Lam Nguyệt theo bước Thủy Y Hoạ chưa được bao lâu, vừa đến cửa Thanh Nhã Lâu, bầu trời đột nhiên "bùm" một tiếng, nổ ra một cái kí hiệu.
Lam Nguyệt khẽ cau mày, đây là kí hiệu nàng cấp Tuyên Vọng cũng như Túy Nguyệt Lâu dùng để truyền tin, nàng vừa rời đi...
"Oa, là nơi nào thả pháo hoa? Thật đẹp đồ án"
Thủy Y Hoạ nhìn đồ án trên bầu trời đang chậm rãi tan biến, cảm thán.
"Ta có chút chuyện, lần sau lại bồi các ngươi"
Thủy Y Hoạ vừa nghe thấy câu này, chưa kịp phản bác, bên cạnh nàng làm gì còn Lam Nguyệt bóng dáng.
"Ách, Tiểu Nguyệt Nguyệt a! Ngươi đi nhanh như vậy làm gì nha!"
Thủy Y Hoạ oán hai câu, quay sang níu lấy tay Mặc Phong hỏi:
"Nhị sư huynh, huynh nói xem, nàng thực sự là vô linh căn sao?"
Mặc Phong lắc đầu, xoa xoa đầu Thủy Y Hoạ.
"Không rõ, nhưng ta không cảm nhận được linh lực dao động trên người nàng"
Bất quá kia thân thủ, tốc độ, thực sự là một người bình thường sao?
Lam Nguyệt một đường đi đến Túy Nguyệt Lâu, bên ngoài như cũ đông đúc.
Nàng cũng không đi cửa chính, lách mình nhảy lên lầu.
Nàng vừa đẩy cửa sổ ra, Tuyên Vọng liền đi đến, bộ dáng lo lắng.
"Tiểu chủ tử, ngươi đến, đến, có chuyện rồi"
Cũng không chờ Lam Nguyệt trả lời liền ra hiệu nàng đi theo. Lam Nguyệt trầm mặc đi theo hắn.
Không khí vẫn còn lưu lại lực lượng dao động, xem ra người đến tu vi không thấp.
Nơi Tuyên Vọng dẫn đến, không phải nơi khác, chính là căn phòng Lam Nguyệt phân phó.
Lúc này cửa phòng đều nát, xung quanh cũng một mảnh hỗn độn. Canh cửa người đều bị thương, bất quá không quá nặng.
"Chủ tử, ta nghe bọn họ nói, lúc đó trong phòng có động tĩnh, bất quá ngài dặn dò quá không được bước vào trong, nên ta cũng không vọng động, nhưng chỉ một lúc sau, cửa phòng bị người đánh nát, bên trong bước ra cái Tử y nam nhân, hắn trên người khí tức cường đại vô cùng, trừ hai người giữ cửa bị thương lúc phá cửa ra, hắn cũng không làm gì liền đi. Ta... Ta cũng không nhìn đến dung mạo của hắn"
Tuyên Vọng vừa đi vừa cho Lam Nguyệt giải thích, sắc mặt càng là khó coi, lúc đó uy áp kinh khủng kia đè xuống, hắn đều tưởng toàn thân đều bị đè nát. Người mạnh như vậy, hắn còn chưa từng gặp qua, lần này hắn coi như ý thức được bản thân tu vi có bao nhiêu nhỏ bé.
Lam Nguyệt mặt không đổi sắc nghe Tuyên Vọng thuật lại, trời biết trong lòng nàng như thế nào nổi bão.
Tốt! Bổn tiểu thư ý tốt cho ngươi trụ nhờ! Ngươi không cảm kích liền thôi, phá ta phòng, đả thương ta người, còn chạy mất!!
Thực tốt! Ta mới không quan tâm ngươi! Muốn đi liền đi, bổn tiểu thư không phụng bồi!
