyệt Nguyệt mất tích đã mấy ngày rồi a! Thí luyện cũng sắp bắt đầu rồi! Nàng còn không trở lại liền sẽ bị đuổi khỏi học viện a!"

Đến lúc đó làm sao tham gia khảo hạch tông môn? Làm sau có thể cùng chúng ta đi Thiên Vân Tông a!

Thủy Y Hoạ đều sắp gấp đến không được, nàng đi đến cửa, đẩy cửa định bước ra.

Bất quá vừa đẩy cửa ra, nhìn người trước mặt, nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên hô lên.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt a! Ngươi trở lại!"

Người phía sau cũng nhìn đến Lam Nguyệt, dồn dập đi đến. Ngoài Diệc Chân, còn có Lam Quân Ly, Long Dật Trần cùng Mặc Phong.

"Ngươi đi nơi nào a? Lam Nguyệt, ta rất lo a!"

Diệc Chân là người thứ nhất lên tiếng.

"Hôm đó ở biệt viện còn xảy ra tranh đấu, quả thực đáng sợ a! Ta còn nghĩ ngươi..."

Thủy Y Hoạ gương mặt đều sắp méo, nàng muốn ôm lấy Lam Nguyệt, lại bị nàng bất động thanh sắc ngăn cản, chỉ có thể nắm tay nàng nghẹn ngào.

"...trở về là tốt rồi!"

Ba người Long Dật Trần tuy không nói gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt đều là may mắn.

Trong lòng Lam Nguyệt ấm áp, nàng đối họ nhìn như nhàn nhạt xa cách, kì thực đã không thể bỏ qua bọn họ nữa rồi, họ cũng giống như Thủy Y Hoạ, đều đối nàng thật lòng.

"Ta không sao"

Lam Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay lên vai Thủy Y Hoạ trấn an:

"Không phải đã nói rồi sao, ta nếu biến mất, các ngươi cũng đừng lo lắng"

"Ta biết, cơ mà ngày mai đã là ngày Học viện thí luyện, ta thực không muốn ngươi bỏ qua cơ hội này!"

"Học viện thí luyện?"

Đây là lí do Đế Đô canh phòng cẩn mật?

"Ân, Học viện thí luyện là năm năm tổ chức một lần, dành cho tân sinh của các học viện đứng đầu trên khắp Huyền Linh đại lục trổ tài, vòng đầu tiên sẽ từ tân sinh của từng học viện chọn ra top mười tân binh mạnh nhất, sau đó tham gia cùng học viện khác tranh hạng nhất"

Diệc Chân mở miệng thay Lam Nguyệt giải thích.

Thủy Y Hoạ gật đầu, vui vẻ nói tiếp:

"Mười người đứng đầu sẽ giành được danh ngạch tham gia khảo hạch vào đại tông môn, Tiểu Nguyệt, đến lúc đó, ngươi nhất định phải đến Thiên Vân Tông a!"

Lam Quân Ly, Long Dật Trần, Mặc Phong đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn Thủy Y Hoạ.

Ai cũng biết Phượng nhị tiểu thư thể chất đặc biệt, ngàn năm khó gặp Vô linh căn, nàng như thế nào có thể bước vào tông môn?

"Khụ, Hoạ Nhi, ngươi quên Phượng tiểu thư không thể..."

Lam Quân Ly ho khan một tiếng, khó khăn nhắc nhở.

Thủy Y Hoạ không vui trừng mắt, thanh âm kiêu ngạo nói:

"Cái gì mà không thể tu luyện! Phi phi phi, Đúng là không có mắt! Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà ta chính là thiên tài!"

Bốn người sửng sốt một chút, không rõ ràng nhìn hai người.

"Ta có thể tu luyện"

Lam Nguyệt thực sự nhìn không được nữa, lên tiếng giải thích.

"Oa, thực sự? Lam Nguyệt, ngươi cũng là Linh sư a?"

Diệc Chân kinh ngạc hô lên, quan sát Lam Nguyệt, nghi hoặc nói:

"Nhưng sao ta không nhìn đến tu vi của ngươi a?"

Đúng vậy, bọn họ đều không nhìn đến Lam Nguyệt tu vi. Là nàng dùng pháp bảo che giấu, vẫn là tu vi đã siêu việt bọn họ.

"Ta chỉ vừa tu luyện, tu vi không cao, chẳng qua ta có pháp khí che giấu"

Đám người gật đầu hiểu rõ, nghi hoặc về tu vi của Lam Nguyệt cũng bị bỏ qua.

Lam Nguyệt trở lại, đám người cũng không nán lại lâu, hàn huyên vài câu liền rời đi.

Hai ngày nữa thí luyện sẽ chính thức diễn ra, ngày mai học viện sẽ cho học sinh trở về gia đình.

Diệc Chân là cô nhi, người thân duy nhất là sư phụ nàng, nhưng ở đâu Diệc Chân cũng không biết. Lam Nguyệt bèn mời nàng cùng trở về Phượng tướng quân phủ.

Hôm sau, Lam Nguyệt trở về Phượng phủ, phía sau đi theo một cái đuôi nhỏ.

Nàng bước vào đại môn, thị vệ cũng chỉ liếc nhìn một cái đều không có ý tứ chào hỏi. Diệc Chân nhìn cảnh này nhịn không nói hỏi:

"Lam Nguyệt, ngươi ở Tướng quân phủ..." Không được tốt lắm.

"Ân, không cần để ý"

Hai người đi ngang qua đại sảnh, bên trong hết sức náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, đúng là một gia đình, mà nàng cái nữ nhi dòng chính này, lại như một người ngoài không chút liên quan.

