[...Ta đời này cũng chỉ quỳ trước mặt chủ tử...]
__________
Chủ tử! Đó là Linh thú có được không! Bọn họ hiện tại ma thú hơi cao cấp một chút còn đánh không lại huống hồ là Linh thú a!
"Chủ tử, cái này__ chúng ta làm sao đánh thắng nó?"
Linh Lan nhìn một đám ngốc trệ, chần chờ một chút, cẩn thận nói:
"Đánh thắng!?"
Lam Nguyệt có chút kinh ngạc lên tiếng.
Linh Lan chớp chớp mắt, không phải sao??
Lam Nguyệt nhìn đám người, có chút buồn cười, nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ bình tĩnh nói:
"Có thể càng tốt, chỉ cần cùng nó luyện tập, ừ, đến khi nào có thể từ công kích của nó an toàn liền có thể, còn nếu đánh thắng nó..."
Lam Nguyệt dừng một chút, nghĩ nghĩ liền tiếp tục:
"Vậy liền trở thành thống lĩnh, đến chỗ ta nhận một thanh cao cấp Linh khí cùng Thiên giai cao cấp công pháp"
Đám người kinh ngạc, Linh khí cao cấp! Thiên giai cao cấp công pháp!!
Một nhóm thiếu niên kích động đến không được, chủ tử từng nói, thủ lĩnh sẽ không cố định, chỉ cần ngươi có thể đánh bại thủ lĩnh hiện tại, ngươi liền có thể trở thành thủ lĩnh tân nhiệm.
Cách này của Lam Nguyệt cũng là một cách kí©h thí©ɧ bọn họ tu luyện, cạnh tranh đôi khi chính là cách tốt nhất để trưởng thành.
"Tốt!"
Đám người hân hoan hô lên, trong giọng đều mang theo nồng đậm kích động.
Tiểu Lam: "..."
Kích động cái gì! Nó đã đồng ý sao!?
"Chủ nhân, người thực sự bỏ ta lại đây?"
"Ừ"
"Ô ô ô... Ta không muốn a!!!"
Một đám kiến con a! Nó thở một cái cũng đủ đem đám kiến con này thổi bay a! Nó không đồng ý a!!
"Ngươi không phải nhàn chán? Không phải muốn ra ngoài? Vậy ở lại đây một thời gian đi, thuận tiện giúp ta dạy dỗ bọn họ"
Tiểu Lam: "..."
Lam Nguyệt điềm nhiên nói, sau đó không dung cự tuyệt bỏ qua nó quay sang đám người.
"Nơi này sẽ là bước đầu tiên của các ngươi, là điểm khởi đầu của chúng ta! Cửu Thiên Môn! Cùng nhau cường đại! Dù có nghịch thiên, chúng ta cũng phải phá tan thương khung kia! Cường đại đến mức thiên cũng không cản bước được chúng ta! Đạp bước Cửu Thiên, cùng đi đến đỉnh cao! Các ngươi có nguyện ý không!"
Thanh âm nàng nhàn nhạt, không lớn nhưng đủ để mỗi người ở đây nghe thấy.
Cửu Thiên Môn!
Đây là môn phái của bọn họ!
Con đường của bọn họ, không ai có thể ngăn cản!
Bọn họ muốn, bọn họ sẽ làm được!
"Nguyện ý!"
"Cửu Thiên Môn"
"Nguyện ý"
"Cửu Thiên Môn"
"..."
Đám người nhanh chóng hô ứng, không khí dị thường hưng phấn.
"Tốt, hiện tại người có thực lực mạnh nhất là Diệp Tu, hắn tính cách trầm ổn, làm việc thấu đáo, hắn sẽ trở thành Môn chủ, các ngươi có ai không phục?"
"Không có!"
Thanh âm vang lên đồng loạt, nghiêm nghị không dao động.
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, nàng lựa chọn nô ɭệ cùng khất cái không phải không có lí do, mặc dù tuổi đều không lớn, nhưng bọn họ đều trải qua cuộc sống khó khăn nhất, tâm tính được rèn luyện kiên định, biết nhẫn nhịn, biết suy nghĩ, co được dãn được.
"Nếu ai không phục, có thể tìm hắn luận bàn, đánh thắng hắn là được"
"Chủ tử, tại sao người lại không làm môn chủ?"
Diệp Tu lên tiếng hỏi.
Lam Nguyệt liếc nhìn hắn, không mặn không nhạt đáp lại:
"Ta là người sáng lập, cái ta muốn không phải địa vị môn chủ kia, chỉ cần các ngươi không phản bội, ta có làm môn chủ hay không, khác nhau sao?"
Đám người trầm mặc.
Đúng vậy, chỉ cần bọn họ tận trung, chủ tử không làm môn chủ đều như nhau mà thôi.