"Nha đầu, nếu ngươi vừa tỉnh dậy thấy bản thân bị giam lại, ngươi sẽ không nổi giận?"
Ta là bảo vệ hắn!!
"Nhưng ngươi sẽ nổi giận sao!?"
Hắn phá ta trận, phá ta phòng, ta không thể nổi giận!?
"..."
Quân Vô Nhai ngậm miệng, bất đồng ý nghĩ không thể nói chuyện, nha đầu hiện tại quá táo bạo.
"Thu dọn"
Lam Nguyệt thật lâu bỏ lại một chữ, xoay người đi.
"Ngươi không tìm hắn?"
Quân Vô Nhai không nhịn được hỏi.
Lam Nguyệt: Không đi!
Tuyên Vọng có chút ngốc, như vậy liền xong rồi?
"Tiểu chủ tử, còn người kia..."
Tuyên Vọng còn chưa từ bỏ đuổi theo. Lam Nguyệt đột nhiên dừng lại, quay người nhìn hắn, Tuyên Vọng chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, đôi mắt kia sâu như vực thẳm, tựa hồ đang nuốt chửng lấy hắn.
"Hắn đi đâu liên quan gì đến ta! Không tìm!"
Cũng không biết là nói cho Tuyên Vọng vẫn là nói với bản thân. Lam Nguyệt nói xong buồn bực xoay người rời đi.
Tuyên Vọng như bị điểm huyệt đứng tại chổ, thật lâu mới phản ứng.
Đáng sợ! Tiểu chủ tử nổi giận a!
Từ từ!!!!
Không tìm?? Người kia là tiểu chủ tử mang đến!!?????
Tuyên Vọng bị ý nghĩ này cấp doạ, nếu không nàng như thế nào nói như vậy??
Người kia là cái gì? Hắn còn chưa nhìn mặt a! Nhưng xem qua chính là cái trẻ tuổi nam tử a.
Tiểu chủ tử nhà hắn có người trong lòng rồi?
Aizz....
Tuyên Vọng uể oải thở dài, sau đó đi phân phó.
Lam Nguyệt rời khỏi Túy Nguyệt Lâu, cũng không lại ở bên ngoài lắc lư, trở về tướng phủ.
Lam Nguyệt vừa đẩy cửa viện ra, Lục Y liền lên tiếng:
"Tiểu thư người trở lại rồi!?"
"Ân"
Lam Nguyệt đáp một tiếng, bước vào.
"Tiểu thư, người nghỉ ngơi một chút, ta cho người chuẩn bị đồ ăn.
Lục Y muốn chạy vào bếp, bị Lam Nguyệt cản lại.
"Không cần, ta bên ngoài đã dùng, ngươi nghỉ ngơi đi"
Lam Nguyệt đi vào phòng, ầm một cái đóng cửa.
"A?"
Lục Y có chút mờ mịt, tiểu thư hình như______
Tâm trạng không tốt lắm?
___________
Lam Nguyệt vừa vào phòng, liền tiến bộ vào không gian.
"Ngao"
Nàng vừa đặt chân vào, một thanh âm vang lên, vật thể màu tím không xác định lao tới, Lam Nguyệt theo bản năng vung một chưởng.
"ngao ô"
Kia màu tím đồ vật đập xuống đất kêu lên một tiếng.
Lúc này Lam Nguyệt mới nhìn rõ vật kia.
Một con nho nhỏ thú, toàn thân bao lấy màu tím lông, mềm mại vô cùng. Trên đầu mơ hồ có giác nhô lên, đôi mắt màu tím to tròn lúc này ủy khuất nhìn nàng. Cái đuôi nhỏ dựng lên, mười phần đáng yêu.
Lam Nguyệt có chút nghi hoặc, nàng xác định chưa từng đưa vật nhỏ này vào không gian.
"Nó là cái gì?"
Vật nhỏ: "..."
Chủ nhân nó trí nhớ quá kém! Liền nó đều cấp quên!