Lam Nguyệt hờ hững đi ngang qua, không chút quan tâm. Diệc Chân cũng không hỏi nhiều, im lặng theo sau.

Bất quá, nàng không muốn gây sự, nhưng người ta cũng không bỏ qua nàng. Lam Nguyệt vừa đi được vài bước, phía sau đã vang lên thanh âm ngọt ngào chết người của Phượng Lam Huyên.

"Không phải Nhị tỷ sao? Như thế nào trở về cũng không chào hỏi một tiếng a!"

Phượng Lam Huyên một thân Hoàng y váy dài, một đầu tóc dài vấn lên chỉnh chu, bộ diêu theo nàng bước đi lay động, gương mặt thanh tú được trang điểm tỉ mỉ, so bình thường đẹp hơn không ít.

"Bọn hạ nhân này cũng thật là, Nhị tỷ tỷ trở về đều không báo một tiếng a"

Phượng Lam Huyên lời nói như quan tâm, nhưng giọng điệu cùng biểu cảm đều là xem thường cùng châm chọc.

Người bên trong đại sảnh cũng im lặng, lát sau thanh âm Phượng Lâm Thiên mới vang lên, không lộ hỷ nộ.

"Trở về liền chào hỏi đều không biết? Không ai dạy ngươi quy củ sao!?"

Lam Nguyệt nâng mi mắt, cười khẽ một tiếng, thanh âm nhẹ ngàng bâng quơ:

"Đúng vậy, ta chính là có phụ mẫu sinh không có phụ mẫu dạy"

Lời này vừa ra, người ở đây không khỏi đều đổ mồ hôi lạnh, lời này không phải giáng tiếp nói Phượng tướng quân chết hay sao!!

Nhị tiểu thư nàng lời này đều dám trước mặt tướng quân nói! Đúng là không biết sống chết!!

"Phượng! Lam! Nguyệt!!"

Thanh âm phẫn nộ vang lên, cùng lúc đó, một trận cuồng phong từ bên trong càng quét mà ra, chớp mắt Phượng Lâm Thiên đã đứng trước mặt Lam Nguyệt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ra tay, chờ mọi người phản ứng lại, Phượng Lâm Thiên đã nắm chặt lấy yết hầu Lam Nguyệt.

"Nha đầu!"

Quân Vô Nhai kêu một tiếng, thanh âm rõ ràng có lo lắng. Thực lực hiện tại của nàng tuyệt đối không phải đối thủ của Phượng Lâm Thiên!

Lam Nguyệt hoàn toàn không chút cơ hội phản ứng, trơ mắt nhìn Phượng Lâm Thiên nắm lấy yết hầu mình.

Nàng trong lòng thầm kêu không tốt! Phượng Lâm Thiên vậy mà ẩn dấu tu vi! Hắn tuyệt đối không chỉ là một Thiên Dương Cảnh trung kì!

Chính diện giao thủ nàng tuyệt đối không chịu được ba chiêu! Thực lực của Phượng Lâm Thiên ít nhất cũng là Thiên Tôn Cảnh hậu kì!

"Khụ khụ....Phượng tướng quân, ngươi hại mẹ ta, bây giờ còn muốn gϊếŧ cả ta?"

Lam Nguyệt bị ngạt, gương mặt đều trắng bệch, nàng khó khăn nói.

Điểm yếu của Phượng Lâm Thiên không phải ai khác, chính là mẫu thân nàng Phù Dung quận chúa!

Quả nhiên, cơ thể Phượng Lâm Thiên cứng đờ, lực đạo trên tay cũng nới lỏng.

"Ta..."

Lam Nguyệt nhân lúc hắn thất thần, bàn tay khẽ chuyển, thành công tránh thoát hắn khống chế.

"Khụ, khụ..."

"Lam Nguyệt!" Diệc Chân hoàn toàn bị doạ sững sờ, lúc này mới chạy đến đỡ lấy Lam Nguyệt đang loạng choạng.

Nàng không nghĩ Phượng tướng quân sẽ đối chính nữ nhi của mình ra tay!

Lam Nguyệt ở tướng quân phủ so nàng nghĩ càng thảm! Nàng hẳn là rất khổ sở đi?

Vốn đang xem kịch vui Phượng Lam Huyên, thấy Lam Nguyệt tránh thoát, khẽ hừ một tiếng, vậy mà không gϊếŧ được tiện nhân này!

Phượng Lâm Thiên lúc này mới phát hiện mình ra tay quá nặng, một nha đầu không chút võ lực như Lam Nguyệt như thế nào chịu được?

"Nguyệt Nhi, ta không cố ý, ngươi không..."

"Lão gia, người đừng tức giận, Nguyệt Nhi cũng chỉ là hài tử không hiểu chuyện giận dỗi vài câu, ngài không nên trách nàng a!"

Hắn vừa định nói chuyện, liền bị thanh âm Phong Mị Nhi từ bên trong bước ra cấp ngăn chặn.

Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng ta, khẽ xoa vết bầm trên cổ, trào phúng nói:

"Nguyệt Nhi? Phong di gọi cũng thuận miệng đi?"

Phong Mị Nhi hơi sửng sốt, lời sắp nói tiếp cũng bị một câu này của Lam Nguyệt cấp chặn, mọi người nhìn Lam Nguyệt, chỉ thấy nàng đẩy Diệc Chân ra, ung dung đi đến trước mặt Phong Mị Nhi, gương mặt tuyệt sắc kia hiện lên ý cười thanh thiển, nhưng đáy mắt chỉ tràn ngập trào phúng cùng châm chọc, thanh âm nàng trong trẻo vang lên:

"Một tiểu thϊếp như ngươi, có tư cách gì gọi hai chữ Nguyệt Nhi này?"