"Thuộc hạ đã rõ"
Diệp Tu quỳ xuống, trầm giọng nói.
"Được rồi, đứng lên đi, không cần quỳ"
Diệp Tu khẽ cười một tiếng, ánh mắt rất kiên định. Đây cũng là lần đầu nàng thấy hắn cười từ lúc gặp hắn đến nay.
"Ta đời này cũng chỉ quỳ trước mặt chủ tử"
Thanh âm nhẹ nhàng vang vọng, nhường Lam Nguyệt không khỏi kinh ngạc sững sờ.
"Đúng vậy"
Đám người hô ứng lẫn nhau, cùng hướng Lam Nguyệt quỳ xuống.
"Đời này chỉ quỳ trước mặt chủ tử, nguyện chỉ tuân theo chủ tử mệnh lệnh"
Người khác có lẽ không hiểu, bọn họ tại sao phải như vậy. Nhưng chỉ cần trải qua cuộc sống của bọn họ, sẽ hiểu Lam Nguyệt xuất hiện, có ý nghĩa như thế nào với bọn họ.
Mạng của bọn họ chính là của chủ tử! Đời này nguyện đi theo chủ tử, quyết không hai lòng!
Lam Nguyệt từ sừng sỡ đến ấm áp. Nàng nói không cảm động chính là giả. Được người khác đối tốt, ai sẽ không cảm động đâu?
"Được rồi, các ngươi đều đứng lên đi, vài ngày tới ta sẽ không đến, Tiểu Lam sẽ thay ta huấn luyện các ngươi"
"Đã rõ"
Lam Nguyệt căn dặn một số chuyện, sau đó rời đi.
Tiểu Lam nhìn đám người trước mắt, có chút buồn bực.
Tốt, tiểu gia liền lấy các ngươi ra trút giận vậy!
Đám người Diệp Tu đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, rùn mình một cái, không đúng, trời vừa vào xuân a, không thể nào lạnh như vậy!
__________
Lam Nguyệt về đến Thính Tuyết Viện cũng đã là giờ Thân.
Bên Phong Mị Nhi lại mang đến cho nàng một bộ cung trang.
Bộ cung trang này thiết kế cực kì tinh xảo, vải cũng là loại thượng hạn, bên trên đính lên rất nhiều châu sa rũ xuống, y phục khá nặng, kiểu y phục này mặc vào đúng là một con khổng tước hoa.
Nói tướng phủ bạc đãi nàng? Không đúng! Cung trang đều xuất phẩm tốt như vậy, bạc đãi chỗ nào? Này cung trang nhìn như cho nàng trở nên nổi bậc, nhưng thực tế chẳng phải cho nàng nổi bậc gì, ngược lại sẽ làm nền cho nữ nhi của bà ta.
Lại còn là cung trang màu đỏ, theo nàng được biết, màu đỏ là màu cung trang Lâm Quý Phi thích nhất.
Ách, Lâm quý phi? Không phải người của Tả thừa tướng đi? Chắc không trùng hợp như vậy chứ??
"Tiểu thư, Phong Mị Nhi kia đúng là quá đáng! Nàng đây là muốn biến tiểu thư thành cái gì a!"
Đây là cung trang kiểu gì!? Sẽ mặc được sao!?
"Không sao, đem lớp ngoài cùng bỏ đi liền được. Lần trước không phải em cũng có mua một bộ cung trang sao? Lấy lớp áo bên ngoài thế vào là được"
Lam Nguyệt rất buồn bực, Phong Mị Nhi này lần trước bị giáo huấn vẫn không đủ sao?
Xem ra phải tìm cách xử lí, để nàng trước mặt nàng nhảy tới nhảy lui, thật phiền.
Lam Nguyệt bị Lục Y xoay đến chóng mặt, mất hết một canh giờ mới xong.
"Tiểu thư, người thật đẹp a!"
Lam Nguyệt nhìn người trong gương, không khỏi sững sờ, hiện tại nàng mới biết, thân thể này lại xinh đẹp như vậy.
Trong gương thiếu nữ gương mặt thượng chút non nớt, làn da trắng nõn oánh nhuận gần như trong suốt, mày liễu hơi cong, mi dài cong cong khẽ chớp, sinh động tựa cánh bướm. Môi anh đào đỏ bừng, khoé môi hơi kéo lên, gương mặt nháy mắt rạng rỡ, đẹp đến mức không thể dời mắt.
Tóc đơn giản búi lên, diêu bạc kẽ run rinh, ba ngàn tóc đen xoã xuống, mềm mại như nước, tựa như nhu kiều tiểu cô nương.
"Đi thôi"
Lam Nguyệt đứng lên, chậm rãi bước khỏi viện.