Linh thanh âm yếu ớt vang lên:
"Chủ nhân, nó là ngài mang vào a"
"Ta? Không có"
Lam Nguyệt chỉ chỉ bản thân, sao đó phủ nhận.
"Ngao ô"
Vật nhỏ lại kêu lên.
"Chủ nhân, nó là ngài khế ước thú a, nó là tiểu Bạch"
WTF??? Tiểu... tiểu Bạch???
Lam Nguyệt giật mình, trợn tròn mắt, tiểu bạch của nàng không phải miêu hình thái sao? Mới bao lâu nàng đều cấp không nhìn ra.
"Tiểu Bạch?"
Lam Nguyệt không xác định kêu một tiếng.
"Ngao ô"
Vật nhỏ vui vẻ hướng nàng nhảy tới nàng trong lòng cọ a cọ.
Lam Nguyệt: "...."
Ai cho nàng biết chuyện gì xảy ra?????
"Nó vốn là kỳ lân, ngươi chẳng lẽ muốn nó trường đến giống một con miêu?"
Quân Vô Nhai đột nhiên hảo tâm giải đáp.
"Nga?"
Tử Diễm Huyết Kỳ Lân a...
Màu tím lông, theo nàng được biết ở thú loại, màu tím lông cực kì hiếm thấy, nó màu lông liền là tử sắc...
"Ta cảm thấy không phải lần đầu gặp nó tại Lạc Nhật sơn mạch..."
Có cảm giác quen biết rất rất lâu, giống như lão bằng hữu hơn trăm ngàn năm loại kia, ______
__nhưng có thể sao? Tính cả hai kiếp nàng đều chưa sống được năm mươi tuổi!
"Đến lúc ngươi cần biết tự nhiên sẽ biết"
Quân Vô Nhai nói, lần này ý vị không có trêu đùa, chỉ tràn ngập nghiêm túc.
Nga!? Lại là đến lúc? Lúc nào mới đến??
Lam Nguyệt cũng không truy đuổi, sờ sờ tiểu Bạch một chút, buông tay liền tu luyện.
Cấp bậc này của nàng tại Đông Nhạc này đã có thể đứng vững một phương, bất quá so với Huyền Nguyên Thiên là vẫn chưa đủ.
"Nha đầu, ngươi thực sự không đi tìm hắn?"
Quân Vô Nhai gấp không chờ nổi hỏi.
"Không đi"
"Ngươi không phải có chuyện muốn nói với hắn?"
Lam Nguyệt thủ có chút run lên, lão phượng hoàng dám nghe lén nàng ý nghĩ!!!!
"Không muốn, không hỏi, không tìm! Ngươi lại nói bổn toạ liền đem ngươi đi luyện ngục!"
Lời này vừa ra, Quân Vô Nhai lẫn Lam Nguyệt đều giật mình.
Quân Vô Nhai là khϊếp sợ, Lam Nguyệt là nghi hoặc.
Nàng thế nào liền xưng bổn toạ rồi? Luyện ngục lại là nơi nào đâu??
Bất quá Quân Vô Nhai lại không ồn ào, Lam Nguyệt liềm đem chuyện này cấp quăng, thoả đáng đi tu luyện.
Quân Vô Nhai nhìn Lam Nguyệt phản ứng, có chút không rõ.
Chỉ là vô ý sao?
_________________
Tâm: Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà ta tức giận, Huyền Tịch, ngươi chết chắc!
Tịch:... Không phải ta!
Tâm: chính là ngươi!
Tịch: không có, Nguyệt Nhi sẽ tin ta! là ngươi làm!
Tâm:.... Ta không có không phải ta, ngươi chớ nói lung tung!!
Nguyệt:..... Không tặng sao, Cút!!!!
Tâm:....
Tịch:..... Nhà hắn nương tử thật dữ dằn, bất quá hắn thích.
Tâm:.... Không hiểu thấu bị phát cẩu lương (〒﹏〒)